Lúc đầu khi nghe là đi tìm chó Uông Tư Điềm cũng không quá coi trọng, không phải chỉ là một con chó thôi sao? Có lí nào lại khó hơn một tên đàn ông ngoại tình hay là bắt gian được? Thực tế chứng minh, khi bạn bắt đầu vào việc, nó thực sự khó! Còn khó hơn cả đi bắt gian nữa! 

 

Ít ra thì con người đều sẽ có quỹ đạo hành động cố định mỗi ngày. Chỉ cần bạn nắm được lịch trình thì có thể tiếp tục theo dõi, sau đó người nọ sẽ lộ ra hành động đáng ngờ lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Nếu bạn có thể hack di động của đối tượng thì lại càng dễ dàng hơn, chỉ cần bật GPS thì có thể dễ dàng định vị bất cứ nơi nào mà đối tượng đi đến. 

 

Chó thì khó hơn, không lẽ ai đó gắn cả GPS lên người có, mỗi khi ra đường thì hành động của chó lại càng khó đoán định. 

Sau khi Ngân Bảo lạc mất thì bà Ngô đã từng nhờ cả nhà đi tìm. Con đường hằng ngày bà dắt chó đi dạo đều bị lật tung lên, thế mà không hề thấy bất kì dấu vết nào của nó. Sau đó cả khu biệt thự cùng đi tìm chó, camera giám sát cũng được lật lại.

Thứ duy nhất chắc chắn là Ngân Bảo không hề đi ra ngoài qua cửa lớn của khu nhà, nhưng chuyện này cũng không có tác dụng gì. Đúng là khu này biệt lập nhưng đối với con người thì có, chú chó nhỏ như chó bull có thể chui ra bằng bất kì ngóc ngách nào đó. 

Bà Ngô tìm rõng rã hai tuần trời đã không còn chút hi vọng nào nữa, trời lạnh thế này, nếu như được ai đó nhặt về thì còn có đường sống, nếu như lang thang ở bên ngoài vào thời tiết này thì có lẽ đã bị chết vì lạnh rồi. 

Bà Ngô không vui, không muốn ở nhà nhìn ổ chó, đồ chơi, với đống thức ăn của Ngân Bảo để lại để thêm buồn rầu mới hẹn bạn chơi mạt chược. Mấy bà bạn ai cũng biết bà Ngô thương chó như con cũng an ủi vài câu, nhưng bà không cam tâm. Lúc Lục Thiên Phóng đến nói với mẹ hắn rằng hắn muốn mở công ty điều tra tín dụng, bà Ngô lại dấy lên hi vọng. 

Lục Thiên Phóng có đến Ngô gia mấy lần, cho nên lái xe quen đường chở Uông Tư Điềm đến đó rất thuận lợi. Trước đó bà Ngô đã nói chuyện với bảo vệ khu nhà, báo cáo tên tuổi xong thì bảo vệ để họ đi vào. 

Khu biệt thự này là khu biệt thự xây dựng theo phong cách Địa Trung Hải, tuy rằng thành phố A nằm sát biển nhưng thời tiết không mấy "dễ chịu". Vào mùa đông mặt nước sẽ đóng thành một lớp băng mỏng, mà cây cọ lại không thích hợp với khí hậu ở đây, cho nên trong khu biệt thự đa phần là cây giả, nếu không để ý thì nhìn qua cũng tương đối nhưng hoàn toàn không hợp rơ với đám cây cối nhỏ sinh trưởng ở đây. 

Uông Tư Điềm chú ý đến camera an ninh được lắp khắp nơi trong khu biệt thự, khu này cũng không phải là dạng quá giàu có, cứ mười phút bảo vệ sẽ đi kiểm tra một lần và camera an ninh được lắp khá dày, chỉ có một số điểm mù trên đường đi và chúng không liên tục. 

Máy quay an ninh cao cấp nhất đã lên đến 1080P, chú chó bull mặc dù nhỏ nhưng nếu đi ngang qua nhiều camera như vậy không thể không quay được dù chỉ một cái bóng. Uông Tư Điềm có suy nghĩ, Nhưng phải đợi cô hiểu rõ tình hình, xem băng ghi hình mới nói tiếp được. 

 

Uông Tư Điềm quay đầu nhìn Lục Thiên Phóng đang lắc lư người theo nhịp nhạc, đã không có Aston Martin còn bị mất túi xách. Đau lòng hai ngày hắn liền đổi qua Audi R8, ban nãy lúc lái xe đi vào còn nhoài đầu ra chào hỏi mọi người. 

Đến trước biệt thự Ngô gia, hắn nhấn chuông cửa, đợi một lát thì có một cậu nhóc chạy ra mở cửa. Cậu nhóc cắt chỏm tóc như mào gà, mặc áo màu vàng quần yếm trông giống như bước ra từ bộ phim Tiểu Hoàng. Đôi mắt đen long lanh không quá to, mũi nhỏ da trắng, xinh đẹp thì chưa tới nhưng lại siêu cấp đáng yêu. 

 

Vừa nhìn thấy Lục Thiên Phóng đã hét lên một tiếng liền nhào tới ôm lấy bắp đùi hắn "Lục ca ca! Ca đến rồi!" Dạng người như Lục Thiên Phóng rất có duyên với phụ nữ nhưng duyên với con nít lại càng tốt hơn, con nít nhất là con nít nghịch như quỷ cực kì thích hắn. 

"Kim Bảo! Là Kim Bảo đấy à? Sao lại cao như thế này rồi? Đã đi mẫu giáo chưa? Có bạn gái chưa?" Lục Thiên Phóng bế Kim Bảo lên, để cậu nhóc ngồi lên vai mình, lúc này Uông Tư Điềm mới để ý thấy cậu nhóc có một cái đuôi sam thật dài. 

Kim Bảo không ngừng cười khanh khách, "Là Kim Bảo đây! Em không có bạn gái!" 

"Nhóc phải nhanh lên không thì ế lòi đấy nhé!" Lục Thiên Phóng hếch mặt nói. 

"Em không có!" Kim Bảo líu lưỡi. 

Thật sự là trẻ ngoan cũng bị hắn làm cho hỏng...Uông Tư Điềm đứng đằng sau lắc đầu cười, vốn dĩ Lục Thiên Phóng cũng là một đứa trẻ to xác, chơi với con nít không mấy khó khăn. Chỉ một chốc cả hai đã cười vang nhà, từ bế cho đến vung Kim Bảo lên cao, mà Kim Bảo cũng hét um xùm. "Nữa! Nữa! Em muốn bay cao hơn nữa! Bay! Bay cao thật cao!" 

"Được! Bay cao thêm nào!" 

Nếu không phải vì công việc, Uông Tư Điềm thật sự sẽ giả bộ không quen biết người này. 

"Kim Bảo!" Một bà lão nghe thấy tiếng ồn liền nhô đầu ra từ tầng hai, trông thấy Kim Bảo bị Lục Thiên Phóng "tung hứng" trên không thì hoảng sợ. "Cậu là à?" 

Lục Thiên Phóng thả Kim Bảo xuống, ho khan nói, "Cháu là Lục Thiên Phóng! Cháu đến tìm dì Ngô có việc ạ." 

Lục Thiên Phóng…. Bà có nghe con dâu nói, biết đây là con trai của gia đình giàu nhất thành phố A, nhà mình và nhà họ Lục có làm ăn với nhau cho nên sắc mặt cũng hòa hoãn hơn. Uông Tư Điềm có thể nhìn ra, bà lão này vẫn rất tức giận. 

"A, vậy cậu chờ ở phòng khách nhé, mẹ Kim Bảo vừa ra ngoài rồi. Chị Phượng! Mau mang hoa quả đến! Thật sự là làm sao lại để trẻ con chơi một mình ở phòng khách….còn bảo nó mở cửa...lỡ như là người xấu thì làm sao…" 

(*) Nguyên bản thì bảo mẫu không có tên được gọi là Phượng tẩu. Mà để thế thì nghe không hợp tiếng việt lắm nên mình dịch là Chị Phượng luôn. Chữ này được gọi như danh xưng luôn đó. 

 

Bảo mẫu họ Phượng lúc đó đang xào rau trong bếp, tiếng máy hút khói quá lớn khiến Chị Phượng không nghe thấy tiếng chuông cửa. Kim Bảo đang chơi ở khu vui chơi ở ngay trong phòng khách, lúc chuông cửa kêu cậu nhóc ngó ra ngoài bằng cửa sổ thì thấy Lục Thiên Phóng nên mới chạy ra mở cửa. Thật ra Phượng tẩu có ra ngoài nhìn xem là ai, Phượng Tẩu biết Lục Thiên Phóng là người quen của bà chủ nên không để ý đến nữa, ai mà ngờ bà nội lại quan tâm như thế. 

 

"Vâng." Chị Phượng lau tay lên tạp dề, quay người đi cắt hoa quả, thầm nghĩ bà già này thật phiền, vừa mới đến đây mấy ngày đã xem bảo mẫu như người ở, vừa muốn mình nấu cơm, vừa dọn nhà còn vừa chăm con nít. Nếu không phải phu nhân có nhờ vả riêng với mình, còn nói rằng chỉ mấy ngày thôi bà nội Kim Bảo sẽ về quê, còn có sẽ lập tức thuê thêm một gia sư dạy học riêng thì Chị Phượng cũng đã sớm xin nghỉ. Chị Phượng là bảo mẫu có thâm niên, cũng không sợ làm không tìm được một nhà mới cần mình. 

 

Bà nội Kim Bảo đi xuống cầu thang vừa đánh giá Lục Thiên Phóng, thằng nhóc này mùa đông lại ăn mặc phong phanh, chỉ khoác một chiếc áo mỏng còn không kéo khóa. Tóc tai kì dị, hai bên mai cạo sát, tóc phía sau thì dài; nổi bật nhất là chiếc quần jean thủng mấy lỗ lớn lộ ra đầu gối trơn nhẵn, mang một đôi giày "thể thao" sáng loáng không phân biệt được màu gì. Nói thẳng ra là trông hoa mỹ nhưng chẳng ra thể thống gì cả, cũng chỉ là một thằng lưu manh! 

 

Cô gái đi cùng hắn có vẻ không tệ, áo khoác len dáng dài (thực ra là lông lạc đà), áo lông trắng bên trong in hình mèo đen nho nhỏ, quần jean rách thực ra không rách hẳn, còn có mấy miếng vá, đáy quần dài, mang giày thể thao, dáng vẻ trắng trẻo sáng sủa, cũng không trang điểm, nhìn rất xinh xắn. 

 

Lục Thiên Phóng cũng không mấy chú ý đến đến bà nội Kim Bảo, cũng không phải tết thế mà bà mặc bộ đồ sa tanh màu xanh khoác khăn, quần đen, tóc nửa đen nửa bạc, đeo trang sức vàng, trên tay còn đeo một chiếc vòng vàng cực to, mặt đầy nếp nhăn thể hiện sự nghiêm khắc….Dáng vẻ hoàn toàn là cửa của một bà địa chủ trong mấy bộ phim cổ trang… Hắn cũng biết là bà nội Kim Bảo và dì Ngô không hợp tính nhau lắm. 

 

Lục Thiên Phóng cũng không có ý định làm thân, hắn cười hì hì coi mình như chủ nhà, kêu Uông Tư Điềm ngồi xuống, sau đó bế Kim Bảo ngồi xuống ngay cạnh cô, sau đó để thằng bé ngồi lên đùi mình mới hỏi, "Mẹ nhóc đâu?" 

 

"Mẹ em đi mua cá hồi." 

 

"Ồ, mẹ em mà phải tự đi mua đồ à." 

 

"Ở nhà có bảo mẫu rồi, mẹ nói là mẹ muốn đãi anh ăn cá hồi." Thật ra là vì có người không thể rảnh rỗi được nửa giây, một bảo mẫu vừa chăm con nít, vừa quét dọn nhà cửa, vừa nấu nướng, không có rảnh đi ra mua đồ ăn đó. 

 

"Ha ha ha…." Lục Thiên Phóng cười cười, "Tư Điềm, cô ăn thử cherry xem, rất ngọt." 

 

Uông Tư Điềm xắn một quả, ngẩng đầu nhìn bà lão đang dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình, bà này bị bệnh đấy à, cô lập tức không còn chút khẩu vị nào. 

 

Bà lão cuối cùng cũng chịu "di chuyển" từ trên tầng xuống và đưa tay về phía cháu trai, "Cháu ngoan, lại đây với bà nội nào." 

 

Kim Bảo bĩu môi, lắc đầu, "Không." 

 

Bà lão cau mày định ôm lấy cháu trai bị cháu trai quẫy đạp đụng trúng mấy lần đành phải bước sang một bên. 

 

Một lúc sau, bà Ngô quay lại, mặc dù là bà cùng tuổi với Hàn Diễm Yến nhưng so với cái tuổi 42 thì bà trông có vẻ trẻ hơn nhiều, nhìn như mới 30. Bà ăn mặc rất thời trang và cầu kì. Áo len sợi dệt phối với áo khoác lửng, mặc cùng bốt cao gót màu đen, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen búi lơi nhẹ. Đây là phong cách cực thịnh hành vào mùa đông năm nay. 

 

"Thiên Phóng đến rồi à! Sao đến sớm thế? Dì còn tưởng phải lát nữa cơ đấy." Lục Thiên Phóng chưa bao giờ có thói quen đến đúng giờ hẹn. Hẹn lúc chín giờ mà gặp mặt vào lúc mười rưỡi đã mừng lắm rồi, cho nên bà Ngô cũng không quá để ý, cứ thế dặn bảo vệ khu nhà một câu rồi cứ thế ra ngoài.

 

"Ha ha ha." Lục Thiên Phóng cũng không nhắc đến chuyện là do Uông Tư Điềm hối hắn đến đúng giờ, hắn chỉ chỉ Kim Bảo đang nằm trong lòng mình nói mình nhớ thằng nhóc này. 

 

"Ồ." Bà Ngô chỉ cười, đưa đồ vừa mua cho bảo mẫu. 

 

"Bà chủ. Sao bà mua nhiều đồ quá vậy?" 

 

"Ừm, làm nhiều món một chút, tối nay chồng tôi về ăn cơm." 

 

"Tốt quá. Ông chủ đi công tác cũng đã một tháng rồi." 

 

"Ừm." Bà Ngô gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, nói là đi công tác nửa tháng cuối cùng biến thành một tháng, hẳn là tiểu yêu tinh bên kia không muốn thả cho người về. Trong thâm tâm bà cực kì bất mãn với chồng, nhìn thấy mẹ chồng lại càng không vui nổi. Vốn dĩ bà tưởng cho mẹ chồng ở lại nhà thì chồng có thể ở nhà thêm vài hôm, kết quả là mới mấy hôm thì đã đi, để lại hai người bằng mặt không bằng lòng ở nhà. 

 

"Nó sắp về sao?" Bà nội Kim Bảo thấy con dâu xách túi lớn, túi nhỏ về nhà thì nghiêm mặt nhưng vừa nghe tin con trai về nhà thì từ mây mưa chuyển thành ngày nắng. 

 

"Chị Phượng, em nói chị hầm xương sườn và canh vịt sao rồi?" 

 

"Đã chín rồi." 

 

"Chị làm thêm cánh gà Cola, bông cải xanh sốt dầu hào, sashimi cá hồi…" Nói xong bà nhìn qua Lục Thiên Phóng, "Thiên Phóng, cháu ăn được trắng cá đen muối của Nga không?" 

 

"Được ạ!" 

 

"Vậy cho cả trứng cá đen nữa nhé." 

 

"Được." Phượng tẩu gật đầu rồi đem đồ đi vào bếp.

 

"Khoan đã." Bà lão căng mặt nói, "Thằng hai buổi tối mới về, bữa trưa sao lại nấu nhiều món vậy? Một đĩa thịt là đủ rồi….cá hồi...trứng muối….ăn thì có gì ngon?" Bà nội Kim Bảo không biết cái hồi là cá gì, bà nhớ ngày đầu tiên lên đây, con trai mời nhà con cả và đứa út đến ăn cơm, trên bàn có món sashimi cá hồi. Con trai cả của bà nói cá này nhiều thịt, giá cũng hơn trăm tệ một cân. Bà nghe con trai nói xong thì xót của, con trai bà mặc dù có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí. 

 

Phượng tẩu đứng tại chỗ, chần chờ nhìn bà Ngô, "Phu nhân…..?" 

 

"Làm đi, khó khăn lắm Thiên Phóng mới đến chơi. Sao lại có thể ăn kiêng giảm cân được chứ." Sắc mặt bà Ngô lạnh lùng, Lục gia là hạng người gì chứ, con trai độc nhất nhà họ Lục đến nhà mình ăn cơm có biết bao nhiêu là nở mày nở mặt. Nếu không phải là vì chuyện quá gấp, nếu không chồng bà cũng đòi về ngay để ăn một bữa cơm với Lục Thiên Phóng, một đĩa thịt? Ha ha, bà già ấy coi đây là vùng nông thôn đấy à? 

 

Bà nội Kim Bảo hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cháu trai, con dâu phá của lại chua ngoa, nếu không phải sinh được một đứa con trai thì bà đã sớm nói con trai bỏ vợ.

 

Bà Ngô căn bản không rảnh để ý mẹ chồng, quay người cười với Lục Thiên Phóng. "Thiên Phóng, đây là đồng nghiệp của cháu, cô Uông đúng không? Trông xinh thật đấy." 

 

Lục Thiên Phóng có ngu cũng nhìn ra được mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không ổn, có tâm giữ thể diện cho bà Ngô, cũng không nhìn bà lão. "Sao có thể xin đẹp bằng dì Ngô được chứ! Nếu như dì không phải là chị em tốt của mẹ cháu, thì có khi cháu đã gọi dì là chị rồi." 

 

"Thằng nhóc dẹo miệng này!" Bà Ngô oán trách nói, "Uông tiểu thư, cháu phải canh chừng thằng nhóc này cho kĩ. Thằng nhóc này ấy à, nói gió cũng thành mưa, mẹ nó hay nói con trai đẻ ra rồi còn không thấy bóng dáng đâu, còn tưởng là con nhặt đấy." 

 

"Anh ta ấy à…..Đi luôn cũng tốt ạ, tiết kiệm tiền cho nhà mình." Uông Tư Điềm cười ngọt ngào. 

 

"Hai chúng ta có duyên thật, dì cũng nói với mẹ nó như thế đấy." Bà Ngô cười nói. 

 

Bà lão đứng một bên thấy không ai quan tâm đến mình liền gọi cháu trai, "Kim Bảo, sang đây với bà nào. Bà cho cháu ăn xúc xích." Kim Bảo không cho bà nội đụng vào người mình, nó ôm chặt tay, "Đừng đụng vào cháu." 

 

"Mẹ, Kim Bảo không ăn xúc xích, đó là đồ ăn vặt của Ngân Bảo." Bà Ngô thật sự cạn lời với mẹ chồng. 

 

"Ngân Bảo không biết đã đi đâu, không chừng đã vào nhà hàng thịt chó nào đó rồi, sao con còn giữ mấy thứ đó." 

 

Bà Ngô ghét nhất là nghe người khác nói rằng Ngân Bảo đã chết, càng khó chịu khi nghe nói chú chó yêu quý đã bị giết thịt, bà tức giận. "Bảo bối của con không thể nào mất được, mấy ngày nữa nó sẽ trở lại thôi." 

"Hừ." Bà lão xua tay, "Ta lên lầu xem TV." Rồi đi lên lầu, bà lầm bầm giờ thì con dâu hay rồi còn dám ăn nói như thế với mẹ chồng, chờ thằng hai về thì nói với nó. Đứa con dâu như thế này không có cũng không sao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play