"Đầu tư cái gì cơ?" 

"Ha ha ha, mở văn phòng trinh thám tử giải quyết ưu phiền!" 

'Anh bị điên rồi đấy…" 

"Cô đừng nói là bây giờ có thể thuần thục như thế không phải vì lén lút nhận mấy vụ sau lưng đấy nhé…" 

Uông Tư Điềm xụ mặt không nói lời nào, "Chị Lâm và anh Trịnh nói rằng chuyện này như đi du lịch một vòng quanh ranh giới pháp luật vậy, rất dễ xảy ra chuyện….bọn họ không hi vọng tôi sẽ làm….hiện tại tôi chỉ dám nhận một số vụ điều tra nhỏ do khách quen giới thiệu, kiếm tiền tiêu vặt và tiền học phí thôi." 

"Bây giờ có tôi rồi, Lục Thiên Phóng ở cái thành phố A này cũng có mặt mũi, có tôi ở đây còn sợ cái gì….Ừ thì….chúng ta có thể mượn trăm ngàn tiền vốn ở chỗ mẹ tôi có đủ không? Còn có trụ sở công ty…..ở chỗ bà chắc chắn là có mấy tòa nhà bỏ trống…"

"Không được, một mình tôi làm là được rồi, anh muốn lừa tiền ở chỗ mẹ anh thì tùy, đừng kéo tôi vào." 

"Câu này của cô nói khó nghe quá, lừa tiền cái gì đâu! Tôi đang muốn đầu tư cô hiểu không. Tiêu tiền thì phải nói mẹ tôi kia, ném tiền tứ phía luôn…..nếu đưa tiền lên tay bà chưa tới một năm đã không còn cái gì luôn đó. Tôi thật sự xem chuyện này là chuyện nghiêm túc để đầu tư, chúng ta làm ra tiền rồi có thể thuê thêm người…..Còn nếu như không có người thì còn có tôi này, tôi có thời gian….." 

"Anh á?" Làm công việc này chuyện quan trọng nhất là sự tin tưởng lẫn nhau của người hợp tác. Cô không an tâm lắm với dạng công tử như Lục Thiên Phóng, không được, không được. 

"Cô vẫn muốn tìm mấy công việc bình thường để kiếm tiền tiêu à?" Giá thị trường cho một sinh viên đại học là hơn hai ngàn tệ, nếu như lương hai ngàn, đóng tiền nhà, tiền đi lại, tiền ăn uống, tiền mua sắm, bố mẹ còn phải lo tiền sinh hoạt thêm cho, cuộc sống còn khó khăn hơn mấy tiết học dài đẵng đẵng. Đương nhiên, trong số đó không có công tử Lục đây, hắn chỉ biết là mấy ngàn này còn chẳng đủ cho hắn ăn bữa cơm. 

"Công việc bình thường cũng phải tìm." Uông Tư Điềm đáp với dáng vẻ hơi thất vọng. Cô không có ý định học lên cao sau khi tốt nghiệp cử nhân. Cô cũng bắt đầu tìm việc từ giữa tháng 8 nhưng chưa lập gia đình, chưa có con, chỉ vừa tốt nghiệp đại học cộng thêm những vết nhơ từ ngày còn trẻ, thật sự rất rất khó để tìm được một công việc. 

"Nếu như không phải từng có tiền án không thể thi công chức, thì tôi cũng muốn thi công chức." 

"Chậc, nhìn cái mong ước của cô đi!" 

"Thế chắc anh có cái gì hơn tôi đấy! Lăn lộn ở đất Mỹ lâu như vậy rồi có ra cái thể thống nào đâu." 

Luận về công phu mồm miệng, Lục Thiên Phóng chịu thua trước Uông Tư Điềm, hắn dứt khoát vẫy cờ trắng đầu hàng. "Được! Được! Cô thì hơn tôi rồi! Tôi thua! Ăn bào ngư không…" 

Uông Tư Điềm có thể ăn tôm nhưng mà bào ngư không phải là món ưa thích, cô nhìn đống đùi cừu đang kêu xèo xèo trên lò nướng…. "Nấm đâu? Rau đâu? Tôi muốn rau xanh!" 

Lục Thiên Phóng tự cho là đắc kế, dương dương tự đắc nhìn cô cười, "Tôi đã nói là cô sẽ đòi ăn rau với nấm mà." 

"Tôi lấy rau với nấm cuộn với bào ngư." 

"Còn có thể ăn như thế à?" 

"Thế nào, không được à?" 

"Được, cô là khách hàng, khách hàng là thượng đế. Dù cho muốn dùng miếng lót giày cuốn bào ngư cũng được nữa là." 

Uông Tư Điềm hít một hơi dùng lá xà lách ném vào người Lục Thiên Phóng, bình thường không hợp thì cô không nói nửa câu, nếu như thuận mắt thì nói nhiều vài câu, ai ngứa mắt thì dứt khoát không thèm nhìn. Vậy mà cô nhìn Lục thiên phóng rất ngứa mắt,hết lần này đến lần khác lại muốn đấu võ mồm với hắn. 

Vốn dĩ Giáng Sinh là ngày lễ tôn giáo của phương Tây, thế mà qua đến Trung Quốc lại biến thành lễ tình nhân, mới ngày 21 mà ở các trường đại học đã bắt đầu ồn ào, bàn tán xôm tụ. Mấy cậu trai thì đang vắt óc xem nên mua quà gì để tặng crush hoặc là nữ thần trường học, còn mấy cô gái ai nhận được quà thì vui vẻ mà không nhận được quà lại có chút tủi thân. 

Cái chuyện ấu trĩ như thế không hề có tí quan hệ nào đến Uông Tư Điềm, cô ngoại trừ lên lớp thì thời gian còn lại đều ở trong phòng xem phim Mỹ. Bộ phim yêu thích nhất của cô là Hannibal, bộ phim mà cô đã xem đến tận 3 lần, con gái bình thường đều xem phim thanh xuân vườn trường, phim Hàn, phim Nhật, phim thần tượng là nhất, nhưng đó không hợp khẩu vị của cô, cô thích phim Mỹ nặng đô hơn. 

Mà nhược điểm của cái phim Hannibal này là dễ khiến người xem bị đói. Lúc đó Uông Tư Điềm đặt lên đống bò khô trên mạng, vừa xem vừa gặm bò khô, sau đó tưởng tượng miếng bò khô đó là một miếng "thịt người" thơm phức. 

Vào ngày 24, Uông Tư Điềm lại vừa xem hết Hannibal ở nhà ga B, cô vừa chuyển sang xem "American Horror Story". Bên ngoài ký túc xá đã ồn ào từ sáng, nào là bạn trai này tặng hoa, bạn trai kia tặng gấu bông to bằng một người trưởng thành, người này thì được tặng nước hoa, hàng hiệu, rồi người khác thì được tặng…..

Nói tóm lại là đủ kiểu so sánh, nhưng mà ai cũng thấp thỏm muốn nhận được một món quà nào đó. Uông Tư Điềm, một người "kỳ cục" sống trong ký túc xá, người chỉ thích xem phim đặng đô của Mỹ, có thể nghe rất rõ ràng. 

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng cô, Uông Tư Điềm còn tưởng là nhầm phòng, cô lầm bầm mấy câu khó chịu vừa mở cửa ra đã thấy là Miêu Vũ và Lưu Tiệp. 

"Hai người quên cái gì à?"

Từ khi Tả Tiểu Văn mặc đồ đỏ nhảy lầu Miêu Vũ và Lưu Tiệp vì hoảng sợ mà dọn ra ngoài. Hai người này thích nhất là xem phim ma, một người mặc đồ đỏ nhảy lầu trong mắt họ sẽ biến thành lệ quỷ, không tranh thủ thời gian mà dọn đi thì chắc sẽ nhận được thư máu đấy à? 

Các cô cũng nghĩ Uông Tư Điềm sẽ dọn đi, không ngờ tới Uông Tư Điềm không có động tĩnh gì, thậm chí dáng vẻ sợ hãi, áy náy cũng không hề có. 

Tả Tiêu Văn đúng là cực phẩm, bản thân làm sai nhưng tội không đáng để chết; một cô gái sống cùng bọn họ bốn năm cứ như thế mà biến mất, tuy đã rời khỏi ký túc nhưng cả hai đều gặp ác mộng, không phải là một Tả Tiểu Văn bình thường mà là một lệ quỷ thất khiếu chảy máu xuất hiện đòi hồn. Trở lại cái ngày mà bọn họ cãi nhau, tay chân của Tả Tiểu Văn gãy nát, giống như một đống bùn nằm trên đất mặc các cô đỡ lên. 

Sau khi tỉnh giấc chuyện duy nhất mà các cô làm chỉ tâm sự với nhau, lâu dần sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, sau vài lần như thế đều không quên thắc mắc: Vì sao Uông Tư Điềm lại không hề sợ? Có lẽ là cũng có nhưng vì sĩ diện nên không nói với các cô chăng? 

Lễ Giáng Sinh khiến mọi người vui vẻ này lại là đầu bảy của Tả Tiểu Văn, dựa theo quy luật trong phim ma thì đây sẽ là ngày mà ma quỷ quay lại báo thù, hai người to gan quay lại trường tìm Uông Tư Điềm là muốn đi đốt chút tiền giấy, nói xin lỗi với linh hồn của Tả Tiểu Văn các kiểu, để cô ấy có thể sớm buông bỏ oán khí đi đầu thai. 

Thế nhưng chưa gõ cửa thì đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng phim ảnh ồn ào…. Hóa ra, Uông Tư Điềm còn không xem chuyện đầu bảy này là chuyện gì lớn hay sao? 

Uông Tư Điềm nhìn hai người, lại nhìn nét mặt của các cô, lại nhìn thấy túi ni lông màu đen to thù lù, liếc mắt nhìn lịch….Cô cũng đoán ra ý định của hai người, cả hai đều là kẻ nhát gan, có lẽ là muốn rủ mình đi cúng đầu bảy cho Tả Tiểu Văn rồi. Lúc nhận ra thì trên mặt Uông Tư Điềm cũng bày ra dáng vẻ khinh thường. 

Miêu Vũ tự nhận bản thân mình quan hệ với Uông Tư Điềm không quá tệ, lại là chị cả của phòng ký túc, tự nhiên mà mang theo bộ dáng quan tâm của một người chị gái, "Sao lại ở trong phòng xem phim không thế…." Trên màn ảnh là một bộ phận cơ thể người ướt đẫm máu, Miêu Vũ vội vàng dời ánh mắt sang một bên. 

"Cũng không hẹn hò gì ai, không xem phim thì còn làm gì nữa." 

"Cậu không biết hôm nay là đầu bảy của Tả Tiểu Văn sao?" Lưu Tiệp tỏ ra oán trách, một người còn trẻ như vậy đã chết, thật đáng thương biết bao. 

Ừm. Thật ra lúc Tả Tiểu Văn chết, Uông Tư Điềm đã từng hối hận thế nhưng nếu quay ngược lại thời gian thì cô vẫn sẽ làm như thế. Trộm chứng minh đi thuê phòng với giáo viên thì có thể cho qua nhưng ăn cắp thân phận đi mở thẻ tín dụng đã chạm đến vành đai của việc phạm pháp; chỉ bắt Tả Tiểu Văn trả nợ thẻ tín dụng đã là tha cho cô ta một lần….

Uông Tư Điềm đã từng kể chuyện này cho Lâm Gia Mộc nghe, mà chị Gia Mộc cũng chỉ thở dài một tiếng, cô hiểu ý của chị ấy. Chiếu theo tính cách của chị Gia Mộc, nhất định là sẽ im lặng dùng át chủ bài uy hiếp, sẽ không khiến Tả Tiểu Văn mất mặt trước nhiều người như vậy. Nhưng mà Uông Tư Điềm vừa hay lại không phải là Lâm Gia Mộc. 

Năm đầu tiên học đại học cô đã xác định cách sống của bản thân là ăn miếng trả miếng, bị người ta đá một cái thì sẽ phải trả lại hai cái. Bị khinh thường mà không lập tức phản kháng thì sẽ có hàng trăm người leo lên đầu mình ngồi, đến cuối cùng bị bắt nạt không đến mức chết, nhưng nhất định còn sống không bằng chết. 

Tả Tiểu Văn coi khinh cô như thế, phản ứng đầu tiên của cô là muốn Tả Tiểu Văn thân bại danh liệt, cút khỏi trường học, biến mất khỏi tầm mắt của mình…..Tả Tiểu Văn tự sát thật sự làm cô chấn kinh, hối hận đến tận mười mấy phút, nhưng xét đến nguyên nhân không phải là tự làm tự chịu sao! 

Bởi vậy đừng nói rằng cô không mê tín, cho dù có mê tín cũng sẽ không đi cúng cho cô ta. 

"Hai người muốn thì đi nhanh lên, đến tìm tôi làm gì?" 

Miêu Vũ bị sự lạnh nhạt của Uông Tư Điềm dọa sợ, vốn dĩ Miêu Vũ còn nghĩ Uông Tư Điềm là ngoài lạnh trong nóng nhưng hóa ra cô không hề có chút thương cảm bình thường mà con người nên có. Miêu Vũ nhớ đến thân thế của Uông Tư Điềm mà cô đọc được trên mạng liền dịu giọng, "Tư Điềm, cậu không cần mạnh miệng đâu! Chúng ta đi cúng cho Tả Tiểu Văn….sau đó cùng nhau đón giáng sinh!"

Trời ạ, trông Uông Tư Điềm mình có dáng vẻ gì của một người cớ sự thương cảm à? "Tôi không hề cậy mạnh, tôi thật sự không quan tâm, dù sao thì tôi sống theo lối sống phương Tây." 

Miêu Vũ hoàn toàn không ngờ nhưng Lưu Vũ vừa nhìn là biết Uông Tư Điềm không có xíu kiên nhẫn nào vào các cô cả, hai người xem chuyện này lại đại sự ngược lại Uông Tư Điềm còn không thèm để ý. Người này không chỉ ngoài lạnh mà trái tim cũng lạnh lẽo, chẳng trách có thể làm ra được loại chuyện bức chết Tả Tiểu Văn. "Đi thôi, chẳng phải tôi đã nói là đừng đến đây hay sao. Dù sao thì mối thù lớn như thế, Tiểu Văn chắc chắn không tha thứ." 

"Hả, tôi chẳng làm sai chuyện gì cả, vì sao lại cần người khác tha thứ?" 

"Đúng vậy, cô không làm chuyện gì cả, chỉ có chúng tôi quá yếu đuối." Lưu Tiệp cười lạnh nói. 

"Ha ha ha." Uông Tư Điềm mặc kệ hai người, "Tôi xem phim, lúc đi nhớ đóng cửa." Nói xong cũng đi về chỗ của mình. 

Lúc này dì quản lý kí túc ở dưới lầu hô lớn, "Uông Tư Điềm! Uông Tư Điềm! Có người tặng hoa! Mau xuống nhận!" 

Uông Tư Điềm hơi ngạc nhiên, sao lại có người tặng hoa. Cô nhìn hai người đang đứng trong phòng, chẳng lẽ bọn họ đùa dai, tặng cho cô một bó cúc trắng đấy chứ? 

Miêu Vũ và Lưu Tiệp cũng nghi ngờ liếc nhau, chẳng lẽ là bạn trai thần bí của Uông Tư Điềm? 

Uông Tư Điềm mang dép lê ung dung đi xuống lầu nhận quà, chỉ gặp một người giao hàng của tiệm hoa mặc một bộ đồng phục màu xanh. Vì là lễ cho nên xe chở hàng của cửa tiệm bán hoa chất kín các bó hoa to nhỏ khác nhau, thế mà một bó hoa màu xanh lam to thật to, tính ra chắc cũng đến chín mươi chín bông hoa màu xanh lam đưa ra trước mặt dì quản lý kí túc. 

"Xin hỏi, cô là Uông Tư Điềm tiểu thư sao? Có người tặng hoa cho cô, mời cô kí nhận.

Uông Tư Điềm phát ngốc, cô lớn như vậy rồi không có chuyện gì dọa cho cô ngạc nhiên như bây giờ, nếu là trò đùa ác thì chi phí cũng quá đắt rồi, nếu không phải thì….. 

"Có thiệp không?" Uông Tư Điềm đột nhiên nghĩ đến một người…. 

"Có!" Người giao hoa đưa ra một tấm thiệp, "Người tặng hoa yêu cầu đọc thật chậm trước mặt mọi người." 

"Hả?" Cái kiểu này chỉ tên điên Lục Thiên Phóng kia thôi, "Anh đọc đi." Chắc cũng không phải mấy lời hay ho gì đâu. 

"Tiểu yêu tinh của anh, anh đã chuẩn bị ổ nhỏ cho chúng ta. Nếu như em đồng ý có thể theo địa chỉ ghi ở mặt sau đến tìm anh, nếu như em không đồng ý thì anh sẽ chết trước mặt em." 

ĐM! Đúng là tên điên không biết xấu hổ! Hắn là thành tâm thành ý muốn hủy hoại thanh danh của cô hay sao? Uông Tư Điềm chụp lấy tấm thiệp, cắn răng nói, "Phiền dì đem thứ này ném vào thùng rác, cháu có việc ra ngoài một lúc." Uông Tư Điềm muốn đi, cúi đầu thì thấy chân mình còn mang dép lê, dậm chân chạy ngược lên phòng. 

Lần này không chỉ khiến Miêu Vũ và Lưu Tiệp hết hồn, mà toàn bộ kí túc xá cũng bị dọa đến á khẩu. Uông Tư Điềm bất hiển sơn bất lộ thủy lại có một người theo đuổi như thế này, nhưng nhìn vào dáng vẻ nhận hoa của cô không phải là vui vẻ mà lận hận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là quái vật. 

Không đến mười phút, Uông Tư Điềm mặc áo lông, chân mang boost UGG lại xuất hiện trước mặt mọi người. Miêu Vũ hỏi cô muốn đi đâu! Chắc là đi cúng cho Tả Tiểu Văn! 

"Đi giết người!" Uông Tư Điềm hung tợn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play