"Cô có biết anh Trịnh chị Lâm đã đi đâu không?" Lục Thiên Phóng không phải là kẻ ngốc, lúc lái xe ra khỏi khuôn viên trường học đã thấy một nhóm học sinh vây quanh một chiếc Ferrari, thấy ở đó có một thùng đồ lớn, trong đó là mấy thứ hàng hiệu. 

Dù có ngốc thật thì cũng sẽ biết là đã có chuyện gì xảy ra chứ, mấy thứ mua ở taobao giá nghìn đô đổi với một chiếc aston martin giá bốn triệu là một món quá hời. 

Từ hồi hắn học mẫu giáo đã gặp rất nhiều kiểu bạn như thế này, hồi trước còn có vài người khá thân với nhau, sau đó hắn đi du học, về nước lại xém ngồi tù chung thân, sau lại đi nước ngoài, rồi lại về nước…..vài lần như thế thì cũng không còn mấy ai nữa, đám "bạn" mới này không khác gì những kẻ rãnh rỗi rủ đi ăn chơi cho xôm. 

Càng nhiều những chuyện này hắn càng cảm thấy những người như Trịnh Đạc, Lâm Gia Mộc rất có giá trị, nhưng không may mắn là sau khi hắn về nước thì văn phòng của họ đã trống trơn, cũng không thể liên lạc được nữa.

"Họ chuyển về Cáp Nhĩ Tân, chị Lâm mở công ty luật, anh Trịnh mở cửa hàng bán cây xanh, chị Lâm sinh một cậu con trai, bây giờ bố mẹ chị Lâm giúp chăm sóc cháu trai." 

Bố của Lâm Gia Mộc bị tai biến nhẹ cách đây bốn năm, tuy đã hồi phục khá tốt nhưng ông lại bị tai biến lần nữa vào nửa đêm, trong nhà chỉ có một mình vợ, bà hoảng hốt gọi cứu thương nhưng người đến chỉ có hai nữ hộ sĩ, hai người họ dám nhấc ông cụ xuống bốn tầng lầu nhưng bà cụ lại không đồng ý; lúc đó bà chỉ có thể nhờ cậy hàng xóm đưa ông cụ ra xe cứu thương. Cũng may là không có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện đó đã dọa vợ chồng anh chị Lâm sợ hết hồn. 

Con gái thì cũng phải ở bên người thì mới phải đạo làm con, không ở bên cạnh thì đừng nhắc đến những thứ như tai biến mạch máu não, chỉ cần là cảm cúm một chốc thì tại có con cái bên cạnh cũng sẽ khỏe mạnh nhanh hơn nhiều. Lúc ông bà còn trẻ thì thôi nhưng càng về già lại càng cần con cái để dựa vào, Lâm Gia Mộc cũng cảm thấy hai vợ chồng cách cha mẹ qúa xa cũng không yên lòng. Chị Lâm bàn bạc với Trịnh Đạc, hai người đóng cửa văn phòng luật sư mới khai trương chưa lâu, quay về Cáp Nhĩ Tân bắt đầu lại từ đầu. 

Dù sao thì tình hình trong nước đều điên điên khùng khùng, không muốn kết hôn thì bị ép kết hôn, kết hôn xong rồi xảy ra quá nhiều chuyện, đến lúc đó luật sư ly hôn lại cung không đủ cầu, lúc đó cứ là luật sư ly hôn thì đều rất nổi tiếng; Trịnh Đạc cũng mở một tiệm bán hoa ngay bên dưới văn phòng luật của vợ, bây giờ hai vợ chồng sống rất tốt. 

Lúc đầu, hai người muốn đưa Uông Tư Điềm đi cùng, lúc đó cô bị thuyết phục bởi hai chị nên đã đi thi đại học, hơn nữa cô cũng sinh ra và lớn lên ở thành phố A, không có vấn đề gì lớn cũng không muốn xa quê nên không đi theo anh chị. 

"Ở đó lạnh quá…." Lục Thiên Phóng rùng mình khi nghĩ đến cái vùng trắng xóa toàn là băng tuyết khi cha mẹ dắt đến chơi khi còn bé. Vừa đến nơi thì tay chân đông cứng, lưỡi cũng tê hết cả. 

"Cũng vì lạnh nên tôi mới không đi theo….Còn anh thì sao, học xong rồi à?"

"Không, tôi bị lừa bởi một kẻ trung gian. Sau khi kết thúc khóa học dự bị thì vào một trường đại học công lập, nào ngờ dùng cả bốn năm để du lịch vòng quanh thế giới, đi chơi khắp nơi thôi, đầu năm nay mới về nước." 

"Anh đúng là giỏi chơi thật." 

"Ừm….cũng có thể coi đó là một dạng năng khiếu." Lục Thiên Phóng bật cười, hắn nhìn ánh mắt kỳ lại của đám sinh viên đi ngang qua nên mở cửa xe để Uông Tư Điềm lên ghế phó lái ngồi, đặc biệt là ánh mắt của mấy cô nàng ban nãy add wechat của hắn và muốn tiến thêm bước nữa. Bọn họ nghiến răng, không biết Uông Tư Điềm dùng phương pháp gì để dụ dỗ Lục Thiên Phóng. Nhưng có mấy người hơi tinh ý một chút mới thấy hành động của hai người không giống như vừa quen nhau, không quá thân thiết mà giống như là người quen cũ. 

"Anh mau lái xe đi! Đừng làm hỏng thanh danh của tôi!" 

"Cô còn có cả thanh danh à?"  

"Sao lại không?" 

"Hai chúng ta giống nhau, đi đến đâu cũng có tiếng xấu lan xa, không cần biết cô cũng biết tiếng xấu của cô cả rồi."  

"Nào có, bốn năm học trước đều rất tốt đó." 

"Ha ha ha, thế là năm nay thanh danh siêu tệ chứ gì!"

"Lái xe!" Uông Tư điềm đá hắn một cái. 

Mùa đông, thú tiêu khiển thích hợp nhất là ăn xiên nướng và uống bia. Tiệm đồ nướng mới mở gần đây vừa nhìn đã biết ngay là được ông chủ đổ hết cả tiền bạc vào đó, phong cách trang trí hiện đại được lấy ý tưởng từ những quyển tạp chí phối cảnh thời thượng. 

Bởi vì đối tượng khách hàng là người trẻ tuổi, những chiếc kệ sắt retro, bức tường gạch đỏ, những bộ bàn ghế gỗ thông đỏ phối với phòng cách trang trí giáng sinh, sân khấu dành chỗ cho ban nhạc rock, một quán đồ nướng với âm nhạc ồn ã. 

Lục Thiên Phóng là dân ăn chơi lâu năm, quán ăn này hán đã đến vài lần với bạn, là lần đầu đưa Uông Tư Điềm đến đây. Tính ra quán ăn này rất hợp khẩu vị của hắn, chủ quan cũng có quen biết, từ xa thấy xe của hắn rẽ vào, còn đưa đến một nữ sinh ăn mặc rất thanh thuần đã quay người dặn dò quản lý vài câu. Lục Thiên Phóng đỗ xe, vừa đi vào đã thấy ngay khuôn mặt tươi cười của quản lý ra tiếp đón. 

"Ah, Lão Cố, anh về rồi à? Lần trước tôi đến mọi người đều nói là anh đi công tác?"  

"Đúng vậy, tôi đi Hàn Quốc, để mua mấy thứ đó mà." 

"Ở Hàn Quốc thì có gì tốt?" 

"Tôi cũng cảm thấy vậy đó nhưng mà lần này lại thu hoạch được mấy loại bánh ngọt và tương ớt có vị khá lạ, mấy người trẻ rất thích nhất là mấy cô gái trẻ. 

"Vậy à? Vậy lần này tôi muốn thử xem sao." 

"Chúng tôi cũng định mời anh đến nếm thử đây, nếu anh cảm thấy tốt chúng tôi sẽ ký hợp đồng dài hạn với bên cung cấp." 

"Nếu có chuyện gì thì trách nhiệm tôi không gánh nổi đâu đó. Có phòng trống không?" 

"Người khác thì không, những chỉ cần là anh 24 giờ đều có phòng trống. Anh có muốn ngồi bàn phổ thông không?" 

"Sợ là không quen, phòng VIP trên tầng hai đi." 

"Được rồi, hôm nay cô muốn ăn gì cứ gọi." 

Uông Tư Điềm cười hì hì nhìn Lục Thiên Phóng, không hề khách khí nói, ở trong tiệm này món nào đắt nhất, dọn lên mười món cho tôi nếm thử. 

Quản lý giật nảy mình, lúc đầu nhìn cô gái này dáng vẻ thanh thuần, tưởng rằng là tân sủng của Lục Thiên Phóng, là dạng những cô gái yếu đuối cần Lục Thiên Phóng chăm sóc nhưng lại làm ra vẻ mình có học thức, có gia sản đều đã thử qua mấy món ăn lạ miệng, đặc biệt nhưng mà cô gái này…..dáng vẻ ham ăn như thế này, chẳng lẽ không phải là bồ bịch mà là….. 

“Muốn ăn thì ăn thôi, nhưng mà mười món đắt nhất ở đây ăn ngán lắm….”

"Ngán thì gọi thêm rau, thêm nấm." 

"Anh nghe rồi chứ? Cứ theo lời Uông đại tiểu thư mà làm." 

"Vâng." Xem ra thật sự là bạn bè, mà còn là kiểu bạn bè thật sự thân thiết. Kiểu người như Lục Thiên Phóng, làm bạn với hắn so với làm bạn gái thì hạnh phúc hơn nhiều. "Anh muốn dùng loại rượu nào?" 

"Bia tươi đi. Đưa lên trước bốn cốc." 

“Vâng.”

Uông Tư Điềm không phản đối, cô cũng thích uống bia tươi. 

Hai người ngồi ở khu VIP trên tầng hai. Lục Thiên Phóng rót cho cô một ly nước cam tươi, "Ở khu VIP mới có cam vắt nhưng mà tôi nghĩ nó không đủ ngọt." 

Uông Tư Điềm nhấp một hớp, "Thật ngon." 

Một lúc sau, phục vụ đến bỏ than vào lò, bởi vì có lò than nhưng lại có máy hút khói loại tốt nhất nên cho dù lò có ở gần họ thì trên người không hề ám mùi khói. 

Một lúc nữa, mười loại nguyên liệu nướng đắt tiền nhất được đem lên, bốn xiên tôm loại to, bốn con bào ngư, bốn con bọ cạp, bò Kobe, cá hồi sốt trứng cá muối, và thêm mấy loại thịt heo sữa, thịt dê Sika, chim bồ câu và cuối cùng là đùi cừu New Zealand. 

Sau khi các món ăn đã sẵn sàng, phục vụ đeo bao tay và ngồi ngay cạnh khu VIP, từ từ xếp chúng lên bếp than. 

"Sao lại nướng bằng than?" 

"Nướng than ngon hơn nướng điện rất nhiều. Than ở đây là chặt từ các loại cây ăn trái ở dưới quê đem lên, nướng đồ xong còn có mùi trái cây." 

“Ồ.”

Món tôm nướng được dọn lên bàn trước, bia tươi mới pha cũng được bưng lên cùng lúc. Lục Thiên Phóng coi như không có người phục vụ cạnh đó, kéo Uông Tư Điềm tám chuyện, đòi cô kể cho hắn nghe vì sao cô lại mang tiếng xấu. 

Uông Tư Điềm cũng không tính dấu diếm chuyện gì, có bao nhiêu thì kể bấy nhiêu. "Lúc đầu tôi cũng không rảnh để phản ứng lại mấy chuyện trong phòng ký túc, chuyện bé như đầu kim cũng có thể lôi ra để tranh chấp, ấu trĩ không chịu được. Học đến năm tư rồi càng không có thời gian quan tâm, gia cảnh của Miêu Vũ không tốt, nhưng học rất giỏi, tính tình trung thực, tính ra cô ấy không tệ, tôi còn nghĩ cái xuất nghiên cứu sinh đấy là của cô ấy rồi đấy…..Không ngờ nó lại rơi vào tay Tả Tiểu Văn, tình cờ tôi lại phát hiện ra Tả Tiểu Văn và giáo viên hướng dẫn có quan hệ ám muội…..vì hiếu kỳ nên đi điều tra." 

Thế mà lại tra ra vụ Tả Tiểu Văn làm sau lưng mình, dám ăn trộm chứng minh để đi làm thẻ tín dụng, thiếu nợ đến mấy chục vạn, đục chỗ này đắp vào chỗ kia trong khi đó còn yêu đương nồng thắm, thật sự là làm khó cô ta quá. Uông Tư Điềm không tin vào thẻ tín dụng, từ trước đến nay đều là dùng tiền mặt để chi tiêu, cho nên mới việc này mới được dấu diếm đến tận hai năm trời. Uông Tư Điềm chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của ai mà bây giờ phải chịu thiệt thòi lớn như thế, đương nhiên là phải đòi lại công bằng, lúc đó mới chuyện say này xảy ra. 

"Tả Tiểu Văn này ngu đến mức dám đụng đến người khác nhưng lại chọn trúng cô đấy, cuối cùng cũng đổ bể. Đáng tiếc là người đẹp lại chết sớm." Lục Thiên Phóng vừa nghe cô kể vừa tra trên mạng, các phương tiện truyền thông đều có đưa về sự kiện này. Còn đăng cả những bức ảnh được các sinh viên trong trường chup lại vào ngày Tả Tiểu Văn nhảy lầu. 

"Vậy anh cũng thông cảm cho cô ta sao?" Uông Tư Điềm nhướn mày, chỉ vì đòi lại công bằng cho bản thân mà cô, từ một nạn nhân, biến thành ác quỷ.

"Bây giờ, tôi đứng về phía mỹ nhân." 

“Hừ…”

"Cô đẹp hơn!" 

“Hừ….”

"Cô có khí chất hơn cô ta nhiều." Lục Thiên Phóng nói câu này là có ý "tán thưởng". Nhìn ảnh chụp của Tả Tiểu Văn trên di động, "Không phải chỉ là trăm vạn thôi sao? Sao lại phải chết?" Với hắn, trăm vạn không phải là số tiền lớn, nếu như không mua cái gì đó quá đắt thì số tiền đấy đủ cho hắn tiêu trong vòng một tháng. 

"Ha ha ha ha…." Lần này Uông Tư Điềm còn cười lạnh hơn, Lục Thiên Phóng có khi sẽ bị đánh nếu dám nói câu này không đúng chỗ đó. 

"Nhân tiện thì bây giờ cô sống ở phòng ký túc đó một mình sao?" 

“Ừm, bây giờ thì ở một mình thật. Chuyện này hơi tuyệt vời đấy.”

"Cô không sợ ma à?" 

"Ha ha, tôi đã từng sống trong một căn nhà ma mấy năm trời rồi." Uông Tư Điềm đã sống trong ngôi nhà mà mẹ cô nhảy lầu tự sát. Căn nhà đó cũng là căn nhà mà cô và bạn đã đá vào bụng bầu ba tháng của mẹ kế, khiến bà ta sinh non, xém chút là một xác hai mạng, thậm chí có người nói cô bị mẹ mình nhập xác nên mới ra tay độc ác như thế. 

"Cô đó, thật sự không tin có ma à?" 

"Anh tin à?" 

"Tin chứ, tôi đã từng thấy ma ở Mỹ đấy!" 

"Thật à?" 

"Tất nhiên. Căn nhà đầu tiên tôi thuê khi qua Mỹ học là do một cô gái cuối cấp nhường cho. Căn nhà gần trường và giá cả cũng được….Tất nhiên, chủ yếu là vì bạn cùng nhà xinh. Đó là một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà tắm, một bếp. Cô gái sống ở căn phòng còn lại còn là người Nga, ngực khủng, mông to eo nhỏ, tóc vàng và còn gầy nữa….." 

"Đang nói chuyện nghiêm túc đấy." Uông Tư Điềm thấy Lục Thiên Phóng lại bắt đầu nên cắt ngang. Hắn hơi giật mình và quay lại chủ đề chính. 

"Chuyện nghiêm túc là người đẹp đột nhiên gõ cửa phòng tôi vào nửa đêm. Tôi cứ tưởng là chuyện gì nhưng cô nàng nói rằng có rất nhiều dấu tay đẫm máu trong phòng mình. Tôi thu hết can đảm qua đó xem thử, còn chụp mấy tấm hình….Nhưng mà không chỉ có dấu tay máu đâu, còn có cả mặt quỷ….." 

"Sau đó thì sao?" 

“Một thanh niên chính nghĩa như tôi đương nhiên không thể để mỹ nữ ở trong căn phòng ma ám được, nên mời cô nàng sang phòng mình. Kết quả là lúc hai chúng tôi quay về phòng tôi thì cả căn phòng lộn tùng phèo lên như có bão quyét qua vậy. Lúc đấy trong nhà chỉ có 2 người chúng tôi thôi, cửa cũng khóa rất kỹ…..Không phải ma thì là cái gì? Chúng tôi định thu dọn rời khỏi đó thì nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua trước cửa….Đêm đó tôi đến khách sạn ngủ, tất nhiên…người đẹp cũng đến khách sạn với tôi.”

"Có phải là anh để lại đồ ở căn nhà đó luôn không?" 

"A?" Lục Thiên Phóng gãi đầu, "Lúc đó tôi chỉ lấy cái ví tiền rồi đi ngay, sáng ngày hôm sau có quay lại thu dọn đồ đạc thì cái iMac, TV LCD, máy PSP, mấy cái đồng hồ không thấy đâu….tiền trong ví cũng thiếu…." 

"Đồ ngốc này, do bạn cùng nhà phát hiện anh đúng là đồ ngốc nên dọa anh để lượm đồ đấy." 

"Thật hả?" 

"Vậy sau khi anh phát hiện mất đồ, bạn cùng nhà có xuất hiện không?" 

“Có nha….Bọn tôi hẹn hò được khoảng hai tuần…..Nói đến việc này, tôi đã trả cho cô nàng một khoản nợ 20 ngàn đô, mua mấy món trang sức...một chiếc xe. Sau này lúc chia tay còn tặng cô nàng một chiếc vòng tay Cartier.”

"Đồ ngốc. Anh đúng là kẻ ngốc thuần 24K đấy." 

 "Nào có." 

 "Thế bây giờ anh về nước làm gì?" 

“Sau khi về nước thì ba tôi muốn tôi đến công ty làm, mà tôi không có đủ kiên nhẫn...ông ấy dứt khoát ném cho tôi hai ngàn vạn. Ba tôi kêu là cho tôi để tìm chỗ đầu tư, còn nói là hai ngàn vạn này mà đem xài hết rồi thì một cắc cũng không cho tôi nữa.”

"Thế anh xài hết chưa?" 

"Còn chưa, mới cầm tiền chưa ấm tay đã bị mẹ lấy mất rồi, nói là giữ dùm tôi…. Ha ha, không chừng bà đem tiền đầu tư vào cổ phiếu hết rồi đấy chứ." 

"Chẳng trách anh bây giờ anh không có việc gì làm, chạy đến trường học tia gái."

"Hề hề, gặp cô rồi đột nhiên tôi nghĩ đến một thứ có thể đầu tư, lại còn có thể phát tài, vừa hay là tôi có việc để làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play