Nhà họ Vưu nằm ở thị trấn nhỏ phía đông chỉ có 3 con đường cái, xung quanh là mấy cănnhà trệt rách nát nằm san sát nhau, so với bóng của những tòa nhà cao tầng đổ xuống còn thêm phần rách nát, trước khi vụ án bắt cóc được phá, Vưu Nhị có vợ có ba mẹ kính yêu, sau khi vụ án được phá, người vợ bỏ lại đứa con về nhà mẹ đẻ, người già không thể nào không cực khổ nuôi dạy cháu đích tôn của con trai để lại, ai mà biết lúc đứa bé 15 tuổi đã ghét bỏ bản thân vì có một người cha ở trong tù, lại có ông bà nội suốt ngày bệnh lên bệnh xuống, đã phải cùng với một người anh hàng xóm ra ngoài làm thêm, một khi đi thì không hề quay lại, chỉ để lại ông bà già nhà họ Vưu sống nhờ tiền trợ cấp và lượm ve chai.
Trong sân nhỏ ngoại trừ một gian phòng lợp mái ngói cho hai người ở, chỉ có hai cái lều dựng tạm thời bằng lá sắt, bên trong chất đống ve chai đồ đồng sắt, chai nhựa, hộp giấy cạc tông các thứ đồ bỏ đi, ngoài ra còn có một con chó thuộc giống chó vàng lớn dơ dáy gần như không thể nhìn ra màu sắc vốn có của nó bị buộc vào sân để canh nhà.
Chiếc xe Land Rover chạy tới đầu ngõ đã không chạy vào được nữa, ba người chỉ có thể xuống xe cuốc bộ, tới cửa nhà họ Vưu chỉ nhìn thấy cửa đã bị khóa ngoài, chó trong nhà nhìn thấy người lạ, sủa không ngừng, nhà này có vẻ như nghèo rớt mồng tơi, chó ăn cơm thừa của quán ăn mà lại béo tốt đến như vậy, sủa đến kinh thiên động địa, còn không ngừng nhe hàm răng sắc nhọn của nó ra hù dọa ba người.
Ba người nhìn nhau khó xử, nếu canh cổng là một gã đàn ông to lớn thì không cần Âu Vân Khai phải ra tay, một mình Uông Tư Điềm cũng có thể làm, nhưng còn chó thì...
Lục Thiên Phóng lôi từ trong túi áo ra cây xúc xích không biết mua từ khi nào ném vào trong sân, con chó lập tức phóng tới, hai ba miếng đã nuốt xuống bụng, ăn xong vẫn tiếp tục sủa không ngừng.
"Tôi đi mua ít thuốc ngủ." Thích ăn bậy ăn bạ là được rồi.
Uông Tư Điềm gật đầu, cũng chỉ còn cách này thôi, ai mà biết ngay lúc này con đó đột nhiên điên lên sủa loạn, trong ba người thì chỉ có Âu Vân Khai nhanh nhẹn nhất, anh giang hai cánh tay ôm Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng nhào xuống đất, thuận thế lăn một vòng đến cống rãnh cạn nước ở bên đường, chỉ nghe thấy hai tiếng súng như tiếng pháo, cửa sổ nhà họ Vưu bị bắn vỡ nát, tường bị đạn bắn nát cả một miếng gạch, lực sát thương như thế này không thuộc loại bình thường, là súng hoặc súng đã qua cải tạo, càng giống súng đạn với đường kính lớn! Đối phương đến không phải vì ý tốt!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play