Vệ Thục thấy đầu óc choáng váng, bà ôm đầu lùi lại hai bước thì được Phó Đông Dư đỡ lấy. Phó Đông Dư thấp giọng hỏi Trần Huyền: “Trần Huyền, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao lại chẳng giống A Huyên chút nào vậy?”
Khuôn mặt già nua của Phó Đông Dư đầy vẻ hoang mang và sốc nặng, ông không thể chấp nhận nổi.
Trần Huyền mỉm cười nhẹ nhàng: “Chính là như những gì thầy đang thấy. Cơ thể của A Huyền đã mục rữa, không thể dùng được nữa nên con đã nặn cho A Huyền một thân xác khác. Thầy thấy xa lạ cũng là điều bình thường thôi, vì cậu ấy đã không còn nhớ mình là A Huyên nữa, giờ cậu ấy tên là Thưởng Nam.”
“Thưởng Nam?” Phó Đông Dư tưởng mình nghe nhầm, ông cười gượng gạo: “Nhưng nếu nó là A Huyên, sao có thể đổi tên được?”
“Thầy à, A Huyên không muốn bị gọi là Phó Huyên nữa. Cậu ấy cảm thấy quãng thời gian đó rất đau khổ.” Trần Huyền không hề chớp mắt, không có lấy một chút căng thẳng của kẻ đang nói dối: “Thầy ơi, xin thầy tôn trọng lựa chọn của cậu ấy.”
Trần Huyền nói rất nghiêm túc, hơn nữa gương mặt anh giống hệt A Huyên khiến Phó Đông Dư và Vệ Thục không thể không tin.
Nhưng thiếu niên trước mặt thật sự quá xa lạ, cảm giác khách sáo xa cách thậm chí còn chẳng thân thiết bằng Trần Huyền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play