Thay cả khuôn mặt, đổi cả giọng nói, rốt cuộc Phó Đông Dư và Vệ Thục mong muốn điều gì chứ?
Sự nghi hoặc trên gương mặt Thưởng Nam bị Trần Huyền nhìn thấu. Anh đổi tư thế ngồi xổm, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thoả mãn chính bản thân họ thôi.”
“Hoàn toàn vô nghĩa.” Phó Huyên đã chết rồi, ngay cả cơ thể cũng bị Trần Huyền thay đổi, các cơ quan và xương cốt còn sót lại cũng không phải để vì Phó Huyên mà là để duy trì hoạt động sinh mệnh của Thưởng Nam.
“Rất nhiều chuyện không cần phải nghĩ xem nó có ý nghĩa hay không” Trần Huyền khẽ vuốt má Thưởng Nam: “Chỉ cần nghĩ xem làm xong rồi có thấy thoải mái hay không.”
“Chỉ cần họ nghĩ rằng Phó Huyên chưa chết, họ sẽ có thể an yên tận hưởng tuổi già, còn về những khổ đau mà Phó Huyên phải chịu đựng bao năm qua...”
Thưởng Nam chống khuỷu tay ngồi dậy, đôi mắt xanh thẫm của cậu như biển sâu dịu dàng tĩnh lặng, cậu ngắt lời Trần Huyền: “Anh, chẳng phải anh chính là Phó Huyên sao?”
Những đau khổ, tủi nhục mà Phó Huyên phải chịu, những đêm dài thao thức không ngủ, sự dày vò khiến tinh thần cậu ấy trở nên điên loạn, chẳng phải Trần Huyền chính là con rối ghép lại từ tất cả những điều đó sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play