"Ăn sạch."
Vì quá yêu thích không nỡ rời tay, dù là đôi mắt, đôi môi hay từng sợi tóc, chóp tai, tất cả đều là những báu vật trên thế gian. Vì vậy, Ngu Tri Bạch muốn bẻ nhỏ từng phần của người trước mắt, ăn từng chút một, nuốt cả da lẫn thịt vào bụng, như vậy cậu ấy và Thưởng Nam sẽ trở thành hai phần gần gũi nhất trên thế giới.
Thưởng Nam dựa lưng vào mép bàn, phiến đá cẩm thạch cứng chạm vào phần xương bả vai, có chút đau nhưng giúp cậu tỉnh táo.
Cậu nhìn Ngu Tri Bạch, lúc này cậu ấy không còn mang dáng vẻ của một người giấy, nét mặt dịu dàng, tinh tế, giọng nói vẫn như thường ngày, chỉ có ánh mắt nhìn Thưởng Nam có chút thay đổi nhẹ.
Thưởng Nam có thể nhận ra rằng, người giấy đang thật sự suy nghĩ về việc có nên ăn mình hay không.
Không phải kiểu “ăn” trong phim người lớn.
Mà là kiểu ăn lột da, rút gân, tháo xương lấy thịt.
Thưởng Nam chầm chậm đặt tay lên bàn, cậu với lấy một cuốn sách bài tập, đặt nó giữa hai người: "Có mấy bài này, mình không hiểu."
Ngu Tri Bạch từ từ cúi mắt xuống, sau một lúc lâu, cậu ấy đứng thẳng dậy, cầm lấy cuốn bài tập từ tay Thưởng Nam: "Bài nào?"
[14: Thật dễ lừa.]
Ngu Tri Bạch rất thông minh, hồi nhỏ chắc chắn cậu ấy là một đứa trẻ rất thông minh. Cách cậu ấy giải bài đơn giản và dễ hiểu, dễ ghi nhớ, không hổ danh là học sinh giỏi đứng đầu khối.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thực ra những bài này không làm khó được Thưởng Nam, cậu cũng không biết tại sao mình lại làm được, chỉ là khi cầm bút lên, trong đầu cậu tự nhiên nảy ra cách giải.
Nhưng dù Ngu Tri Bạch có thông minh đến đâu, cậu ấy vẫn chỉ là một học sinh.
"Ngu Tri Bạch." Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch đang cẩn thận viết công thức trên tờ giấy nháp rồi ghé sát lại hỏi: "Cậu muốn thi vào đại học nào?"
Vẽ ra một tương lai tươi đẹp, trò chuyện về ước mơ và lý tưởng cuộc sống khiến quái vật tràn đầy hy vọng về tương lai và khao khát về cuộc sống.
Ngu Tri Bạch vẫn không dừng bút: "Chưa nghĩ đến."
"Thành tích của cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ vào được trường đại học tốt nhất." Thưởng Nam chống cằm, hoàn toàn vô thức nói ra điều đó.
"Thật sao?" Ngu Tri Bạch nhớ lại điểm số tệ hại của Thưởng Nam, hoàn toàn trái ngược với gương mặt đáng yêu của cậu, điểm số của Thưởng Nam thường khiến các giáo viên các môn đều phát cáu: "Còn cậu?"
"Mình á, trường nào cũng được." Thưởng Nam trả lời.
Nghe câu trả lời của Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo bao điều phức tạp, đến nỗi cậu ấy còn dừng việc viết công thức. Người giấy rất hiếm khi để lộ ánh mắt mang theo vẻ đời thường đến vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người thừa kế nhà họ Thưởng chẳng cần phải lo lắng chuyện thành tích, đế chế mà cha cậu xây dựng đã có vô số người sẵn sàng đứng sau hậu thuẫn.
Trong mắt Thưởng Nam, vẫn còn giữ được sự trong sáng và dũng cảm nguyên sơ của loài người.
Ngu Tri Bạch thu lại ánh mắt, tiếp tục viết công thức, đồng thời nhẹ giọng nói: "Có lẽ, chúng ta có thể thi vào cùng một trường đại học."
Một mong ước và nguyện vọng tầm thường.
Nhưng Ngu Tri Bạch là thật lòng.
Lúc này Thưởng Nam mới tập trung trở lại, cậu “à” một tiếng nhưng mãi vẫn chưa trả lời.
Lần này Ngu Tri Bạch dừng bút hẳn, móng tay nhanh chóng cào vào cuốn bài tập, tạo thành một lỗ: "Cậu không muốn à?"
"Không phải không muốn, chỉ là trường đại học mà cậu thi chưa chắc mình có thể đỗ." Thưởng Nam thật thà trả lời, cậu không chú ý đến việc sắc mặt của Ngu Tri Bạch đã thay đổi vài lần.
Sự kiểm soát của Ngu Tri Bạch đã vượt xa mức bình thường và cũng không nằm trong phạm vi khảo sát của 14. Vấn đề là trước đây không ai ngờ rằng một con quái vật lại có thể yêu thích một con người đến vậy.
Cậu ấy là người giấy mà người giấy dù bên ngoài có giống người đến đâu thì bên trong vẫn trống rỗng. Cậu ấy quan tâm đến thứ gì thì trong người sẽ chứa đựng thứ đó. Cậu ấy đã loại bỏ phần oán hận, để lại chỗ trống cho Thưởng Nam. Nếu Thưởng Nam... nếu Thưởng Nam... thì cậu ấy sẽ nhét Thưởng Nam vào khoảng trống còn thiếu trong cậu ấy.
[14: Nam Nam, chỉ số hắc hóa cần chú ý, có dấu hiệu tăng lên.]
Thưởng Nam gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thân mình nghiêng về phía Ngu Tri Bạch rồi chớp mắt: "Nhưng cậu có thể dạy kèm cho mình mà, mình sẽ cố gắng vì cậu."
Một lúc sau, Ngu Tri Bạch mới mỉm cười: "Được."
Cậu ấy lại tiếp tục cắm đầu viết công thức, đánh dấu những điểm quan trọng.
Cậu ấy nghĩ, nếu Nam Nam cũng là người giấy thì không cần phải dạy kèm, chỉ cần viết hết các kiến thức rồi nhét vào cho cậu nuốt là xong.
Nhưng nếu làm vậy, Nam Nam sẽ không còn là Nam Nam nữa và cũng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
---
Thưởng Nam nằm viện ba ngày rồi mới xuất viện. Ngày cậu xuất viện, toàn bộ bác sĩ và y tá trong tầng đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải vì Thưởng Nam khó phục vụ, ngược lại, cậu con trai nhà họ Thưởng này lại dễ tính ngoài mong đợi. Cậu không có chút nào của sự kiêu căng và ngang ngạnh thường thấy ở những đứa trẻ nhà giàu mà người khó phục vụ chính là mẹ của cậu, mặc dù bà không đến nhưng mỗi ngày người giúp việc trong nhà đều gọi điện tới hỏi han đủ điều mà toàn những câu hỏi lắt léo đến đáng sợ.
Lý Hậu Đức đến đón Thưởng Nam xuất viện rồi đưa cậu về nhà. Ông ấy tỏ ra rất áy náy: "Nếu hôm đó tôi không xin nghỉ thì sẽ không để cậu xảy ra chuyện này."
Từ đầu đến cuối Thưởng Nam không hề trách ai: "Không sao đâu ạ, hơn nữa cháu cũng không bị thương."
Không những không bị thương mà những ngày ở bệnh viện ăn uống đều do Ngu Tri Bạch tự tay làm rồi mang đến, đủ sắc hương vị khiến sắc mặt của Thưởng Nam thậm chí còn tươi tắn hơn cả trước khi bị bắt đi.
Nhưng rõ ràng, Lý Hậu Đức vẫn không thể vượt qua được cảm giác tội lỗi trong lòng. Sau khi đưa Thưởng Nam về nhà, ông ấy còn chạy đến cửa hàng trái cây mua hai túi lớn rồi mang đến tận nhà cậu.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến trường."
Sau khi xong xuôi hết mọi việc, thời gian mới chỉ là buổi trưa, Thưởng Nam định ra ngoài ăn trưa, tiện thể đi đến nhà giam thăm một người.
Lỗ Dương bị nhốt một mình trong một căn phòng, không nói chuyện, cũng không ăn uống. Ngay cả khi cha cậu ta đến, cậu ta cũng không để ý. Ngay ngày đầu tiên bị nhốt, cha cậu đã đánh cậu bầm dập mặt mũi, mấy người vào can ngăn cũng không ngăn nổi.
Khi Thưởng Nam nhìn thấy cậu ta, vết thương trên mặt tuy đã được xử lý nhưng vẫn rất rõ ràng.
Nhìn thấy Thưởng Nam, Lỗ Dương khẽ nâng mí mắt, sau đó ngồi dậy từ trên giường rồi vỗ lên đầu gối: "Cậu đến đây làm gì?"
Thưởng Nam đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Cha cậu đã dùng toàn bộ cổ phần của cậu để đổi lấy sự nương tay của tôi."
Lỗ Dương cúi đầu, không lộ cảm xúc gì, rất lâu sau mới khẽ cười khẩy, cực kỳ khinh thường hành động của lão già kia: "Không cần cậu nương tay gì hết nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy."
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu lên, có vẻ mấy ngày qua cậu ta không ngủ, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi lõm vào. Khi nói chuyện, hàm răng nghiến chặt khiến hai má co giật: "Cậu hỏi Ngu Tri Bạch giúp tôi xem tối nó có ngủ ngon không, hỏi..."
"Kẻ bắt nạt không phải là cậu ấy, tại sao cậu ấy lại không ngủ ngon?" Thưởng Nam hỏi ngược lại Lỗ Dương. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Mẹ nó quyến rũ cha tôi! Nó ăn uống bằng tiền của cha tôi! Mẹ tôi vì mẹ nó mà chết! Nó dựa vào cái gì mà ngủ ngon?" Lúc đó Lỗ Dương đang đá bóng trong sân, bóng đá trúng cửa sổ tầng hai, kính vỡ vụn, kèm theo một tiếng “bịch” đục ngầu. Quả bóng và mẹ cậu cùng rơi xuống đất nhưng bóng có thể nảy lên lần nữa, còn mẹ cậu ta thì không bao giờ đứng dậy được nữa.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như một bộ phim bị bấm nút tua nhanh: tiếng nhạc tang, điếu văn, vòng hoa, người cha giả vờ khóc và tân hôn của bố cậu. Lỗ Dương cảm thấy tất cả những điều này đều là do mẹ của Ngu Tri Bạch mà ra.
Thưởng Nam cúi xuống nhìn Lỗ Dương, người đang ngồi trên giường như một con chó mất nhà rồi thấp giọng hỏi: "Người mà cậu nên trách nhất không phải là cha cậu sao?"
[14: Thông thường, đến cuối cùng người đàn ông đều trở nên vô hình hoặc thậm chí vô tội, đây là một hiện tượng rất phổ biến.]
"Lỗ Dương, nghỉ ngơi cho tốt đi" Thưởng Nam nhớ lại những lời Trương Cẩu nói đêm hôm đó: "Sau này không chắc cậu sẽ được ngủ ngon đâu."
Thời tiết mù mịt, dù không mưa nhưng không khí vẫn ẩm ướt và mang theo hơi nước.
Khi Thưởng Nam bước ra khỏi trại giam, cậu đi ngang qua một tiệm bánh ngọt có tên là "Nhà của Tháp Tử", những chiếc bánh trong tủ kính trông rất tươi mới và tinh tế. Cậu đứng bên ngoài nhìn một lúc thì nhân viên tiệm bước ra niềm nở nói: "Chúng tôi vừa làm xong bánh cupcake vị hạt dẻ cười và hồng trà, quý khách có muốn vào xem thử không?"
Thưởng Nam nghĩ dù sao Ngu Tri Bạch cũng chưa tan học, cậu có thể mua một cái cho Ngu Tri Bạch, nghĩ đến đây, cậu tự hỏi: Liệu nó có cảm nhận được hương vị không nhỉ?
Khi cậu bước vào tiệm bánh, cậu đã mua bốn, năm hộp bánh.
[14: Tôi không thích vị hồng trà đâu, bánh hạt dẻ cười trông đẹp hơn, cậu hỏi xem những hạt rắc lên trên là gì vậy?]
[14: Chắc sẽ có chút vị chua nhỉ?]
[14: Cậu mua nhiều quá, không ăn hết đâu.]
Nhìn trời xám xịt, Thưởng Nam quyết định: "Đi thăm bà ngoại một lúc."
[14: Ai cơ?]
Thưởng Nam đáp: "Ngu Xương Nguyệt, bà ngoại của Ngu Tri Bạch."
Khu dân cư Hạnh Phúc cách trung tâm thành phố khoảng nửa giờ đi xe, cánh cổng sắt rỉ sét của khu này lâu năm không được khóa. Cây cối trong sân mọc um tùm không kiểm soát, có lẽ lâu lắm rồi mới có ai dọn dẹp một lần.
Những người sống ở đây chủ yếu là những cụ già không có con cái bên cạnh. Hôm nay trời không mưa, trước cổng khu đặt vài bàn cờ tướng, người chơi cờ tướng, người đánh bài, trông có vẻ rất thư thái.
Ở một nơi cũ kỹ như thế này, ngay cả những chiếc lá rụng cũng có một quỹ đạo và số lượng nhất định. Mùi ớt và mùi dưa muối bốc lên từ nhà nào họ đều biết, ngày qua ngày như vậy suốt mười năm.
Vì vậy, khi Thưởng Nam bước vào, họ liên tục nhìn về phía cậu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Thằng nhóc kia, cháu lén lút nhìn gì vậy?"
Không... không lén lút gì cả.
Tay Thưởng Nam cầm hộp bánh, cậu rất lễ phép trả lời: "Cháu đến tìm bà Ngu ạ."
Nghe cậu nói tìm bà Ngu, sắc mặt của một nhóm ông lão bà lão lập tức thay đổi, trong các nếp nhăn trên mặt đều lộ rõ vẻ ghét bỏ và khinh bỉ. Sau khi nhìn nhau một hồi, một ông lão hói đầu, miệng ngậm điếu thuốc nói: "Nhìn cháu có vẻ là một đứa trẻ ngoan nên ông tốt bụng nhắc cháu một câu..."
Chưa nói hết, ông lão rít một hơi thuốc thật sâu rồi tiếp tục nói nốt lời chưa xong: "Cái tòa nhà mà bà Ngu ở giờ chẳng có ai dám ở nữa đâu, nó bị ma ám! Là Ngu Xá đến đòi mạng đấy, bà ta dùng mạng của Ngu Xá để kéo dài mạng sống cho mình..."
"Bớt nói đi, nói cái gì mà xui xẻo vậy?" Ông lão bên cạnh vỗ hai cái vào vai ông lão. Ông lão nói chuyện với Thưởng Nam quay đầu lại tiếp tục chơi cờ nhưng trước khi quay lại còn nhìn Thưởng Nam bằng ánh mắt "nghĩ kỹ đi nhóc".
Thưởng Nam cũng không vì những lời này mà thay đổi ý định lên lầu thăm hỏi.
Cánh cổng nhỏ của tòa nhà 11 đang mở, có lẽ do không đóng cửa nên mưa của mấy ngày trước đã hắt vào tạo thành một vũng nước khá sâu ở cửa ra vào. Thưởng Nam nhảy qua vũng nước, vừa đứng vững ngẩng đầu lên thì cậu lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tròn và to đang chăm chú nhìn cậu.
!
Thưởng Nam suýt chút nữa thì ngất đi.
"Em làm gì ở đây?" Thưởng Nam hỏi Ngu Tiểu Vũ.
Ngu Tiểu Vũ đang nằm trên tay vịn, Ngu Tri Bạch đã nặn cho cô bé một khuôn mặt rất tròn, trông như được vẽ bằng compa nên trông hơi không bình thường. Thêm vào đó, nó làm bằng giấy, lại không được nặn kỹ, nhìn giống như vừa được mang về từ một đám tang, chỉ là có chút linh hoạt hơn thôi.
"Lúc anh vào cổng, em đã thấy anh rồi nên em xuống đón anh." Khi mấy ông lão bà lão kia gọi Thưởng Nam lại, Ngu Tiểu Vũ đã sợ rằng Thưởng Nam sẽ quay đầu bỏ đi, nhà đã lâu lắm rồi không có khách đến thăm.
Ngu Tiểu Vũ dẫn Thưởng Nam trở về nhà, mấy ngày nay mưa liên tục, trong nhà tối om như buổi chiều nhưng lạ là không có cảm giác ẩm ướt hay u ám.
Ngu Tiểu Vũ bật đèn lên, rót một cốc nước nóng rồi đặt trước mặt Thưởng Nam: "Dạo này tâm trạng Tiểu Bạch rất tốt, anh ấy sắp hoàn thành rồi." Nói xong, cô bé chỉ tay về phía một vật nào đó.