“Thích nghi được không?” Trần Huyền hơi ngẩng cằm lên, giống hệt lần đầu nói chuyện với Thưởng Nam, chỉ khác là lần này anh nói: “Đi thử vài bước xem.”
Đầu ngón chân của Thưởng Nam chạm xuống sàn, rất lạnh, cảm giác hoàn toàn khác so với khi còn là búp bê. Sau một thời gian không làm người, cậu có chút không quen.
Bộ xương của Phó Huyên đã ngừng phát triển từ năm mười bảy tuổi. Kể từ khi bị phát hiện là đồng tính, cậu ấy hầu như không còn được ăn uống đầy đủ nên dù vẫn còn trẻ nhưng trông cậu ấy chỉ như đứa nhóc mười ba, mười bốn tuổi.
May mắn thay, Phó Huyên có nền tảng thể chất tốt, nhìn Trần Huyền bây giờ có thể thấy, dù ở tuổi mười ba mười bốn thì Phó Huyên cũng không quá thấp — dù hiện tại Thưởng Nam chỉ đứng đến cổ Trần Huyền.
[14: Chỉ có xương và nội tạng là của Phó Huyên, thực chất cũng là của Trần Huyền vì họ vốn là một người. Trần Huyền đã cho cậu xương và nội tạng để nuôi dưỡng ý thức và linh hồn của cậu. Đợi thêm một thời gian nữa, cơ thể này sẽ hoàn toàn thuộc về cậu, phát triển theo con đường của cậu.]
[14: Trần Huyền thực sự đang chăm con đấy, phải trao cho anh ấy giải daddy mới được.]
“Tại sao anh ấy không tự quay về cơ thể của mình?” Thưởng Nam thắc mắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play