"Anh! Đây là nhà của chúng ta!" Từ trong xe Chu Phán chỉ về cổng lớn đang đóng của tiểu khu. Bây giờ đã là 7 giờ tối, đèn đường vừa được bật lên, người trên đường tốp năm tốp ba, đèn nêon của cửa hàng hai bên lề đường lập lòe sáng, cổng của tiểu khu mà Chu gia đang ở làm từ đá cẩm thạch, trang trí rất có phong cách.
"Ừm." Vẻ mặt Chu Dương không thay đổi, anh biết đây là người nhà của mình, có quan hệ máu mủ với mình, cũng rất yêu thương anh, thế nhưng ngoại trừ có chút cảm giác thân thiết đối với bà mẹ Trương Cẩn bị mất con, thần trí không rõ ràng, thì anh đối với những người khác trong họ Chu... luôn có một cảm giác muốn gần gũi nhưng lại không thể làm được. 
Từ trước đến nay tính tình anh cổ quái, đối mặt với loại khung cảnh ngại ngùng này chỉ muốn nhanh chóng tránh đi thật xa, nhưng khi nghĩ đến Trương Cẩn. Nếu như anh lại mất tích một lần nữa, Trương Cẩn sẽ hoàn toàn phát điên thậm chí có thể chết. Anh một mình phiêu dạt cả đời, sợ nhất nghe người khác gọi mẹ, lại cũng hy vọng bản thân có một người mẹ, anh cũng từng âm thầm thề rằng, nếu như mình có một người mẹ sẽ hiếu thảo với bà cả đời. 
Nếu như Trương Cẩn là một người bình thường thì không sao, đằng này bà lại không bình thường. Chu Dương suy nghĩ qua lại hàng trăm lần, nhớ đến ánh mắt lúc đó nhìn mình của Trương Cần, Chu Dương cũng mềm lòng.
Chu Phán dù cho có thành thục thì cũng chỉ là đứa trẻ, dĩ nhiên không biết những thứ phức tạp mà anh đang suy nghĩ, "Anh, anh có đói không?"
"Sao?"
"Em thấy buổi tối anh ăn không bao nhiêu, bây giờ đã đói chưa?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play