Người cảnh sát hơi nghi ngờ nhóm ba người này, vị cảnh sát 30 tuổi khi hỏi chuyện thì nhẹ nhàng hơn bình thường, lại còn cười tít mắt, "Cô cậu có phải đến đây du lịch không?"
Cho nên dân địa phương ở đây khi hỏi muốn khách ngoại lai tới đây để làm chuyện xấu gì, đều sẽ hỏi là đi du lịch sao? Thôn núi nhỏ tuy cảnh sắc không tươi đẹp, không khí cũng tàm tạm, nhưng ở đây cái thứ nhất là không gần với ngọn núi nổi tiếng, thứ hai là không gần sông lớn, lại cũng chẳng có gì đặc sắc... Rốt cuộc là loại người như thế nào mới tới nơi này du lịch chứ? Lục Thiên Phóng nhìn thấy cảnh sát thì cũng để ý thấy Âu Vân Khai trầm mặc hơn mọi khi, Uông Tư Điềm giả lả cười nhưng không hề muốn nói chuyện, quyết định tự mình mở miệng, "Chúng tôi đến là vì..." chữ khảo sát môi trường còn chưa nói ra, Uông Tư Điềm đã cướp mất lời.
"Chúng tôi đến để tìm người." Uông Tư Điềm nói ra nghĩa là cái cớ khảo sát môi trường chỉ có thể là nhất thời, nghe ngóng tình hình rõ ràng liền giải tán, đối phương cho dù có nghi ngờ cũng không làm được gì, nhưng đối với cảnh sát thì không thể nào cuốn gói một cách sơ sài như vậy được.
Vị cảnh sát nhướn chân mày, "Tìm ai? Có cần bọn tôi giúp không?"
"Chúng tôi đến tìm Hồng Đào", Uông Tư Điềm nói. Mọi lời nói dối thành công đều dựa trên tám phần là sự thật và hai phần là nói dối.
Vị cảnh sát cảm thấy hứng thú, "Hồng Đào?" Dân trong thôn nghĩ đến tội phạm tình nghi, cảnh sát tự nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là khi Hồng Đào ra khỏi tù thì biến mất rồi. Dựa vào tư liệu mà Bộ Giao thông gửi sang, Hồng Đào ngay cả ranh giới tỉnh cũng chưa từng đi qua, cũng không một ai thấy nó. Dĩ nhiên rồi, dựa vào thủ đoạn của anh ta, cách hàng dặm xa như vậy bắt cóc Hồng Bảo Bảo dễ như ăn bánh. Nhưng bọn họ lại không có chứng cứ, chuyên gia của cục thành phố đã tìm kiếm trên máy tính của Hồng Bảo Bảo và những quán internet nơi Hồng Bảo Bảo lên mạng cả một buổi sáng, vẫn như cũ không tìm thấy manh mối gì. Không ngờ, lại có manh mối rồi.
Uông Tư Điềm chỉ vào Âu Vân Khai, "Chồng của tôi với Hồng Đào từng là bạn tù, sau khi Hồng Đào ra khỏi tù thì việc đầu tiên anh ta làm chính là đi mượn tiền của chồng tôi, chồng tôi giấu tôi cho anh ta mượn một số tiền lớn, tôi phát hiện ra thì kêu chồng đi kiếm anh ta về, nhưng chồng tôi lại không liên lạc với anh ta được, chúng tôi nghĩ đến việc về quê của anh ta tìm chút may mắn, ai lại ngờ." Uông Tư Điềm tỏ ra một bộ dạng mọi người cũng hiểu mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play