Thưởng Nam không muốn Ngu Tri Bạch thực sự trở nên tàn ác, vì trước đây, dù là người giấy thì cậu ấy cũng chưa bao giờ làm hại ai.
Phải mất hơn hai tiếng để dọn sạch phần máu động vật trước cửa. Máu đỏ tươi, rõ ràng là máu tươi, không phải máu chó đen. Ngày nay, tìm một con chó đen thuần chủng cũng chẳng dễ dàng gì. Đám người đó chỉ là tự nhau xúi giục, nghĩ gì làm nấy, tìm không được máu chó đen thì dùng máu khác cũng tạm.
Khu chung cư đã xuống cấp, tường nứt nẻ, họ chỉ có thể dọn sạch bề mặt, còn một phần máu đã thấm vào các khe nứt, không thể nào dọn sạch hoàn toàn.
Thưởng Nam chẳng hề kén chọn, cũng không phàn nàn.
Ngu Tiểu Vũ chỉ có thể chạm ít nước, quá nhiều thì không được vì cô bé sẽ bị nước làm mềm và rữa ra. Ngu Tri Bạch ghét rắc rối nên cũng lười sửa chữa, có khi sẽ làm luôn một phiên bản Ngu Tiểu Vũ 2.0 mới.
Thế nên cô bé chỉ có thể giúp đưa đồ và cầm áo khoác cho Thưởng Nam. Áo khoác của Thưởng Nam mềm mại, ấm áp và thơm ngát, đây là con người sao?
"Xong chưa ạ?" Ngu Tiểu Vũ hỏi.
Thưởng Nam gật đầu: "Xong rồi."
Ngu Xương Nguyệt ngồi trên ghế sofa chứng kiến toàn bộ quá trình. Đôi mắt đục ngầu của bà cụ chuyển động, bà yếu ớt hỏi Thưởng Nam: "Cháu không sợ à?"
"Sợ gì ạ?" Thưởng Nam chỉ mặc một chiếc áo hoodie trắng bên trong, cậu kéo tay áo xuống rồi ngồi đối diện với Ngu Xương Nguyệt. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh như mầm non mới nhú lên khỏi mặt đất.
Cậu cảm thấy hơi đói nên tiếp tục ăn phần bánh kem hạt dẻ: "Cháu tin bà." Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng rất đanh thép.
Nếu Ngu Xương Nguyệt thực sự giết người để kéo dài mạng sống thì khi xưa bà đã không mạo hiểm tính mạng để cứu Ngu Tri Bạch. Dù sao thì nếu việc kéo dài mạng sống là thật, bà chỉ cần để Ngu Tri Bạch chết là đã có thể sống thêm vài năm ngon nghẻ rồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Bà sẽ không phải sống những ngày tháng như bây giờ, không thể cử động, không thể ăn, nói chuyện cũng không rõ ràng. Nếu bà thực sự kéo dài mạng sống thì đâu có sống những ngày khổ sở như thế này.
Sau khi dọn dẹp xong Ngu Tri Bạch rửa tay rồi lau khô tay.
Thưởng Nam nhìn thấy cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo thun đen, càng tôn lên làn da trắng lạnh của cậu ấy. Cậu ấy không hề sợ lạnh, đi qua đi lại trong nhà mà không hề coi Thưởng Nam là người ngoài.
Cuối cùng, khi cậu ấy hoàn thành công việc, cậu ấy dừng lại rồi mở tủ giày, tìm ra một đôi dép.
"Thay giày đi."
Thưởng Nam nghĩ, khi bước vào nhà người khác, đúng là phải thay giày nên cậu đổi sang đôi dép Ngu Tri Bạch đưa.
Ngu Tri Bạch nhanh chóng nhấc đôi giày thể thao của Thưởng Nam lên và mang vào nhà vệ sinh. Thưởng Nam chưa hiểu cậu ấy định làm gì nhưng cậu nhanh chóng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Cậu lập tức đoán ra cậu ấy đang làm gì mà vội vã đứng dậy.
Trong phòng vệ sinh, Ngu Tri Bạch đang ngồi xổm, chăm chú cọ rửa đôi giày thể thao của Thưởng Nam. Dòng nước trôi qua đế giày, dòng nước đỏ chảy dọc theo mũi giày, cuối cùng tụ lại ở miệng cống thoát nước.
Người không biết đây chỉ là đang giặt giày thì nhìn qua sẽ tưởng là đang dọn hiện trường vụ án.
"Thực ra, không sao đâu." Thưởng Nam không ngờ Ngu Tri Bạch lại để ý đến đôi giày đến vậy.
[14: Thứ nó để ý không phải giày mà nó để ý cậu đó.]
Thưởng Nam ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh rồi đáp lại lời 14: “Sao nó giỏi vậy? Cảm giác con người cũng không chắc đã làm được nhiều như thế.”
[14: Con người thường nghĩ nhiều, như khi giặt một đôi giày, họ sẽ nghĩ tại sao lại là mình giặt, sẽ nghĩ cậu không tự giặt được sao? Còn có thể chê cậu làm bẩn sàn nhà, có khi lại bảo là xui xẻo. Nhưng quái vật không nghĩ nhiều như vậy, tình yêu của quái vật là thuần khiết tuyệt đối.]
Ngu Tri Bạch chỉ chà bề mặt của đôi giày. Sau khi chà xong, cậu ấy dựng đôi giày vào tường. Khi cậu ấy đứng dậy rồi quay người lại, Thưởng Nam hiếm khi thấy trên người cậu ấy có chút "hơi thở đời thường" mà chỉ loài người mới có—chiếc bàn chải lông mềm trong tay, bọt trắng nổi lên ở miệng cống và những giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay.
“Mình đi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?” Người giấy nói những lời mang đậm hơi thở đời sống.
Thưởng Nam chống cằm suy nghĩ: “À… mình muốn ăn sườn cừu nướng, cậu có biết làm không?”
Đôi mắt đen của Ngu Tri Bạch lộ ra chút bối rối: “Mình không biết.”
Thưởng Nam chỉ đùa thôi, vốn dĩ không định ăn sườn cừu nhưng cậu vẫn giả vờ tỏ ra thất vọng vài giây, cuối cùng nói: “Vậy cậu làm món gì cũng được, đồ cậu nấu mình đều thích ăn.”
Nhà họ Ngu rất hiếm khi nấu ăn, chỉ có Ngu Xương Nguyệt là con người thì cần ăn uống, còn lại đều là người giấy, dù là tinh hoa nhật nguyệt hay gió Tây Bắc, họ đều không kén chọn.
Ngu Xương Nguyệt đã già, cơ thể lại yếu, bà chỉ cần ăn một bữa mỗi ngày và không thể ăn những món nhiều dinh dưỡng hay đạm vì bà không tiêu hóa nổi, thực phẩm quá giàu dinh dưỡng chỉ gây áp lực lên dạ dày của bà thôi. Bà ăn những bữa ăn đặt từ nhà ăn của bệnh viện, được làm riêng cho bệnh nhân.
Trong bếp, nhiều loại gia vị vẫn còn nguyên chưa mở.
Ngu Tiểu Vũ ngồi chung ghế sofa với Thưởng Nam, nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước Tiểu Bạch đã đặc biệt đến siêu thị mua rất nhiều đồ rồi ngày nào cũng ở nhà nấu ăn, tất cả đều là nấu cho anh à?”
Ngu Tiểu Vũ cảm thấy như bị bỏ rơi: “Tiểu Bạch càng ngày càng giống con người.”
Thưởng Nam nhìn góc mặt dịu dàng của Ngu Tri Bạch, cậu cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ có điều, cảm giác đó vừa nảy lên trong cậu thì 14 đã lạnh lùng dập tắt.
[14: Nhắc lại lần nữa, quái vật vẫn là quái vật. Đừng vì nó giặt giày hay nấu ăn cho cậu mà nghĩ nó là con người.]
-
Sau bữa tối, Thưởng Nam đọc tin nhắn từ Đại Lệ Lệ với nội dung “hy vọng con có thể suy nghĩ lại” khiến cậu thấy buồn cười. Rõ ràng Đại Lệ Lệ là mẹ của cậu nhưng bây giờ lại liên tục xin xỏ cho Lỗ Dương.
Ngu Tiểu Vũ ở bên Ngu Tri Bạch đã lâu, cô bé rất biết quan sát sắc mặt của người khác, thấy Thưởng Nam có vẻ không vui, cô bé liền kéo áo cậu: “Em dạy anh cách làm người giấy nhé.”
“Làm người giấy? Em cũng biết à?” Thưởng Nam cất điện thoại rồi nhìn ra ngoài trời. Trời đã tối đen, cậu nên về nhà rồi.
“Em biết, chỉ là người giấy em làm khác với người giấy của Tiểu Bạch. Em chỉ làm được những người giấy bình thường thôi.” Ngu Tiểu Vũ nói.
Thưởng Nam định trả lời thì Ngu Tri Bạch từ bếp bước ra. Cậu ấy cúi xuống cầm áo khoác trên ghế rồi nói: “Nam Nam, đi thôi, trời tối rồi, mình đưa cậu về nhà.”
Thưởng Nam thắc mắc tại sao Ngu Tri Bạch lại vội vàng rửa bát rồi thúc giục cậu đi nhanh vậy nhưng cậu ấy thu dọn đồ quá nhanh, không để Thưởng Nam kịp phản ứng.
“Đi thôi.” Ngu Tri Bạch đứng ở cửa.
“…”
Thưởng Nam cúi xuống buộc dây giày, liếc thấy trên bàn còn hai chiếc bánh nhỏ, cậu đứng dậy nói: “Bánh mình mua cho cậu đấy, cậu ăn đi, nếu cậu không ăn thì cho bà ngoại ăn.”
Ngu Tri Bạch không thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn của con người. Những năm trước cậu ấy còn có thể phân biệt được vị, biết được vị chua là chua, vị ngọt là ngọt nhưng sau đó những vị này ngày càng trở nên mờ nhạt, cho đến khi biến mất hoàn toàn. Hơn nữa, thức ăn khi vào bụng lúc đầu còn được tiêu hóa trọn vẹn, sau đó không còn nữa, cậu ấy có thể xé một lỗ bất kỳ trên cơ thể để nhét thức ăn vào hoặc có thể lấy nguyên vẹn đồ ăn từ trong bụng ra.
Sau đó, Ngu Tri Bạch không còn ăn uống nhiều nữa.
Nhưng chiếc bánh Thưởng Nam tặng khác hẳn mọi thứ khác: “Được, cảm ơn Nam Nam.” Cậu ấy đáp.
Ra khỏi khu Hạnh Phúc, Thưởng Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, lần đầu tiên, cậu thấy được vài ngôi sao, dù chỉ lác đác vài cái ở trên bầu trời phường Nam Hồi.
Thưởng Nam nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, lúc này cậu phát hiện Ngu Tri Bạch vẫn đang nhìn mình. Cậu ấy luôn nhìn thẳng vào người khác, cái vẻ xấu hổ ngượng ngùng trước đây chắc chắn chỉ là giả vờ, vì cậu ấy không bao giờ nghĩ có lúc nào cần phải ngại ngùng, bởi vì tất cả đều không cần thiết.
Thưởng Nam cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi vươn tay ngoắc ngón út của Ngu Tri Bạch: “Đi thôi, cậu tiễn mình đến ngã tư ngoài kia rồi mình tự bắt xe về.”
“Vậy… trước khi cậu về nhà, mình có thể hôn cậu không?” Ngu Tri Bạch nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nó hòa vào màn đêm, khi không để lộ khuôn mặt người giấy, nó trông không khác gì một thanh niên bình thường. Vào lúc này, Thưởng Nam không hề sợ hãi khi đối diện với nó.
“Được chứ.” Thưởng Nam đồng ý ngay.
Con đường này không có camera, dù sao khu này cũng sắp bị phá bỏ mà, những người có trách nhiệm nghĩ không cần thiết nữa, đèn đường hỏng thì mặc kệ, cây đổ cũng chẳng ai dựng.
Trên đường đi, Thưởng Nam nhớ lại chuyện buổi chiều, cậu cảm thấy có chút khó hiểu: “Mọi người trong khu nói bà ngoại giết người để kéo dài tuổi thọ là sao?”
Ngu Tri Bạch thẳng thắn đáp: “Hồi trẻ bà ấy làm thầy cúng, những người không tin thì gọi bà là phù thủy, mọi người rất kiêng kỵ những điều liên quan đến quỷ thần. Người tin thì tin sâu sắc, người không tin thì khinh thường. Trùng hợp thay, sau này gặp toàn những người không tin, họ cho rằng bà ấy xui xẻo, không may mắn. Thế nên bất cứ chuyện gì xảy ra, họ đều nghĩ là vì bà ấy mang xui xẻo đến, kể cả cái chết của Ngu Xá.”
Thưởng Nam cảm thấy thật khó tin.
“Ngu Tri Bạch, chỗ mình còn dư phòng, cậu, bà ngoại và Ngu Tiểu Vũ có muốn dọn sang ở cùng mình không?” Thưởng Nam cảm thấy bà ngoại là một cụ bà rất thú vị: “Biết đâu đổi môi trường, sức khỏe bà sẽ khá hơn thì sao.”
Ngu Tri Bạch từ chối ngay mà không cần suy nghĩ: “Bà đã nói rồi, bà không đi đâu cả.”
“Vậy à.”
Sau cuộc trò chuyện này, con đường với những ngọn đèn đường mà có cũng như không cũng đã đến hồi kết. Taxi qua lại thường xuyên, Thưởng Nam rút tay lại, hai tay đút vào túi áo khoác, đôi mắt lảng tránh nhìn Ngu Tri Bạch vài lần, khéo léo ra hiệu nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì.
“Vậy... Mình đi nhé?”
Ngu Tri Bạch cụp mí mắt. Làn da cậu ấy rất trắng khiến đôi mắt đen láy càng thêm nổi bật, con ngươi thay đổi kích thước một cách ngẫu hứng, khi cậu ấy nhìn người khác thì trông không giống ánh mắt của con người mà giống ánh mắt của động vật.
Nụ hôn của người giấy rơi trên mắt Thưởng Nam, như một bông tuyết đáp xuống, mát lạnh nhưng mềm mại.
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Đúng lúc đó, một chiếc taxi bất ngờ xuất hiện bên cạnh hai người, đến rất đột ngột nhưng tốc độ không nhanh khiến Thưởng Nam giật mình.
Nhiều xe taxi thường dừng lại cạnh người đi đường, như thể dò hỏi xem đối phương có cần xe không. Thưởng Nam cũng không nghi ngờ gì vì biết rằng xung quanh đây không có nhà dân mà bản thân cậu trông rõ ràng là người đang muốn bắt xe.
“Tạm biệt~” Thưởng Nam nằm dài trên cửa sổ xe, vẫy tay chào Ngu Tri Bạch: “Tiểu Bạch, mai gặp ở trường nhé.”
“Mai gặp nhé” Ngu Tri Bạch lặp lại: “Đi đường cẩn thận.”
Cửa sổ xe nâng lên, tài xế nhấn ga rồi từ từ lái xe ra khỏi tầm nhìn của Ngu Tri Bạch. Đêm tối mịt mùng, gió lạnh cắt da cắt thịt, Ngu Tri Bạch đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới quay người đi về.
Thưởng Nam không thích nghịch điện thoại, có lẽ do phần lớn ký ức của cậu đã bị phong ấn, cậu biết quá ít và điều muốn biết còn ít hơn.
Cậu dựa vào ghế, tài xế ngồi phía trước nắm chặt vô lăng, không giống những tài xế khác thường bắt chuyện với hành khách mà chỉ tập trung lái xe.
Thưởng Nam cảm thấy tốc độ hơi chậm nên nghiêng người về phía trước, lễ phép nhắc nhở: “Chú, chú có thể đi nhanh hơn một chút không.”
Phải vài giây sau người tài xế mới trả lời Thưởng Nam: “Rất nguy hiểm.”
Thưởng Nam nhíu mày.
Không phải vì tốc độ lái xe chậm mà cậu cảm thấy khó chịu mà là vì giọng nói của đối phương, như tiếng của hai tờ giấy nhám cọ vào nhau, thô ráp và nặng nề.
Thưởng Nam âm thầm nghiêng người về phía trước lần nữa, đúng như dự đoán... cậu ngửi thấy mùi bột giấy từ trên người đối phương, kèm theo mùi ẩm ướt chưa khô.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể to lớn của tài xế bỗng động đậy, nó lại nói: “Tiểu Bạch bảo cậu rất thông minh, có vẻ đúng thật.”
Thưởng Nam: “...”
“Mẹ Tiểu Bạch cũng chết vì tai nạn xe hơi, nó không yên tâm” Người tài xế giấy cười hề hề vài tiếng: “Vội làm ra tôi quá nên cậu nhìn mặt tôi này, còn chưa khô.”
Thưởng Nam: “...”
Sau khi bị phát hiện, tài xế không giữ im lặng nữa mà bắt đầu nói rất nhiều.
Thưởng Nam thấy tò mò và khá thú vị: “Cậu ấy còn có thể tạo ra cho các cậu những tính cách khác nhau nữa sao?” Ngu Tiểu Vũ, tài xế và Trương Cẩu, mỗi người đều có tính cách khác nhau.
“Không, cái này tôi cũng không rõ lắm, chắc là chúng tôi ở độ tuổi và vai trò nào thì tính cách sẽ như thế, khá là mẫu mực, không có chiều sâu.” Tài xế nói rồi còn gãi đầu.
Thưởng Nam nghĩ, nếu tất cả sự sống của những người giấy này đều do Ngu Tri Bạch ban tặng thì tính cách của họ chắc chắn cũng được hình thành theo cách Ngu Tri Bạch hiểu về họ.
Có lẽ trong ấn tượng của Ngu Tri Bạch, tài xế là một chú mập chất phác và nói nhiều, ngoài ra không có đặc điểm nào khác.
Thời gian về nhà kéo dài gấp đôi, Thưởng Nam đã hơi buồn ngủ. Lúc xuống xe cậu ngáp một cái rồi giơ tay lên mới thấy lòng bàn tay mình bị dính màu, chắc là lúc mở cửa xe... Khoan đã, sao cả xe cũng là giấy dán à?! Cậu có ý thức an toàn không vậy?!
Tiếc rằng Thưởng Nam chưa kịp nói gì, tài xế đã chậm rãi lái xe đi, vì nó chỉ là một tài xế, đưa Thưởng Nam về nhà là nhiệm vụ của nó, nó không có cách nào khác, nhân vật của nó chỉ có thế, không chấp nhận bị hỏi thêm.
Lúc này khu chung cư Hạnh Phúc rất yên tĩnh, đêm đông lạnh lẽo, cỏ dại trong bồn hoa cao hơn cả cây đỗ quyên.
Hầu hết mọi người đã đi ngủ.
Người đàn ông to lớn chiều nay lại nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Trời lạnh thế này, trong nhà lại không có lò sưởi hay bếp lò, ông ta nằm trong chăn vẫn run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau kêu cọt kẹt.
Tường nhà cách âm không tốt, mẹ ông ta đi vệ sinh qua phòng ông ta, nghe thấy động tĩnh thì gõ cửa hai cái rồi nói: “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ? Ngày mai có đi làm không?”
Lý Vinh Bình hất chăn ngồi dậy, bực bội đáp: “Không ngủ được!”
Mẹ hắn nghe thấy vậy thì chửi: “Chiều nay tao đã nói rồi, đừng có thò mặt ra đừng có thò mặt ra, mày cứ đòi đi theo tụi nó, đi làm gì? Mày thấy không, bây giờ gặp xui xẻo rồi chứ gì? Ai cũng biết mụ già đó xui xẻo, mày còn tới đấy nữa!”
Lý Vinh Bình đá tung chăn xuống đất: “Ông đây không sợ.” Hắn đáp lại rồi nằm xuống nhưng trước mắt cứ hiện lên khuôn mặt xám trắng của bà Ngu và gương mặt xinh đẹp rực rỡ của Ngu Xá.
Khi Ngu Xương Nguyệt và Ngu Xá dọn đến đây, chẳng mấy chốc cả khu đều biết ở tòa nhà số 11 có một mỹ nhân nhưng cô ấy lại không đứng đắn, chưa kết hôn đã có con.
Lúc Ngu Xá chuyển đến khu Hạnh Phúc, Lý Vinh Bình vừa học năm nhất đại học. Hắn thấy mọi người trong khu khen quá mức, một người phụ nữ có con rồi thì có thể đẹp đến đâu, đẹp hơn hoa khôi trường sao? Cho đến khi Lý Vinh Bình tình cờ gặp Ngu Xá đang chạy bộ về thì hắn mới nhận ra Ngu Xá quá đẹp, giống như mặt trăng sáng trong, dịu dàng chào hắn: “Chào buổi sáng.”
Từ đó về sau, Lý Vinh Bình bắt đầu mất hồn, ngày đêm trong đầu hắn toàn là hình ảnh khuôn mặt của Ngu Xá, giọng nói dịu dàng như nước của cô và đôi chân được bó trong chiếc quần thể thao. Không lâu sau, mọi người trong khu bắt đầu biết đến nghề nghiệp của Ngu Xương Nguyệt-một bà thầy cúng, tin đồn lan truyền mạnh mẽ, Lý Vinh Bình đoán rằng chắc chắn là Ngu Xương Nguyệt đã dạy Ngu Xá cách mê hoặc đàn ông.
Cuối kỳ, Lý Vinh Bình thi rớt năm môn liền, trong đó có cả môn chuyên ngành. Vì thế, hắn càng tin rằng đây là lỗi của Ngu Xá và Ngu Xương Nguyệt.
Nhưng hắn không thể kiềm chế việc cứ nghĩ về Ngu Xá.
Khi nghĩ lại những chuyện mình đã từng làm, Lý Vinh Bình ngày càng cảm thấy lo lắng và bất an, mồ hôi bắt đầu túa ra khắp người. Hắn lại ngồi dậy nhưng lần này hắn thấy một cô gái tóc dài đang ngồi trên giường của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lý Vinh Bình rơi vào khoảng trống, mọi giác quan của hắn như bị mất hết. Hắn không còn cảm nhận được sự bực bội hay nóng nực nữa. Hắn nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ từ từ quay đầu lại, đôi mắt vô hồn, nửa khuôn mặt đỏ rực.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Vinh Bình cũng tìm lại được giọng nói của mình. Hắn hét lên một tiếng chói tai, mặc kệ quần đã ướt, hắn lăn xuống đất và bò tới chân của “Ngu Xá.” “Tôi không cố ý bịa đặt cô không đứng đắn đâu. Tôi chỉ nói bâng quơ vài câu thôi, là họ tự đồn đại lung tung, không liên quan đến tôi mà, Ngu Xá...”
Hắn lẩm bẩm không ngừng suốt một thời gian dài, thậm chí không biết khi nào “Ngu Xá” đã biến mất.
Đến khi phát hiện ra, cuối giường đã trống rỗng từ lâu. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, xác nhận rằng thứ đó đã biến mất rồi ngay lập tức, Lý Vinh Bình ngã khuỵu xuống đất.
Hắn đã làm ướt cả sàn nhưng chẳng còn tâm trí quan tâm điều đó nữa. Nhiệt độ cơ thể của hắn giảm xuống như băng giá, hai hàm răng run rẩy không thể tự kiểm soát được. Cuối cùng... cuối cùng thì cũng đến rồi sao?
Hồi nãy mẹ hắn mắng hắn tại sao lại xía vào mấy chuyện này. Bà ấy tưởng hắn muốn vậy sao? Chỉ là mấy năm nay, những tin đồn về mụ già Ngu ngày càng kỳ quái hơn nên hắn ngày càng lo sợ rằng những chuyện hắn đã làm trước đây sẽ bị bà ta tính sổ. Hắn nghĩ, chi bằng ra tay trước khi bị tìm đến để trả thù. ( truyện trên app t.y.t )
Lý Vinh Bình vịn tường bước ra khỏi phòng. Hắn không dám ở lại phòng mình nữa mà ngồi trong phòng khách, không dám nhúc nhích.
-
Ngu Tri Bạch về nhà lúc nửa đêm, tâm trạng của cậu ấy rất tốt. Cậu ấy lấy một chiếc bánh nhỏ mà Thưởng Nam đã mua từ trong tủ lạnh, trước khi mở hộp bánh, cậu ấy chắp tay lại, nhắm mắt lại, khuôn mặt trong ánh đèn trông rất tinh tế, biểu cảm rất ôn hòa.
Sau khoảng mười mấy giây mà Ngu Tiểu Vũ cảm thấy rất dài, Ngu Tri Bạch mới từ từ mở mắt ra, cậu ấy mở hộp bánh và nhếch môi, tâm trạng rất rất rất tốt.
Ngu Tiểu Vũ đứng trong bóng tối phía đối diện cậu ấy tò mò hỏi: “Tiểu Bạch, anh không cảm nhận được mùi vị, cũng không biết ngon hay dở, sao vẫn ăn vậy?” Việc bắt chước con người thật vất vả, con người quá phức tạp, mỗi người lại khác nhau.
“Tiểu Bạch, anh đang nhớ Ngu Xá à?”
“Không.”
“Ồ.”
Chiếc bánh đã được ướp lạnh trong tủ nên cứng hơn chút. Ngu Tri Bạch cắt bánh thành những miếng nhỏ và đút vào miệng, cậu ấy không cần nhai mà liên tục há đôi môi đỏ sẫm, rõ ràng rất vui khi ăn chiếc bánh này.
Chiếc bánh rất nhỏ nên nó ăn hết rất nhanh.
Ngu Tiểu Vũ cảm thấy sợ, cô bé không sợ Tiểu Bạch của buổi chiều, nhưng luôn sợ khi Tiểu Bạch biến thành hình dáng của người giấy, có lẽ vì áp lực huyết thống từ đồng loại khiến cô bé không thở nổi.
Cô bé không có mí mắt nên không thể nhắm mắt, chỉ có thể trân trân nhìn Ngu Tri Bạch ngồi đối diện dùng kéo cắt chính mình, lấy những miếng bánh đã chia ra từ miệng ra rồi lại đút vào miệng rồi lại lấy ra rồi lại ăn, lặp đi lặp lại, vòng tuần hoàn không dứt.
Ngu Tiểu Vũ : "!" Cô bé thực sự rất sợ Tiểu Bạch như vậy!
Để đạt được giống người một cách hoàn hảo, Tiểu Bạch có một số mạch máu, để phòng Trương Hỗp cần thiết mà không có máu chảy ra. Các mạch máu chỉ có ở một số vị trí như cổ, cổ tay, những nơi dễ bị tổn thương và lộ ra ngoài, còn phần còn lại của cơ thể Tiểu Bạch vẫn là làm từ chất liệu giấy.
Ngu Tri Bạch cứ thế ăn trong suốt nửa tiếng, cuối cùng khi đã ăn đủ, nó mới ngẩng đầu lên rồi nói: "Ngu Tiểu Vũ, ngủ ngon."
Thưởng Nam không biết những chuyện đã xảy ra trong khu Hạnh Phúc, cậu ngủ rất ngon, không mơ thấy gì cả và thức dậy chỉ năm phút trước khi chuông báo thức reo.
Khi ngồi dậy trên giường, cậu bị một cảnh tượng làm cho giật mình, đến mức phát ra một tiếng nấc.
Bàn học nằm ngay cạnh cửa sổ, đêm qua trước khi đi ngủ cậu đã dọn dẹp gọn gàng, mọi thứ cần bỏ vào cặp cũng đã được bỏ vào, còn con búp bê giấy mà Ngu Tri Bạch đã bỏ vào cặp của cậu thì Thưởng Nam đã cất nó vào ngăn kéo.
Thưởng Nam nghĩ rằng Ngu Tri Bạch rất thông minh, con búp bê giấy mà cậu ấy tặng chẳng có chút khí âm u nào, mềm mại và trông rất đáng yêu, ngay cả vào ban đêm cũng vậy.
Nhưng con búp bê giấy mà cậu đã cất vào ngăn kéo không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bàn học ngồi ngay trên mép bàn, hai chân đong đưa, khuôn mặt hướng về phía giường của Thưởng Nam.
Con búp bê này được Ngu Tri Bạch làm theo hình dáng của chính mình. Thưởng Nam nghĩ có lẽ cậu ấy muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh mình bằng cách này.
[14: Thực ra vào lúc 10 giờ 50 tối qua, con búp bê đã tự mở ngăn kéo rồi bò lên bàn ngồi.]
"..."
Thưởng Nam đứng dậy đặt con búp bê giấy trở lại ngăn kéo, lần này cậu còn khóa ngăn kéo lại.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, Thưởng Nam đeo cặp sách đi ra ngoài.
Cậu sống trong một khu nhà giàu, an ninh và tiện ích đều không có gì phải bàn, ngay cả bãi đỗ xe cũng được trang hoàng lộng lẫy. Thưởng Nam bước vào thang máy rồi bấm nút xuống tầng hầm.
Thang máy từ từ hạ xuống, Thưởng Nam nhìn chằm chằm vào những con số đỏ liên tục thay đổi mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Khi cửa thang máy mở ra, cậu bước ra ngoài nhưng mới bước được vài bước, cổ tay anh đột nhiên bị ai đó nắm chặt và kéo mạnh vào lối thoát hiểm chật hẹp.
Phản xạ đầu tiên của Thưởng Nam là nghĩ mình lại bị bắt cóc, cậu chuẩn bị vung tay đánh trả thì nhìn rõ đường nét quen thuộc của đôi lông mày trước mặt.
"Tiểu Bạch?"
Ngu Tri Bạch hôn nhẹ lên má Thưởng Nam, trong ánh mắt rực lửa còn thoáng chút uất ức: "Tại sao cậu không mang mình theo bên mình? Cậu không thích mình sao?"
Thưởng Nam sững sờ rất lâu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dưới ánh mắt dần trở nên u ám của Ngu Tri Bạch, não cậu hoạt động nhanh chóng, cuối cùng cậu cũng hiểu ra: "À, cậu nói con búp bê giấy cậu tặng mình hả? Mình chỉ sợ làm bẩn hoặc làm hỏng nó thôi."
Thực ra con búp bê giấy quá to, bỏ vào cặp rất tốn chỗ, lại còn dễ bị bẩn, Thưởng Nam nói thật.
Ngu Tri Bạch không nghi ngờ lời Thưởng Nam, chỉ khẽ "ừm" một tiếng rồi lấy ra một thứ từ trong túi ra đặt vào tay Thưởng Nam. Nhìn xuống, Thưởng Nam thấy đó là một con búp bê giấy nhỏ hơn, thu nhỏ nhiều lần, trông y hệt con búp bê kia.
"..."
Ngu Tri Bạch cúi xuống, nở một nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc: "Hãy luôn mang mình nhé."