Đêm đông
Nhà nghỉ tình yêu
Từ sau sáu giờ tối tuyết bắt đầu rơi dày cho đến tận mười hai giờ đêm mới dừng, đường lớn, gác mái, rặng cây đều bị tuyết phủ trắng xóa nặng nề, gió bắc thổi tuyết động đập vào người đau như bị ném cát vào người, ánh đèn heo hắt của những cửa tiệm ven đường sau chín giờ lần lượt tắt ngóm, chỉ có hộp đèn LED của khách sạn là nguồn sáng còn lại, lễ tân Úc Văn của khách sạn đọc tiểu thuyết lâu lâu lại ngáp một cái, sau đó tiếp tục nằm ngoài lên bàn tiếp tục đọc.
"Đinh linh..." Chiếc chuông treo ở cửa chính của khách sạn lêu lên, hắn nheo mắt nhìn ra ngoài nhìn thấy một người mặc áo lông che từ đỉnh đầu đến chấn rất thịnh hành thời nay.....phụ nữ? Cô gái kéo khóa áo ra, lộ ra mái tóc ngắn và khuôn mặt xinh đẹp, "Còn phòng trống không?"
Úc Văn chỉ vào tấm thẻ hết phòng treo trước cửa.
"Đã muộn thế này rồi, bây giờ còn có tuyết rơi....Tôi có thể xin ngồi ở đây một lát được không?"
Hắn nhìn cô gái từ đầu đến chân, tuy rằng áo lông to sụ nhưng có thể nhìn ra đường cong trên cơ thể cô, bộ dạng lại thanh tú đáng yêu......Để một cô gái như thế này ở ngoài kia vào ban đêm thế này thì có chút....."Được rồi." Hắn lấy từ trong quầy ra một cái ghế.
"Tuyết rơi dày thật." Cô gái cởi áo lông ra, lộ ra áo len đen mỏng và quần bò bên trong, Úc Văn là thẳng nam, còn là điểu ti cũng chú ý đến cô gái mặc áo lót trắng bên trong áo len mỏng, vừa đen vừa trắng làm cho người khác không nhịn được mà nhìn vào đó.....
Cô gái phát hiện ra ánh mắt của hắn cũng không tức giận, thế mà ánh mắt còn có vẻ hơi giận dỗi lại có chút ý cười, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, "Mật khẩu Wifi ở đây là gì thế?"
Úc Văn chỉ lên tường, "Ở đó có dán kìa."
Cô gái nhập mật khẩu, bắt đầu cúi đầu lướt mạng, Úc Văn cúi đầu tiếp tục đọc truyện, chóp mũi bắt được một mùi hương nhẹ đến từ người cô gái, đây là mùi thơm của cơ thể hay là mùi nước hoa? Hắn không nói rõ được, chỉ là cảm thấy tâm viên ý mãn, tâm thần không yên....ngay cả tiểu thuyết đang đến hồi gay cấn đọc liền mấy tiếng đồng hồ ban nãy cũng đọc không được nữa....
(*) Tâm viên ý mã: thành ngữ, là phép ẩn dụ cho việc một người có ý nghĩ không cố định, lộn xộn, không biết làm sao như ngựa chạy đứt cương.
"Cô đang đọc cái gì thế?" Hắn nhìn trộm cô gái, chỉ thấy cô cũng đang đọc truyện gì đó trên mạng, nhịn không được nên hỏi.
"À, tôi đang đọc Đạo mộ bút ký...."
"Ah....Tôi cũng thích Đạo mộ bút ký, bắt đầu đọc từ ba năm trước bây giờ vẫn còn đọc đây...."
"Vậy sao?" Cô gái cười, "Tôi chỉ mới đọc gần đây thôi, cảm thấy rất hay."
"Cô cứ đọc tiếp đi, càng về sau càng gay cấn đấy." "Ai.....mấy chương sau đều phải nộp phí, mà đắt lắm."
"Điện thoại tôi có file TXT, có thể đọc free."
"Thật sao?" Mắt cô gái sáng rực lên, nghiêng người qua phía hắn. "Anh mau gửi cho tôi với."
"Để tôi thêm Wechat của cô."
"Được!" Cô gái về trang chủ, "Anh quét mã của tôi này."
"Ừ." Hắn mở camera quét mã trên di động của cô gái, nhưng lại không được.
"Ấy, hay là camera của anh bị mờ."
"Cũng có thể." Hắn cúi đầu chùi chùi camera của điện thoại, cô gái lại mở mã QR lên, quả nhiên là có thể thêm bạn bè.
Hắn mừng thầm, hóa ra mẹ hắn suốt ngày mắng hắn chỉ biết đọc truyện không có tiền đồ, không chỉ là công việc, mà đến bạn gái còn không có, bây giờ.....dễ như thế đã xin được info của cô gái xinh như thế này, ai nói "đọc sách vô dụng"?
"Bây giờ đã có thể gửi cho tôi chưa?" Cô gái hỏi.
"Được, được, cô chờ tôi một chút."
Hắn mở file TXT của Đạo một bút kí rồi bấm gửi đi, "Đúng rồi, tên trên wechat có phải là tên thật của cô không? Điềm Hinh Bảo Bảo?"
"Không phải, tôi là Fan của Điềm Hinh. Tên tôi là Tả Tiểu Văn."
"À, Tả Tiểu Văn.... Tên rất hay, tên của chúng ta có một chữ giống nhau, tôi là Úc Văn." Hắn mở Wechat của cô gái lên xem, tường nhà cũng bình thường như bao cô gái khác, ảnh ăn uống, đi mua sắm,... "Cô là sinh viên của trường đại học gần đây à?"
"Đúng vậy." Tả Tiểu Văn nói, "Tôi học báo chí."
"Hóa ra là vậy."
"Có phải là sinh viên trường tôi thường xuyên lui tới đây đúng không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Cũng kha khá."
"Anh nói xem, còn lâu nữa trời mới sáng, cả hai cũng không thể đọc truyện đến sáng được đúng không! Anh nói cho tôi nghe, dù sao tôi cũng không nói với người khác."
"Sinh viên trường cô tới đây cũng khá nhiều, cũng không có gì đặc biệt."
"Có giảng viên nào không?"
Úc Văn lặng lẽ cười, "Có sinh viên đến cùng giảng viên đấy."
"Ai ai! Không biết tôi có quen không?"
"Có một người lấy tên đăng ký là Uông Tư Điềm."
"Thật á? Uông Tư Điềm là bạn cùng phòng ký túc của tôi, cậu ta thực sự đến đây thuê phòng với giảng viên á? Giảng viên nào thế?"
"Hai người là bạn cùng phòng thì có sao không? Cô ấy cũng không quá xinh đẹp, nhưng mà nhìn qua có vẻ rất thanh thuần, còn giảng viên kia.....tôi nghe cô ấy gọi là Tuấn Kiệt."
"Tên giả chứ gì, sao anh không nói là Lâm Tuấn Kiệt luôn cho rồi, hay là anh bịa ra để gạt tôi?"
"Tôi lừa cô làm gì! Bọn họ hôm qua còn đến đây thuê phòng, để tôi mở camera cho cô xem."
"Được." Tả Tiểu Văn dựa sát vào một chút, Úc Văn bị mùi thơm trên cơ thể cô mê đắm, trong lòng không ngừng nghĩ đến cùng cô phát triển tình cảm, sau đó hẹn hò, sau đó ăn cơm, sau đó vào phòng, rồi ở chung, kết hôn sinh con đều đã nghĩ qua hết một lượt. Có bạn gái xinh như vậy, giới thiệu cho đám bạn khẳng định chúng nó ghen tị đến đỏ con mắt...."
"Ở đâu thế?" Tả Tiểu Văn hỏi.
"Chờ tôi tìm đã." Hắn ho nhẹ tập trung lực chú ý mở camera dám sát lên, chạy đến thời gian vào buổi chiều ngày hôm qua.....
"Đâu có đâu."
"Cô chờ một chút, bọn họ đến đúng lúc tôi đang xem phim truyền hình, chắc cũng khoảng đến đoạn vào quảng cáo thì họ đến....." Camera cũng quay được bộ phim truyền hình kháng Nhật trên TV, vừa vào quảng cáo thì đúng là có một đôi nam nữ đi đến, lúc đầu còn nhìn không rõ, lúc sau khi đến gần....
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phao màu xanh quân độ, thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu; người đi vào cùng cô thoạt nhìn ngoài ba mươi, người có hơi mập nhưng nhìn qua có chút đoan chính, trên mặt đeo kính đen.
"Là ông ta? Hèn gì cô ấy dành được xuất nghiên cứu sinh." Nói xong Tả Tiểu Văn lấy điện thoại ra quay lại màn hình máy tính đang chạy đoạn video, cô cúi đầu xem chất lượng thì thấy mờ căm, không nhìn rõ được ai mới nói, "Có hơi mờ....anh có thể cho tôi tải đoạn phim này xuống không?"
".....Như thế không hay lắm đâu? Ở chỗ chúng tôi có quy định, ngoại trừ là cơ quan đi tra án thì không được để lộ thông tin khách hàng."
"Anh không biết đó thôi, người này là giảng viên hướng dẫn của chúng tôi..... Uông Tư Điềm học hành không ra sao cả, suốt ngày chỉ giỏi giả bộ để lừa gạt nam sinh, lừa bọn họ để họ mua quần áo, giày dép hàng hiệu cho mình. Bị phát hiện thì chối, nói rằng người ta là tự nguyện mua tặng, mà đám bạn đấy còn không phải là bạn trai của cậu ta, đã thế còn bắt cá mấy tay.....Vốn dĩ xuất nghiên cứu sinh này là bạn thân của tôi và cô ta cạnh tranh với nhau, chẳng trách cô ta không bì được với bạn tôi thế mà lại dành được xuất này....nếu không phải hôm nay bị tôi bắt gặp thì cũng không biết được nguyên nhân là từ đâu.
"Nhưng mà..."
"Ai da, anh giúp tôi đi! Tôi tuyệt đối không nói là anh cho tôi băng ghi hình đâu, nếu có người hỏi đến anh cứ nói không biết là được rồi!"
"Nhưng..."
"Đây là đang giúp xã hội lên án những chuyện đáng ghê tởm đấy, anh giúp tôi đi!"
"Được rồi, cô có USB không?"
"Có, anh chờ chút tôi tìm." Cô cúi đầu lục mấy cái túi trên chiếc áo phao của mình, lấy ra một cái USB. "Cái này 64G, chắc là đủ rồi chứ?"
"Đủ rồi." Hắn xoa xoa tay, vì để có bạn gái, vì liệt tổ liệt tông, hắn liều mạng.Úc Văn cắm USB vào máy tính, copy đoạn phim vào rồi giao cho Tả Tiểu Văn.
"Cô ấy có dùng chứng minh để thuê phòng không?"
"Có." Hoặc là không làm, Hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đoạn phim cũng đưa rồi, thì ảnh chụp chứng minh sao lại không đưa luôn chứ? Úc Văn múa vài đường ở bàn phím đã tìm được thông tin đăng kí phòng. "Cô ấy là hội viên vàng ở chỗ chúng tôi, không những thuê phòng rất nhiều lần mà toàn bộ nhà nghỉ tình yêu của thành phố này đều là chỗ quen của cô ấy đấy chứ."
"Mấy cái đấy tôi cũng muốn có." Tả Tiểu Văn dựa sát vào người Úc Văn, bám láy cánh tay hắn làm nũng.
"Được, để tôi tìm cho cô." Đầu tiên là hắn in ghi chép thuê phòng, trên đó có in ảnh chứng minh nhân dân có tên Uông Tư Điềm, lại tìm cả ghi chép của những nơi khác.
" Thật sự là quá tốt, cám ơn anh, anh thật tốt." Tả Tiểu Văn hôn lên mặt hắn một cái.
"Ha ha.....Mai tôi mời cô bữa sáng nhé."
"Được." Tả Tiểu Văn cười nói, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, cô nghe điện, "Alo? Vâng, là tôi gọi xe, đến rồi sao...tôi đợt cả tiếng đồng hồ đấy......tôi đang ở nhà nghỉ tình yêu, tôi ra ngay đây...."
Tả Tiểu Văn cười, "Ban nãy tôi gọi xe trên app của Didi Travel, còn tưởng là họ không đến được cơ, cảm ơn anh nhiều! Sau này liên lạc trên wechat nha!" Cô lấy áo trên ghế mặc vào,. kéo khóa đến tận cổ, mở cửa đi ra ngoài.
"Được, liên lạc sau!" Đám đưa đón tận nơi chết tiệt, tuyết dày vào nửa đêm thế này mà còn dám nhận đơn! Nhân duyên của kẻ xấu đã khó khăn rồi! Muốn bức hắn đến đường cùng hay gì! "Cô có cần tôi ghi lại biển số xe không, đã trễ thế này rồi, lỡ như...."
"Không sao đâu, ở trên app có thông tin mà." Bên ngoài nhoáng lên ánh đèn xe, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
"Ừm....." Hắn mà có xe có thể đưa mỹ nữ về nhà, còn có thể,.........Nhưng mà, ban nãy chỉ là đền xe, không nhất định là xe của Didi....Hắn có thể ra ngoài cùng cô chờ xe! Hắn chạy ra ngoài, nhưng mà người chỉ vừa ra ngoài ban nãy đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.....Chỉ mới chớp mắt, người biến đi đâu được chứ.....
Một chiếc Volkswagen Golf màu trắng chói lóa lướt qua, Úc Văn dụi mắt, lại cảm thấy mình không nhìn thấy cái gì cả.