"Dì Ngô, dì không cần mời cơm chúng cháu đâu. Chúng cháu có thể ra ngoài ăn cơm bọn cháu chỉ đến đây để xem camera an ninh thôi." 

"Nào, mẹ cháu và dì là chị em tốt của nhau. Sao lại có thể để cháu ăn cơm ngoài được. Hai đứa cứ yên tâm dùng bữa, còn về phần đoạn băng thì lát nữa sẽ có người đưa đến." 

Ngân Bảo đã mất tích cũng đã một thời gian, Uông Tư Điềm cảm thấy làm việc với Lục Thiên Phóng cũng có một lợi thế, đó là có rất nhiều chuyện để anh ta nói thẳng ra mặt có tác dụng hơn nhiều là tự mình cô ra mặt. Giống như người ủy thác vậy đó, bọn họ đều là người có tiền, có khách khí, có nể mặt thì hơn phân nửa nguyên nhân đều đến từ Lục Thiên Phóng. 

Cơm trưa được dọn lên thì mẹ chồng bà Ngô cũng không xuất hiện, bà Ngô cũng không mấy quan tâm, cứ thế mời Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng vào bàn ăn. Kim Bảo nhìn qua có vẻ được nuông chiều từ bé nhưng hóa ra lễ nghĩa rất tốt, tự mình leo lên chiếc ghế được kê lên cao dành riêng cho mình. Bảo mẫu bưng lên cho cậu nhóc một mâm đồ ăn nhỏ, có vịt hầm, canh xương, bông cải xanh và cánh gà sốt dầu hào, cuối cùng là một chén cơm nhỏ. Mấy thứ khó tiêu hóa cho trẻ con như cá hồi này nọ thì không có. 

Bà Ngô rót cho Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm mỗi người một chén rượu, "Đây là rượu nhà tự ủ, hai đứa uống thử xem." 

Lục Thiên Phóng nhấp một ngụm, "Khà, ngon thật. Chả trách mẹ cháu lúc nào cũng khen dì Ngô khéo tay." 

"Lúc còn trẻ ta rất thích tự tay làm mấy thứ như thế này, bây giờ tuổi đã lớn cũng không có tâm huyết như ngày trẻ nữa nhưng may mắn là tay nghề ủ rượu này không bị mai một."

Kim Bảo nghe người lớn nói chuyện, cười hì hì cũng muốn lấy một chén rượu bị bà Ngô dùng một ánh mắt ngăn lại, thế là cậu nhóc đành yên lặng gặm chân gà. 

"Chị Phượng, chị cũng đi ăn cơm đi, đợi một lúc nữa thức ăn cũng nguội hết cả." Bà Ngô thấy mấy món ăn đều đủ cả liền nhắc Chị Phượng đi ăn cơm. 

"Còn bà nội Kim Bảo…" 

"Bà ấy không xuống ăn chắc là không đói, lát nữa bà ấy có đói thì chị lấy ít mì trứng nấu chung với vịt hầm là được rồi." Không biết tính dọa ai, vẫn tính coi bà là con dâu nhỏ à, thấy mẹ chồng không ăn cơm thì phải sợ hãi hay sao. 

"Vâng." Chị Phượng ra khỏi phòng ăn đi vào bếp, mặc dù là đang ăn cơm trong bếp nhưng lỗ tay vẫn hóng ra ngoài phòng ăn. 

"Nào, mọi người ăn cơm thôi." 

Sáng nay Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm ăn sáng không ngon, bà Ngô lại là người niềm nở và chu đáo, mặc dù là không quen biết cô nhưng vẫn rất nhiệt tình gắp món này món kia vào bát của Uông Tư Điềm. Kim Bảo ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình, không cần ai đút cũng không cần gắp món ăn, vui vẻ đem bàn cơm nhỏ của mình càn quét sạch sẽ, ngay cả bông cải xanh cũng ăn không còn miếng nào. 

"Kim Bảo ăn cơm thật ngoan." Uông Tư Điềm khen. 

"Đều là công của lão sư nuôi trẻ đấy, từ khi còn bé đã tập cho thằng bé thói quen tốt rồi." Bà Ngô cười nói. 

Con gái thường ăn ít cơm, Uông Tư Điềm ăn một chén đã thấy no, thế mà Lục Thiên Phóng đã ăn đến ba chén, bà Ngô không ngừng cười gắp thức ăn cho hắn. 

Ăn cơm xong mọi người ngồi nghỉ một lát, uống chén trà Phổ Nhĩ thì chuông cửa đã kêu, người đến là đội trưởng Mao của đội bảo vệ. 

Đội trưởng Mao có vẻ ngoài ba mươi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, cao khoảng mét tám, nặng 170 cân. Mặc áo sơ mi trắng, vest đen, cà vạt đen, khoác ngoài áo dài màu xanh lam….Trông cao lớn vạm vỡ nhưng ăn nói rất nhẹ nhàng, văn minh. 

"Bà Ngô. Đây là băng ghi hình mà bà yêu cầu." 

"Cảm ơn đội trưởng Mao, mời anh vào nhà uống một tách trà với chúng tôi." Bà Ngô xõa tóc, nheo mắt nhìn có hơi quyến rũ. 

"Không cần đâu ạ, hôm nay tôi có việc, hẹn khi khác vậy." Đội trưởng Mao mỉm cười, chào mọi người rồi đi ngay. 

Chỉ là trao đổi vài câu đơn giản như vậy, không có hành động thân mật nào giữa cả hai nhưng Uông Tư Điềm có thể thấy quan hệ giữa hai người ngày không tầm thường, không phải kiểu quan hệ yêu đương, dù sao thì đây cũng không phải chuyện của cô…. 

Đội trưởng Mao rất có trách nhiệm khi ghi trên mặt mấy cuốn băng hai mươi tư giờ trước vào sau khi Ngân Bảo mất tích. Lục Thiên Phóng đưa Uông Tư Điềm về văn phòng rồi ra ngoài mua đồ. Uông Tư Điềm kết nối băng giám sát với TV trong văn phòng, mới xem được mười phút thì thấy Lục Thiên Phóng đem theo túi lớn, túi nhỏ về. 

"Tôi tưởng anh đi chơi rồi đấy." 

"Trong mắt cô tôi chỉ có như thế thôi à?" 

Uông Tư Điềm trợn mắt không nói câu nào, Lục Thiên Phóng lấy ra một bao hạt dưa và một bao đậu phộng từ cô, Uông Tư Điềm lắc đầu. Cô lấy trái cam tính đem đi cắt, Lục Thiên Phóng lại ném cho cô hai trái cam và mấy quả táo, "Đừng có ăn mảnh, tôi cũng muốn ăn." 

Được rồi, dù sao anh ta cũng đã bỏ công đi mua, cô nên thức thời. Lục Thiên Phóng theo Uông Tư Điềm đi vào phía bồn rửa, cho bỏng ngô vào lò vi sóng. Đợi đến khi Uông Tư Điềm cắt xong đĩa trái cây thì bỏng ngô cũng đã sẵn sàng. Cả hai ôm bỏng ngô và trái cây đi xem băng giám sát như đi xem phim vậy. 

Lục Thiên Phóng mới xem được năm phút đã ngáp, hắn lấy Ipad ra chơi game, còn Uông Tư Điềm cầm điều khiển tua tới đoạn băng. Khu nhà của bà Ngô được giám sát rất chặt chẽ, nhất là cửa lớn ở trước và sau của cả khu. Có ít nhất hai đến ba camera quay được nhà của bà Ngô, có cái quay được cảnh bà Ngô dắt Ngân Bảo đi dạo, chú chó mặc đồ đỏ, mang giày cùng màu. Từ việc bà Ngô dắt chó đi từ nhà ra công viên, dạo vài vòng quanh đó rồi đi ngang khu trò chơi đều được camera khác nhau ghi lại. 

Uông Tư Điềm tua nhanh băng ghi hình gấp năm lần ở cửa ra vào nhà họ Ngô cũng không có gì bất thường. Và ngày Ngân Bảo biến mất, Bà Ngô lái xe ra ngoài trước, sau đó là bảo mẫu đưa Kim Bảo đi nhà trẻ. Bà nội Kim Bảo, mặc một bộ quần áo khá dày, một chốc sau cũng đi ra ngoài, lúc này có thể thấy Ngân Bảo chạy theo bà lão thì bị bà xua về. 

Sau 18 phút 5 giây thì có một chiếc Baojun lái xe đến gần nhà họ Ngô. Một chiếc xe quốc nội như thế này xuất hiện ở đây cũng là điều rất dễ thấy. Uông Tư Điềm tắt tua nhanh và bắt đầu xem ở tốc độ bình thường. 

Bốn năm người xuống xe, có cả già cả trẻ tay xách nách mang, có vẻ quen biết với bà cụ, bà cụ đón mấy người này vào nhà. Sau 30 phút, những người này lại rời đi, như cũ, vẫn túi lớn túi nhỏ. Uông Tư Điềm cố tình tua chậm, nhưng mấy người này không giống như đem theo cả một chú chó, họ lên xe và rời đi. Uông Tư Điềm theo dấu chiếc xe qua băng ghi hình, họ đi ngang qua xe của bảo mẫu, chiếc Audi Q7 dừng lại, bảo mẫu chào hỏi vài câu rồi mới đi. 

Sau chín phút, bảo mẫu ra ngoài tìm chó….

Nhóm người này rất khả nghi, trước tiên là họ đến vào thời điểm rất kì lạ, đó là thời gian cả bảo mẫu và bà Ngô đều không ở nhà, tiếp theo là rời đi ngay trước khi bảo mẫu về nhà. 

Đoạn băng giám sát này nhất định là bà Ngô và đội trưởng đội bảo vệ đều đã xem qua nhưng cả hai đều không tìm theo hướng này, nhất định là có chuyện gì khó nói ra ở đây. 

Uông Tư Điềm lấy điện thoại gọi cho bà Ngô một cuộc. "Bà Ngô, tôi có thể hỏi xem mấy người đến nhà bà trước khi Ngân Bảo mất tích là ai không?" 

"Trước khi Ngân Bảo mất tích thì chắc là anh trai của chồng ta, gia đình nhà bác cả. Bọn họ đến đưa mẹ chồng của ta một tí sủi cảo, đậu giác đông lạnh, mấy thứ như dưa chua, tương đậu, mẹ chồng ta thích ăn mấy thứ này." 

"Vậy tại sao bọn họ lại không ở chơi lâu thêm một chút?"

 

"Quan hệ của nhà họ với mẹ chồng của ta cũng không tốt lắm, đều không muốn ở lâu với bà ấy. Cũng không thích ở lại nhà của ta." 

"Quan hệ với mẹ chồng không tốt, có khi nào là bọn họ đưa Ngân Bảo đi? Hoặc là có thể nói mẹ chồng của bà giữ bí mật cho bọn họ? Sau khi Ngân Bảo mất tích bà có hỏi bọn họ chưa?" 

"Đã hỏi rồi, anh rể của ta nói lúc đến nhà vẫn nhìn thấy Ngân Bảo, con dâu của bác ấy còn chơi với nó một lúc. Lúc cả nhà đi ra Ngân Bảo cũng đi theo ra. Nhưng nhà bọn họ rất cẩn thận, họ nghi ngờ tôi nghĩ nhà họ ăn trộm đồ, xem thường bọn họ, chê nhà họ nghèo...nên ta cũng không dám hỏi quá nhiều, sự tổn thương lòng tự trọng của nhà họ. 

Thật ra thì cho dù sống ở nông thôn nhà họ cũng thuộc dạng khá giả, có nhà có vườn cây ăn quả, cả ao cá, con cái đều học đại học, trong thành phố cũng có miếng đất, cơm áo đều không lo….mấy năm nay nhà chúng ta không ai nợ ai cái gì…..duy chỉ có mẹ chồng….

Lúc trước mẹ chồng của ta ở nhà bác cả, suốt ngày đi theo vợ chồng bác cả nói rằng nhà thằng hai có tiền còn nhà bọn họ nghèo. Mẹ chồng ta cứ như thế mãi khiến anh em mâu thuẫn với nhau, cũng may là ông anh cả nhà chúng tôi thương mẹ, để bà cụ mở lại mấy năm trời…...

Vợ chồng chú út đều là giáo viên, hai người sinh được một đứa con gái thì không sinh con nữa nên bà cụ thường ép hai vợ chồng một là ly hôn hai là phải sinh con trai. Vì chuyện này mà hai vợ chồng chú út tức giận cũng thèm quan tâm đến mẹ nữa, gọi điện không nghe, lễ tết cũng không thấy đâu." 

Câu chuyện mà bà Ngô kể có thể miêu tả mối quan hệ của gia đình nhà chồng của bà. Ba anh em trong gia đình vốn dĩ sống hòa thuận, không có mâu thuẫn nào sâu sắc, nhưng lại có một bà mẹ khiến mọi người chịu không nổi; suốt ngày đem chuyện đứa con thứ của mình trở nên giàu có để chì chiết con cả và con út, khiến cho gia đình không hòa thuận, anh em khó nhìn mặt nhau. 

Nếu như chuyện là vậy thì người nhà của người anh cả không đáng vì bà cụ mà đi trộm chó của nhà em trai.

Nhưng mà bà cụ lại sống với cháu trai, cháu dâu nhà con cả từ nhỏ, mối quan hệ với con trai cả không tốt, thế còn mấy đứa cháu thì sao? Có thể thấy, bà cụ rất yêu quý cháu trai…. "Bà có hỏi chuyện con trai của anh chồng không?" 

"Không, ta không có cách liên lạc với nó. Mẹ chồng ta đúng là rất thân thiết với cháu trai, cho dù là với con dâu hay con trai đều không tốt nhưng với cháu trai và cháu dâu lại khác...Nhưng nhà bọn họ đi cùng xe về…." Không phải là bà Ngô chưa từng nghi ngờ chuyện này, nhưng cả nhà đi cùng một xe, không thể giấu một con chó mà không bị phát hiện được. 

Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Uông Tư Điềm bắt đầu xác định người từ trong băng ghi hình. Người lái xe là anh cả của bà Ngô và là người đầu tiên xuống xe. Người thứ hai là cháu trai, tiếp theo là cháu gái, rồi vợ của bác cả cuối cùng có lẽ là cháu dâu. Chỉ có năm người này đến, bọn họ lần lượt xuống rồi lên xe sau đó rời đi….Uông Tư Điềm đếm…..có bốn người lên xe…. Một người nữa đâu?....Cô đếm lại, vẫn thiếu một người. 

Cô in mấy tấm ảnh lúc đó ra để so sánh….người không thấy đâu là cô cháu dâu mà bà cụ rất thích. 

Khi xe đang đi thì gặp một xe chở rác tình cờ đi ngang qua che mất góc quay của camera, chiếc xe nhường đường cho xe rác đi qua nên biến mất khỏi tầm giám sát và sau đó lại xuất hiện, không lâu sau đó thì gặp phải chiếc xe chở bảo mẫu, bọn họ dừng lại chào nhau. 

Điều kì lạ là camera anh ninh ngay cổng khu biệt thự lại cho thấy rõ trên xe có năm người. 

Uông Tư Điềm xem lại đoạn băng một lần nữa rồi đột nhiên bật cười. 

Là do cô đã suy nghĩ quá phức tạp, thật sự mọi chuyện lại quá đơn giản và gia đình người anh cả không dùng bất kì thiết bị nào để tránh camera. Cửa sau của nhà bà Ngô nằm gần hàng rào ngăn cách khu biệt thự với bên ngoài, thông thường ở đó hay cả khu tập kết rác của cả khu chờ xe thu rác đến thu gom. Vừa vặn làm sao ngay lúc đó chiếc xe rác lại đi ngang qua chặn góc quay của camera cũng vừa vặn sau đó mới gặp xe của bảo mẫu. 

Có lẽ bà cụ và cô cháu dâu chưa bao giờ nghĩ đến việc tránh camera, mọi chuyện cũng chỉ là ngẫu nhiên…. xe rác che mất camera, khiến bọn họ không nhìn thấy cháu dâu ôm chó bước ra từ cổng sau, rồi vứt chó ra ngoài hàng rào sắt, hướng chiếc xe ấy rẽ vào cũng là đường ở cửa sau, cô ta lên xe từ cửa sau rồi đi mất.

Chỉ có một đối tượng khả nghi trong việc này, bà Ngô và đội trưởng đội bảo vệ chưa hẳn là không phát hiện ra, nhưng thân phận của bọn họ không thể đến hỏi chuyện cô cháu dâu kia và rồi sau đó làm cho mối quan hệ gia đình đang như lớp băng mỏng này càng thêm tồi tệ hơn. Huống hồ, nếu cô cháu dâu kia khăng khăng rằng mình không làm thì cũng không ai làm được gì cô ta.

Lúc này…...cần người ngoài can thiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play