Lục Thiên Phóng chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, tim cũng chưa bao giờ đập nhanh đến như vậy, bây giờ anh mới hiểu cái gì gọi là liều mạng chạy trốn, cái gì gọi là chạy trối chết, cái gì gọi là --- kinh hoàng! Sao còn không nhanh lại cứu tôi! Lấy việc công báo thù riêng à! Lão tử mà bị bắt thì hai người cũng không được phát lương đâu!
Ngay lúc hắn thở hổn hển ở phía sau tường của sân nhỏ để trốn dân trong thôn, cuối cùng cũng nhìn thấy đèn xe chói mắt biểu trưng cho hi vọng.
Lúc bước vào xe hắn thở phào một cái, "Lần sau mấy người đi mà làm trộm!" Lục Thiên Phóng nằm phịch xuống ghế ngồi phía sau hừ hừ vài tiếng.
"Anh nhảy qua bức tường 1 mét 8 được à?" Uông Tư Điềm ngồi ở ghế lái phụ nhanh chóng lấy cái khăn lông lớn ở trên xe, không biết đã được lau qua mấy cái gì rồi ném vào mặt hắn để lau mồ hôi.
Không thể... "Thì thuê người." Hắn cắn răng, ném cái khăn có mùi kỳ lạ qua một bên, cầm uống chai nước suối Evian, sau đó... trầm mặc, hắn nằm đó không nói gì cả.
Uông Tư Điềm còn tưởng là Lục Thiên Phóng sẽ còn trách móc thêm vài câu, không ngờ lại không làm như thế, "Thật sự mệt lắm à?"
"Không phải là mệt, tôi chỉ đang nghĩ... trên thế giới này còn bao nhiêu đứa trẻ giống Chu Dương nữa." Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, hắn cảm thấy việc mình đang làm là có ý nghĩa, hắn vẫn còn sống, vẫn hữu dụng đối với người khác, so sánh với sự mệt mỏi thân xác này thì có là cái thá gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT