Địa chỉ nhà mà Lục Thiên Phóng đằng sau tấm thiệp là một căn hộ ở khu thương mại CBD, cách trường của Uông Tư Điềm không xa. 

Đang là ngày lễ nên lượng người đổ ra đường rất nhiều, tình trạng giao thông bây giờ so với ngày thường còn tệ hơn khá nhiều, cô đậu xe ở bãi đỗ xe của khu nhà thì trời cũng đã gần sáng. 

Cô nhìn vuốt tấm giấy nhìn địa chỉ ghi tầng 8, thang máy vừa đến gần thì thoang thoáng nghe được tiếng nhạc, càng đến gần căn phòng thì tiếng nhạc càng rõ, vừa đến trước cửa còn chưa kịp bấm chuông thì cánh cửa đã bật mở…. 

Lục Thiên Phóng mặt đỏ như đít khi, một tay cầm chai rượu, tay kia ôm eo một cô gái, nhìn Uông Tư Điềm cười hì hì nói, "Tôi nghĩ là cô cũng sắp đến rồi! Cô ấy đến rồi! Đổi nhạc, nhanh đổi nhạc!" 

 

Không biết trong phòng có bao nhiêu người, cô không thấy rõ lắm nhưng khi Lục Thiên Phóng hét lên thì có ít nhất là ba người hét lên trả lời hắn. Ngay sau đó, tiếng nhạc sàn xập xình được thay thế bằng nhạc mừng đám cưới! 

"Đây là khai trương! Không phải cưới vợ!" Lục Thiên Phóng quát. 

Bên trong nhạc lại đổi thành chúc mừng phát tài! Chúc mừng tuyệt vời!..... 

ĐM….Đại thiếu gia này thật sự vl thật….Uông Tư Điềm mặt lạnh nhịn không nổi nữa, đổi thành mặt giận, "Lục Thiên Phóng! Amnnh phát điên cái gì đấy!" 

"Không phải chúng ta chuẩn bị làm ăn sao? Đây là khách quý tôi mời tới!" 

"Anh thích thì phá một mình. Tôi không rảnh!" Thật sự là bùn nhão không trát nổi tường, ngoài miệng thì nói dễ nghe, còn thực tế chỉ là lấy cớ mà phá hoại thôi.

"Không được! Tôi đã nhận một đơn làm ăn rồi, tiền cũng nhận rồi!" Lục Thiên Phóng buông eo em gái kia ra rồi kéo tay Uông Tư Điềm, mùi rượu trên người hắn khiến cô nhíu mày. 

"Nếu như anh có bản lĩnh nhận làm ăn thì cũng có bản lĩnh xử lý nó, đừng làm phiền tôi." 

"Ai da, chị gái của tôi ơi…." Lúc này Lục Thiên Phóng mới ý thức được là Uông Tư Điềm đang tức giận, không khỏi có chút hoảng hốt. Thật ra là hắn có hẹn trước với bạn vào đêm Giáng Sinh, nhưng cũng muốn tặng cho Uông Tư Điềm một món quà Giáng Sinh vui vẻ…..Hai thứ này lại vào cùng một ngày, cũng là một người bạn nói với hắn rằng sao không cùng tổ chức tiệc Giáng sinh và tiệc khai trương vào cùng lúc, vừa nhiều người vừa náo nhiệt nhất định Uông Tư Điềm sẽ rất vui. Hắn cũng nghĩ là chủ ý này rất hay…..Không hề nghĩ là….. 

"Anh gọi ai là chị đấy?" Lục Thiên Phóng còn lớn hơn Uông Tư Điềm một tuổi đấy.

"Ai da em gái của tôi ơi! Nếu như cô không thích tôi bảo bọn họ cút ngay, đám người này cộng lại cũng không quan trọng hơn cô đâu." Thật ra là hắn sợ tịch mịch nên vung tiền như rác kêu đám người này đến làm bạn nhậu thôi, hắn lập tức đưa tay lên miệng làm thành cái loa ho lên "Dừng! Dừng! Toàn bộ dừng lại! Bà chủ không vui! Dừng ngay!" 

Đám người này đến đây là vì rượu Tây và đồ ăn ngon, căn bản không hề để ý Lục Thiên Phóng đang nổi điên, tiếp tục chơi. Ngược lại có người lại cảm thấy âm nhạc không hợp lắm, đưa tay chỉnh thành nhạc trẻ. Lục Thiên Phóng cau mày, một tay kéo Uông Tư Điềm, một tay sờ lên bảng điện trong nhà, cứ thế mà sập công tắc. 

Đám người lập tức yên tĩnh, mờ mịt nhìn nhau….

"Cút! Tất cả cuốn xéo! Tôi không vui! Cút ngay!" Người ở trong căn phòng này đa số là đã quen Lục Thiên Phóng đột nhiên nổi điên, tiểu tử này từ sau khi bị bắt cóc thì não cũng không còn dùng được, chuyện như bức nữ sinh nhảy lầu còn làm được, chuyện lớn như thế mà con bị ba hắn dẹp yên được, không dễ chọc. 

Hơn hai mươi người thì có ba đến bốn người có quen biết, tất cả những người còn lại đều là bạn của bạn của bạn kéo đến ăn chực uống chùa liền tốp năm tốp ba kéo nhau rời đi. Lúc đi còn không quên liếc nhìn cô gái nhỏ không có gì đặc biệt bị Lục Thiên Phóng kéo tay. 

Uông Tư Điềm nhìn dáng vẻ này của hắn, rồi nhìn ánh mắt của mọi người nhìn hắn lúc đi ra lại cảm thấy thương hại Lục Thiên Phóng. Hắn không xấu, nói chung là vì quá nhiều tiền….Haizz! 

Sau khi đám người đi hết, Lục Thiên Phóng mới gạt công tắc nguồn điện lên, lúc này Uông Tư Điềm mới có dịp nhìn rõ căn phòng. 

Loại nhà mà bếp nằm ngay cạnh cửa ra vào, vì đây là nơi làm ăn tất nhiên không cần bếp nên được Lục Thiên Phóng sửa thành một căn giải khát nhỏ. Phòng khách rất rộng bày một bộ sô pha và bàn trà dùng để tiếp khách, bắt mắt nhất chiếm toàn bộ diện tích cửa bức tường là một bộ màn hình và máy chiếu. 

Mặt khác có hai gian phòng nằm đối diện nhau ở hai bên, trước mỗi phòng đều bày một bộ máy tính; xem ra là chuẩn bị cho trợ lý. Đẩy cửa đi vào, căn phòng được bày biện xa hoa, gian phòng bên kia cũng giống như vậy, chỉ khác ở chỗ là diện tích nhỏ hơn một chút. 

Căn lớn của tôi, căn nhỏ là của cô, sau khi thuê thêm hai trợ lý nữa là có thể khai trương rồi. 

Lục Thiên Phóng gãi gãi mũi nhìn căn phòng bừa bộn, "Cũng cần thêm công nhân vệ sinh nữa." 

Uông Tư Điềm lườm hắn một cái, đại thiếu gia như hắn bất luận là làm gì đều muốn thật xa hoa. Chị Gia Mộc và anh Trịnh cũng chỉ thuê thêm một mình cô làm chân trợ lý mà thôi, "Làm mấy việc như thế này càng ít người biết càng tốt." 

"Ồ." Hắn vò đầu bứt tóc. 

"Quên đi. Anh có thể tự mình thuê người." Uông Tư Điềm đúng là có chút tức giận khi hắn luyên thuyên, nhưng mà nhìn điều kiện văn phòng tốt như thế này cũng có chút cám dỗ. Nhưng nhìn đống ly tách, rác rưởi xả đầy đất, còn có mấy loại vỏ hạt, rồi mấy món ăn bày bừa trên bàn…. Vị thiếu gia này không đáng tin cậy, không thể làm ăn với anh ta. 

"Chị gái tôi ơi, mẹ tôi đã khen tôi đến bay cả nóc nhà rồi đấy. Cô có thể giúp tôi lần này được không. Vì cô không muốn hợp tác thì mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô mười vạn cộng thêm tiền hoa hồng, bao luôn cả tiền ăn ở, bảo hiểm được không?" Hắn duỗi một ngón tay ra, hắn cũng không phải là kẻ không biết gì về khái niệm tiền bạc, Lục Thiên Phóng biết điều kiện mình đưa ra rất được. 

"Không cần giờ làm à?" 

"Không cần, thích đến công ty lúc nào thì đến lúc ấy." 

"Anh còn có thể lo cả việc bảo hiểm à?" 

"Tôi đã hoàn thành đăng ký kinh doanh ở cục công thương rồi." Lục Thiên Phóng chỉ tay vào giấy phép kinh doanh được đặt ngay ngắn ở nơi dễ thấy trong phòng. "Ngay cả các khoản vay dành cho các doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ cũng đã xong rồi." 

Mặc dù Lục Thiên Phóng không thiếu tiền, nhưng mà nhà nước có mấy cái chính sách này ngu gì mà không dùng chứ? Con nhà nòi của dân kinh doanh, cho dù là bại gia chi tử thì mấy thứ này cũng đã ăn sâu vào xương tủy, hồ bằng hữu cẩu của hắn nhiều, thì bạn bè của ba hắn càng nhiều, mấy cái thủ tục này đối với hắn cũng chỉ là mấy cuộc điện thoại, lái xe đến mấy nơi cho có mắt, nói là đi chạy quanh chơi cho vui cũng đúng. 

Lúc này Uông Tư Điềm mới nhìn vào giấy phép kinh doanh, trên đó ghi phạm vi kinh doanh là công ty điều tra tín dụng. Xem ra còn có chút đáng tin….. 

"Ha ha, thế nào?" Khuôn mặt Lục Thiên Phóng hiện lên nét vui vẻ, "Có phải là tôi rất được việc không?" Trước đó hắn là kẻ không bao giờ bận, bây giờ có chuyện khiến hắn bận bịu, thật sự khiến hắn có cảm giác tự hào/ 

"Căn nhà này thuê một năm bao nhiêu tiền?" 

"Cái này của mẹ tôi đó. Nhà tôi có nhiều lắm, chỉ riêng giấy tờ bất động sản đã chất thành mấy thùng, đã thế còn giống mấy tờ giấy bán đồng nát mà vất ở dưới tầng hầm." Đã nhiều như thế thì hắn lấy một căn còn cần mẹ hắn quản hay sao. 

"Nội thất?" 

"Tôi làm đó." Vốn dĩ căn này cũng là dùng để cho người ta thuê làm văn phòng, vách ngăn phòng đã có sẵn, hắn chỉ tìm mấy người đến dọn dẹp rồi đổi đồ dùng trong phòng thôi. "Còn mấy thứ nhu yếu phẩm của chúng ta, cô liệt kê ra đi tôi đi mua." 

Uông Tư Điềm cắn môi nghĩ ngợi, bây giờ tìm việc cũng không dễ, mà cô là người có tiền án tiền sự là càng khó, cô cũng tò mò muốn biết bản thân mình không có anh Trịnh, chị Gia Mộc thì có thể làm được gì…. "Được, tôi làm thử một tháng." Từ xưa đến nay chỉ có nhân viên làm thử việc chứ không có nhân viên thử ông chủ bao giờ thế mà Lục Thiên Phóng vui vẻ nhảy cẫng lên. "Quá tốt!" 

"Ở đây bừa bộn quá. Chúng ta vào văn phòng nói chuyện." Uông Tư Điềm cứ thế mà quên mất mình là người đến làm công, cứ thế đi vào căn phòng lớn, cứ thế ngồi chễm chệ lên ghế của ông chủ. Lục Thiên Phóng vuốt tóc, tốt rồi, nếu cô thích căn phòng này thì cứ để cô sử dụng thôi, nhưng mà, "Căn phòng này lớn thì có lớn, nhưng lại nằm ở hướng Bắc, còn cái kia ở hướng Nam. Căn phòng bên kia sẽ ấm hơn." 

"Cũng không lạnh chết được." Uông Tư Điềm nhìn hắn chằm chằm, hắn đang nghĩ cô chiếm văn phòng à? Ban đầu cô không hề nghĩ ngợi gì cả, đi vào căn phòng này cũng là vô tình đi vào thôi nhưng mà bây giờ thì cô thực sự thích nó. 

"Cô muốn uống gì?" Lục Thiên Phóng nào có để ý mấy chuyện này, dù sao thì cũng không mấy khi đi làm, phòng nào mà chẳng là phòng. Hắn cúi người mở tủ lạnh mini, "Rượu hay nước lọc?" 

"Có cola không?" 

"Có."

"Vậy một chai." Thế là Uông Tư Điềm, một nhân viên đã tiến thêm một bước trong việc sai vặt ông chủ. Lục Thiên Phóng không bận tâm, đưa một chai Cola cho Uông Tư Điềm rồi tự vặn nắp một chai cho mình.

"Thế ban nãy anh nói đã nhận một vụ là gì thế?" Uông Tư Điềm uống một hớp, cuối cùng mới nhớ ra chuyện ban nãy Lục Thiên Phóng nói. 

"Là thế này…." 

Hàn Diễm Yến, mẹ của hắn lúc còn trẻ đã cùng chồng lập nghiệp, sau khi hai vợ chồng có của ăn của để bà mới phát hiện ra chồng mình xuất hiện thói trăng hoa, sau đó là bắt gian tình nhân của chồng, trong quá trình đó bà nhận ra rằng chồng mình cũng không đáng tin. Cho nên bà bắt đầu đi vào con đường bất động sản, giá thị trường tốt thì bán, không tốt thì cho thuê. Sau khi công ty của chồng lên sàn thì bà lấy 15% cổ phần thuộc về mình, trở thành cổ đông lớn thứ hai chỉ sau chồng. Bà cầm chắc tiền thuộc về mình thì mắt nhắm mắt mở đối với mấy chuyện trăng hoa của chồng, chỉ cần không đem em trai, em gái về cho con trai mình thì thế nào cũng được. 

Lục Thiên Phóng biết, mẹ hắn cũng không bình thản như vẻ bề ngoài….Phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ mà 50 thì đất cũng ăn…..Thời điểm này thì người phải mắt nhắm mắt mở phải là Lục Thiên Phóng mới đúng. 

(*) Cái câu trên là ý chỉ phụ nữ ngoài 50 có đời sống tình dục rất mạnh, nói quen là hồi xuân. Là một câu thành ngữ ở bển đó. 

Ngoại trừ những chuyện ngoài luồng kia thì sở thích còn lại của Hàn Diễm Yến là chơi mạt chược, mà sở thích này lại càng ngày càng tăng. Sau khi hắn tạm biệt Uông Tư Điềm thì chuyện thứ nhất sau khi về nhà là đi gặp mẹ, lo tốt chuyện công ty sau đó mới đến gặp cô. 

Không nghĩ gặp mẹ đã phải ngồi xem một ván mạt chược hơn nửa tiếng đồng hồ, uống hết một ấm trà, mẹ hắn vừa nghe thấy con trai muốn mở công ty thì lông mày liền dựng ngược, "Mày thì làm gì được hả con? Ngoan ngoãn ở nhà một ngày thôi thì tiết kiệm giúp mẹ được một đống tiền rồi đấy." 

"Mẹ, dạo trước Tư Điềm không phải là không có công lao, cô ấy là đại đệ tử của chị Lâm, kế thừa toàn bộ tinh hoa….." Hắn ôm lấy mẹ không ngừng làm nũng, bởi vì là con một, mà tuổi vẫn còn nhỏ, dáng vẻ lại đẹp trai, làm nũng mẹ nhìn không có chút nào là giả trân, ngược lại còn đáng yêu mấy phần. 

Hàn Diễm Yến dùng móng tay vừa được sơn sửa kiểu Pháp chọc lên trán con trai, "Tiểu quỷ nhà anh! Cầm tiền tiêu vặt thích chơi gì thì chơi! Đừng có trông mong đến một ngàn vạn kia!" 

Ba người chơi mạt chược với bà đều là người quen, yêu chiều nhìn Lục Thiên Phóng như yêu chiều con cháu nhà mình; người ngoài thì thấy hắn là công tử ăn chơi, nhưng mấy bà lại cảm thấy bản chất của thằng nhóc rất tốt, chí ít là không có nghiện ngập, đua xe hay bao gái này nọ. "Người trẻ tuổi mà…..mạo hiểm một chút thì có làm sao đâu… Yến Yến, con của bà muốn tìm mối làm ăn thì để nó làm, dù sao vốn cũng là của chồng bà cho." Bà Lư nói. 

"Đúng đó, để nó ra ngoài làm việc gì đó còn tốt hơn suốt ngày ăn chơi lêu lổng." Mặc dù bà Vương không biết công ty điều tra thì sẽ làm gì, nhưng…. "Tôi nghĩ đi bắt gian ngoại tình cũng hay, xong việc rồi nó về kể cho bà nghe, chúng ta còn có chuyện mà nói chứ." 

"Mấy cái này thì có gì mà nghe chứ, nhìn còn chẳng muốn nhìn." Bà Ngô nói, đàn ông có tiền thì học thói xấu, còn phụ nữ học thói xấu thì có tiền. Thời nay á, mấy đứa con nít ranh mười lăm, mười sáu tuổi đã biết lên mạng khoe ngực rồi, đàn ông có mấy ai mà nhịn được?" 

"Cũng thì thế mới kiếm tiền được tiền từ đây." Bà Lư lại nói, nếu con tôi mà cũng có chí làm ăn như Thiên Phóng thì có nằm mơ tôi cũng cười. 

"Thằng nhóc nhà bà cũng tốt mà." Hàn Diễm Yến anh ủi nói, con trai của bà Lư được cho đi du học từ cấp 3, nó còn phá gấp mấy lần Thiên Phóng khi còn ở nước ngoài, tiền tiêu như nước chảy, thậm chí bằng tốt nghiệp cấp 3 cũng không lấy được. 

"Bà đừng có mà an ủi tôi, con tôi thì tôi biết." Bà Lư nhếch miệng, "Nếu không có chuyện này thì người nhiều khi đã chất đầy cửa rồi. Sớm muộn gì thì tôi cũng phải chấn chỉnh lại nói thôi." Bà Lư nói, ném ra hai con bài. 

"Ù!" Hàn Diễm Yến cười. 

"Trời ạ, từ nay cháu cứ ngồi cạnh mẹ lúc chơi ấy, từ khi cháu qua đây mẹ cháu cứ thắng mãi thôi, trước đây là một ăn một, bây giờ là một ăn ba, thua bao nhiêu lấy lại cả vốn lẫn lời rồi." Bà Vương cười nói. 

"Cháu còn bận làm ăn ạ. Mẹ, mẹ không cho con tiền có phải vì ba đã cho tiền nên mẹ không chịu cho đúng không?" 

"Nói bậy!" Hàn Diễm Yến giơ tay nhéo con trai, may mắn Lục Thiên Phóng đã phòng bị từ trước, né ra. 

"Yến Yến, bà cứ để cháu nó thử xem, coi như là bỏ phí mười ngàn vạn thì sao, cả hai chỉ có một thằng con trai, không cho nó thì cho ai được nào?" Bà Lư nói. 

"Tôi sợ nó bị người ta lừa." Hàn Diễm Yến lắc đầu, mở miệng đã đòi năm trăm vạn…..Bà cũng đã từng kinh qua cái văn phòng tư vấn kia rồi, việc kia không cần vốn cũng có thể sinh lời, cần năm trăm vạn vào việc gì…. 

Mấy người ở đây đều biết Lục Thiên Phóng từng ngồi tù đến xem mất mạng lại được người ta cứu ra, đối với Văn phòng tư vấn Gia Mộc cực kì bội phục, chỉ là…. "Hóa ra lần này cô Lâm gì đó không tham gia à." Bà Lư hỏi. 

"Đúng vậy, không làm, bây giờ là do trợ lý Uông của văn phòng phụ trách." Đây là lý do mà Hàn Diễm Yến nhất định không chịu, bà đã từng gặp Uông Tư Điềm, cả hai đứa đều còn là trẻ con, huống hồ cô nhóc đó so với con trai bà còn nhỏ hơn. Hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thì làm được gì, mở miệng đòi năm trăm vạn, rảnh quá lấy tiền ném chơi à? 

"Nào có, cô ấy cũng có thể điều tra mà." Lục Thiên Phóng nói đỡ cho Uông Tư Điềm, "Mẹ, mẹ cứ cho con tiền đi! Con nhất định sẽ làm ăn phát đạt, không phải mấy dì cũng đã nói rồi sao, bây giờ tiểu tam rất nhiều, đi bắt gian là công việc nóng phỏng tay…" 

Hàn Diễm Yến thở dài, "Mẹ lo lắng cho anh đấy được không, mấy chuyện này là đi đắc tội là với người khác." 

"Nếu như không đi đến bước đường li hôn thì cũng không cần tìm đến công ty của chúng ta! Đây là đang tích công đức, không phải mẹ cũng khen chị Lâm có tinh thần trượng nghĩa sao?" 

Haizzzz… Hàn Diễm Yến vẫn không thể đưa ra quyết định chắc chắn được. 

"Thiên Phóng. Cháu qua đây." Bà Ngô vẫn đang giữ im lặng không biết đang nghĩ cái gì đột nhiên vẫy tay kêu hắn qua, "Thiên Phóng, nếu cháu muốn làm công việc này thì dì cũng có việc muốn ủy thác cho cháu." 

"Gì đấy? Bà đang đùa gì thế!" Hàn Diễm Yến biết bà bạn của mình muốn ủy thác cái gì. 

"Bà đừng có ngăn tôi nữa, chuyện này không nguy hiểm, chỉ cần nghiêm túc làm cũng rất an toàn. Thiên Phóng, nếu cháu thành công thì mấy dì đây làm chứng cho cháu, mẹ cháu sẽ đầu tư năm trăm vạn làm vốn khởi động." 

"Cháu đồng ý." Lục Thiên Phóng nhanh chóng đáp ứng. 

"Thằng nhóc này, sao lại không nghe thử xem là ủy thác như thế nào đã." Hàn Diễm Yến chậc lưỡi. 

"Hê hê, chỉ cần mấy dì chịu giúp con, cái gì con cũng nhận." 

"Dì muốn cháu tìm con trai của dì." 

"Cái gì?" Nhà bà Ngô có một trai một gái, con gái lớn năm nay 19 tuổi đang du học ở Mỹ, con trai nhỏ năm nay mới 5 tuổi. "Kim Bảo mất tích?"

"Không phải là Kim Bảo, mà là em trai Kim Bảo, Ngân Bảo…." Bà Ngô lấy ra một tấm ảnh.

Lục Thiên Phóng tối sầm mặt...không biết nói sao….. 

"Cho nên mọi chuyện biến thành, vụ án đầu tiên lại đi tìm chó?" Là chương mở đầu kiểu quái gì vậy! 

"Là chó bull thuần huyết." 

"Thuần huyết gì thì cũng là chó!" 

"Phí hoa hồng là 2 vạn tệ." Cộng thêm hơn một vạn tiền thắng mạt chược của mẹ nữa, làm vốn khởi động. 

"Ngân Bảo đúng không? Chó bull….chú chó tốt như thế sao lại để lạc được! Nhất định cháu sẽ tìm được cho dì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play