"Uông Tư Điềm....Tiểu Văn là nhất thời hồ đồ, sao cậu lại có thể ép cậu ấy đến đường cùng như vậy? Cậu ấy tiêu của cậu bao nhiêu tiền? Cậu sau lưng nói một câu là được, Tiểu Văn trả lại tiền cho cạu là xong, sao cậu có thể bức chết cậu ấy như thế!"
Lưu Tiệp làm như là cầu tình giúp Tả Tiêu Văn, chẳng bằng nói rằng cảm thấy bất bình, giống như người sai trong chuyện này là Uông Tư Điềm đã làm lớn chuyện.
"Ha ha ha, Lưu Tiệp, không hổ là chú chó ngoan, trợ thủ giỏi.
Cô có biết Điềm Hinh bảo bảo là ai không?
Ai?
Là Tả Tiểu Văn đấy, cô ta ở trên vòng bạn bè đánh giá cô rất cao. Uông Tư Điềm lấy điện thoại ra thì sắc mặt của Tả Tiểu Văn cũng thay đổi, cô không nghĩ rằng trong danh sách bạn tốt của mình là có thêm Uông Tư Điềm.
Bình thường quần áo Tả Tiểu Văn mặc đều là hàng hiệu, bình thường ra ngoài cũng là gọi xe đến đón, chiếc xe nào năm mươi vạn trở xuống thì không ngồi, cứ lui đến như thế thì có chút quen biết với những người có gia cảnh tương đương, cái tài khoản tên là Điềm Hinh Bảo Bảo này cũng là dùng để kết bạn với những người như thế.
Tả Tiểu Văn học những người này tính tình công chúa, chướng mắt, chanh chua đối với những người nghèo khổ, hoàn toàn khác hẳn hình tượng thục nữ dịu dàng ở trường đại học.
Ấn mở tường nhà của Điềm Hinh…..ảnh đăng thường ngày đều là ảnh selfie được chụp bằng máy ảnh có chức năng làm đẹp xong còn được qua một trận pts, nếu không phải là người đặc biệt thân quen thì sự rất khó phân biệt được mấy tấm ảnh này có gì khác với mấy cô hot girl mạng bình thường, không có chút đặc sắc nào.
Nói là Tả Tiểu Văn cũng được, mà cũng có thể nói là Uông Tư Điềm nhưng những người có quen với Tả Tiểu Văn đều biết rằng cô ta rất tự hào với lúm đồng tiền trên má mình, mà có pts cũng không nỡ xóa mất nó, mà Uông Tư Điềm không có lúm đồng tiền, cho nên chỉ cần nhìn ảnh cũng biết ngay đó là Tả Tiểu Văn, huống hồ trong mấy tấm này còn có ảnh do chính Lưu Tiệp chụp…..
Vòng bạn bè cũng không có gì khác ngoài ảnh selfie, đồ ăn ngon, mấy câu thả thính này nọ nhưng danh sách bạn bè đều là người lạ, tuyệt đại đa số trong đó là người ngoài trường, một cái ID quen cũng không có.
Cũng bởi vì không hề có ai quen biết ở trong trường cho nên ở cái tài khoản Điềm Hinh Bảo Bảo này cô ta có thể thoải mái thể hiện sự cay nghiệt của bản thân. Mỗi ngày đều nói xấu bạn học, xoi mói khắp nơi hòng mong nâng bản thân lên.
Ví dụ như ảnh chụp chung ở phòng ký túc, vì ánh sáng không tốt lắm, mặt của mọi người đều có hơi đen, chỉ có mặt của Tả Tiểu Văn là được pts, lộ ra hạc giữa bầy gà, mà Tả Tiểu Văn ghi caption là: Chụp chung với bạn cùng phòng, mọi người đoán xem ai là mình nào?
Phía dưới bình luận đương nhiên nói người xinh đẹp nhất chính là cô ta, không ngừng tâng bốc Tả Tiểu Văn là nữ thần,vây quanh cô ta đều là nữ hán tử.
Xem đến đây Lưu Tiệp đã không còn muốn xem tiếp, trực tiếp ném trả di động cho Uông Tư Điềm, tôi không thèm xem.
Cô không xem thì tôi đọc cho cô nghe, người có tiền ấy thì cái gì cũng có, chỉ cần bố thí chút ân huệ thì đã có ngay một tay sai tốt mỗi ngày hầu hạ thay tôi mua cơm, tôi chỉ cho một cái bánh bao thịt thì đã cảm động đến rơi nước mắt.
Mặt Lưu Tiệp lúc đỏ lúc trắng, nước mắt cũng vòng quanh hốc mắt; trời vào đông lạnh, Tả Tiểu Văn không thích ra khỏi phòng vào sáng sớm, đều là Lưu Tiệp mỗi ngày chạy đi mua đồ ăn sáng, ngược lại mỗi lần Tả Tiểu Văn mua đồ ăn đều mua thêm cho Lưu Tiệp một phần coi như là quà cảm ơn, Lưu Tiệp còn tưởng rằng hai người là chị em tốt, là cùng hội cùng thuyền….không ngờ…..
Uông Tư Điềm, rốt cục là cô muốn thế nào! Nếu như đã không nể mặt thì Tả Tiểu Văn cũng không thèm đếm xỉa đến nữa.
Mọi người đều là bạn học, tôi cũng không muốn để cô phải ngồi tù, chính tôi cũng muốn đến ngân hàng cãi một trận, trong vòng ba ngày, chỉ cần cô trả hết mọi khoản nợ, chúng ta coi như thanh toán xong.
Tôi…..tôi trả không nổi…..Tả Tiểu Văn đến từ một huyện nhỏ, căn nhà tốt nhất ở huyện chỉ có bốn ngàn một mét vuông, nhà mình chỉ có bốn mươi mét vuông còn là nhà cấp bốn từ những năm cũ, căn bản là không đáng tiền. Vì trả nợ mười mấy vạn nợ ngân hàng cũng đã đem đi thế chấp, đã thế vẫn chưa đủ tiền, mẹ của Tả Tiểu Văn mới nói dối rằng cô bệnh rất nặng, đi vay tiền bạn bè, thân hữu vì muốn chữa bệnh cho con gái, gom góp được hai mươi vạn, lúc này mới trả xong món nợ đó. Bây giờ số nợ mà Tả Tiểu Văn đang trốn nói ít hơn thì cũng là mười vạn, cho dù là vắt cổ chày ra nước cũng không có. Tại sao số cô lại khổ như vậy, mười vạn đối với người khác chỉ là một tháng tiền tiêu vặt, mà với nhà cô là cả một gia tài.
Cô không trả nổi, thế Tuấn Kiệt chắc có thể chứ. Tuấn Kiệt là giáo viên hướng dẫn của các cô, phú nhị đại, thường tự nhận mình lớn lên giống Lâm Tuấn Kiệt, bạn học thấy thế nên lấy Tuấn Kiệt làm tên hiệu cho hắn ta; cô và hắn quen thuộc như thế, hắn trả nợ dùm cậu cũng là thiên kinh địa nghĩa thôi.
Tôi….bất luận là thế nào Tả Tiểu Văn cũng không muốn để Tuấn Kiệt trả nợ dùm mình, Tuấn Kiệt là thật lòng đối với cô, bọn họ đã gặp gia đình hai bên, Tuấn Kiệt cũng đã cầu hôn rồi, cả hai bàn nhau đợi cô tốt nghiệp liền kết hôn, lúc đó cô có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, làm Bạch phú mỹ….
Tuấn Kiệt? Cậu và thầy hướng dẫn có quan hệ gì cơ. Miêu vũ mờ mịt hỏi lại.
Bọn họ là quan hệ tình nhân, cái slot nghiên cứu sinh kia đã sớm để dành cho Tả Tiểu Văn rồi, cậu có cố gắng thế nào cũng không ích gì cả. Uông Tư Điềm nói.
Miêu Vũ từ ngạc nhiên biến thành cười lạnh, cô sớm biết Tả Tiểu Văn là một tiện nhân, không ngờ lại tiện đến như thế.
Tôi không…...Tôi không có….
Tư Điềm, tôi cầu xin cô đừng nói với anh ấy….nếu anh ấy biết….
Ha, cô sợ hắn ta không chịu trả nợ cho cô chứ gì? Uông Tư Điềm lại lấy từ trong túi ra một xấp giấy ném xuống đất, đây là ghi chép thuê phòng của hai người, tôi nghĩ là hắn ta không rảnh để thân bại danh liệt, đắc tội bố vợ, bỏ nhà bỏ xe….lại chạy về nông thôn chăm chỉ làm lụng đâu.
Cô…….
Cô lừa hắn ta, chẳng lẽ không nghĩ đến việc hắn cũng lừa cô sao? Hắn được như ngày hôm nay đều là nhờ vợ hắn, phú nhị đại cái mốc khỉ, căn bản cũng chỉ là gà con đời thứ hai ở miền Nam thôi. Tôi đã sớm biết lai lịch của hắn ta rồi, hắn ta không phạm đến tôi thì tôi mặc kệ hắn.
Cô yên tâm, Tuấn Kiệt cũng giấu không ít của riêng, đủ cho cô trả nợ, cô đem mấy thứ này đến cho hắn xem, hắn sẽ ngoan ngoan đưa tiền.
Lúc Tả Tiểu Văn cầm lấy xấp giấy kia thì tay đã run rẩy, ghi chép thuê phòng, bảy chiếc ảnh chụp màn hình cả hai đứng cùng nhau thuê phòng, còn có cả ảnh chụp thẻ chứng minh…
Ha ha, thuê phòng còn dùng cả tên của tôi, cô lấy trộm chứng minh của tôi đúng là lợi dụng triệt để. Có phải cô đã nghĩ tới chuyện một ngày bị vợ cả phát hiện ra thì mọi việc để đổ hết lên người tôi không?
Uông Tư Điềm! Tôi hận cô! Tôi hận cô! Tả Tiểu Văn không ngừng hét lớn, Tôi hận cô!
Uông Tư Điềm kéo Miêu Vũ, đi thôi, đứng đây nhìn cô ta nổi điên làm gì, chúng ta đi ăn vặt.
Nhìn một trò hề như thế Miêu Vũ cười cười, được thôi, chúng ta đi. Miêu Vũ nhìn Lưu Tiệp đứng ngây ngốc, cô không đi à?
Lưu Tiệp quay đầu nhìn Tả Tiểu Văn một cái, dậm chân ròi cũng theo ra ngoài.
Lưu Tiệp, cậu nghe mình giải thích đã! Cậu nghe mình giải thích! Uông Tư Điềm! Đồ ngậm máu phun người! Khing người quá đáng! Uông Tư Điềm! Uông Tư Điềm!
Trên đời này không có tường nào ngăn được gió huống chi lúc đó các cô cãi nhau rất to, đừng nói đến chuyện Miêu Vũ và Lưu Tiệp có thể đã kể chuyện này ra, thì đám bạn học ở ngay cách vách cũng có thể kể lại sinh động như được chứng kiến tận mắt ấy chứ.
Nghe nói sau đó Tả Tiểu Văn khóc lóc ôm đồ chạy ra khỏi ký túc, từ đó về sau không ai còn thấy cô ta nữa.
Ba ngày sau, thẻ nợ được thanh toán hoàn toàn, thẻ tín dụng cũng bị hủy. Tuấn Kiệt đen mặt, kiếm cớ mắng học sinh, trong đó có một học sinh tính tình nóng nảy đã mắng ngược lại hắn là giả vờ làm phú nhị đại còn có lừa tình sinh viên khiến hắn tức giận đến "bệnh", xin nghỉ dài hạn không dám lộ diện.
Sau đó khoảng hai tuần, có người phát hiện ra trên nóc toà nhà thí nghiệm có một bóng người màu đỏ định tự tử…..người nọ chưa kịp cảnh báo thì cái bóng màu đỏ kia đã nhảy xuống…..là Tả Tiểu Văn, cô mặc độc một màu đỏ từ trong ra ngoài nhảy lầu tự sát, trên sân thượng cũng dùng màu dầu đỏ viết Uông Tư Điềm, tôi hận cô! Uông Tư Điềm chết không yên thân! Uông Tư Điềm tôi có hóa làm quỷ cũng không tha cho cô! Uông Tư Điềm bức tử tôi!
Trong chớp mắt cả trường học đều nghị luận ầm ĩ, chủ đề trung tâm không phải là sinh viên giả vờ làm phú nhĩ đại trộm chứng minh của người khác tiêu sài hoang phí mà lại là Uông Tư Điềm cay nghiệt, vô tình, bức tử bạn học.
Còn có người nói rằng, lúc Tả Tiểu Văn tự sát đã mang thai, Tuấn Kiệt không chịu trách nhiệm còn mắng cô là lừa đảo, vợ của Tuấn Kiệt còn tìm người đánh Tả Tiểu Văn, gọi điện thoại đến nhà Tả Tiểu Văn mắng bố mẹ cô không biết dạy con, nuôi ra một kẻ chuyên phá hoại gia đình nhà người khác.
Tả Tiểu Văn về nhà bị bố mẹ quở trách, ở quê thanh danh xấu, ở thành phố A cũng không được, cùng đường mạt lộ mới hàm oan mà tự sát.
Còn có người nói oán khí của Tả Tiểu Văn không tan, đã hóa thành lệ quỷ, lúc bố mẹ đến nhặt xác thì nơi đó chảy ra huyết lệ.
Những lời đồn đãi này không gạt được cha mẹ của Tả Tiểu Văn, bọn họ đưa cả người nhà đến trường, giăng biểu ngữ nói trường học bức tử con gái mình, muốn nhà trường giao Uông Tư Điềm ra, cả giáo viên Tuấn Kiệt cầm thú, lúc đó chuyện này ồn ào một thời gian dài.
Một sinh viên xinh đẹp tự sát, lộ ra một bạch phú mỹ giả mạo, ăn trộm thân phận, điên cuồng tiêu tiền trong thẻ tín dụng, cấu kết thông dâm với giáo viên hướng dẫn, đám săn tin nghe mùi không ngừng bâu đến khiến cho phía trường học hoàn toàn bị động, cuối cùng bồi thường hơn trăm vạn thì sự việc mới kết thúc.
Lúc còn sống Tả Tiểu Văn là gánh nặng của cả nhà, đến lúc chết đi đã dùng mạng của mình kiếm được số tiền mà dùng cả đời cả nhà cô cũng kiếm không ra. Nghe nói người nhà cô dùng tiền này mua một căn nhà mới, còn mua cả bảo hiểm nhân thọ, mà mẹ cô bốn mươi lăm tuổi dùng tiền này làm thụ tinh ống nghiệm, sinh ra một đứa con trai, mặc dù họ cũng có lúc sẽ nhớ đến cô con gái độc nhất nuôi đến hơn hai mươi nhưng nhìn đứa con trai lanh lợi trước mắt thì bi thương cũng dần phai nhạt.
Uông Tư Điềm cũng gặp chút khó khăn trong cuộc sống ở trường, có người chỉ trỏ, có người nói cô bức chết bạn học, còn có người nói cô bị Tả Tiểu Văn quấn lấy nên sẽ không được chết tử tế, còn có người nói như thật rằng nhìn thấy hồn ma của Tả Tiểu Văn treo trong phòng ký túc của họ.
Đủ loại lời đồn dọa Lưu Tiệp và Miêu Vũ chuyển ra ngoài, một mình Uông Tư Điềm tự tại trong phòng ký túc.
Một ngày gần giáng sinh, Uông Tư Điềm đang đi trong trường thì nhìn thấy một chiếc Aston Martin màu bạc đậu ở bên đường, một chàng trai đeo kính râm đứng bên cạnh chiếc xe, đùa với mấy mỹ nữ ở bên cạnh….
Cô nhếch môi, lúc đầu cô không định đi ngang qua đó nhưng mà nếu đi đường vòng thì cơm gà cô vừa mua sẽ nguội mất, suy nghĩ một lúc cô quyết định không vì một hoa hoa công tử và đám con gái ham giàu cản đường của mình. Uông Tư Điềm ung dụng đi tới, vừa đến gần đột nhiên chàng trai đeo kính râm kêu to, Uông Tư Điềm! Cô là Uông Tư Điềm đúng không! Là tôi nè! Lục Thiên Phóng nè!
ĐM…..Uông Tư Điềm bị dọa run tay đánh rơi cả hộp cơm gà, Lục Thiên Phóng! Anh lớn như thế này từ bao giờ, về nước lúc nào thế?
Gần một năm rồi! Lục Thiên Phóng chạy đến, còn cô chừng nào thì lên đại học?
Tôi đã học đến năm tư rồi.
Òa, năm tư đại học cơ đấy,.....thời gian trôi nhanh thật. Lục Thiên Phóng cười hì hì nói, đã lớn thế này rồi! Hắn muốn sờ tóc cô thì bị Uông Tư Điềm né ra.
Tôi lúc nào chả lớn thế này. Bọn họ căn bản là không quen thân đến mức độ này có được không. Anh đến trường tôi làm cái gì thế?
À, bọn tôi cá độ chút ấy mà. Lục Thiên Phóng nhỏ giọng, tôi chạy Aston Martin, bạn tôi chay Ferrari, xem ai add được wechat của nhiều nữ sinh hơn.
Ha ha, anh nghĩ nữ sinh trường tôi nhìn thấy xe xịn thì không nhìn thấy đường nữa à? Lại nữa, tiếng xấu của anh ở trường tôi có ai không biết đâu, tôi thấy anh dáng vẻ lưu manh thế này, chắc là một cái cũng không có.
Ha haha, thế mà anh đây đã add được hơn ba mươi mỹ nữ rồi đấy. Xấu, thấp, béo đều không có add né!
Hừ! Từ bao giờ nữ sinh trường cô trở nên thực dụng như thế này! Được rồi, ngẫm lại thì Lục Thiên Phóng có thể đứng ở đây hơn cả tiếng đồng hồ rồi, mà con đường này là đường đến nhà ăn, có hàng trăm người đi ngang qua mà chỉ có ba mươi người...xem như là….ặc…..nhàm chán đi!
Lục Thiên Phóng cứ nghĩ là mình thắng rồi, cúi đầu gửi ảnh chụp danh sách bạn bè vừa thêm của mình qua cho bạn. Nào ngờ người bạn kia gửi ảnh qua, hắn giật mình, hơn một trăm….Nhất định là xấu, béo, thấp đều add rồi, lúc này hắn hơi hối hận, biết thế ban đầu đã không kén cá chọn canh, lần này chiếc xe vừa mua được hơn một tháng lại phải đưa đi rồi.
Lục Thiên Phóng không biết rằng mình xem người ta là bạn, người ta lại chỉ xem hắn là kẻ đần độn, mấy người hùa với nhau đòi đánh cược, dùng sẽ cược lại càng hăng. Đám người mà hắn gọi là bạn kia từ trước đã bàn với nhau rồi, cả bọn đều đi add nhưng chỉ có một người là thật sự add thật. Mắt thấy con số của đối phương không ngừng tăng lên, cuối cùng là đến mấy trăm. Lục Thiên Phóng tức đến cực điểm, đi đi, không chơi nữa, dù sao thì sẽ cũng phải thua rồi, nếu cậu ta không đến lên xe thì chúng ta đi chơi một chút, đi hóng mát rồi đi ăn cơm thì thế nào?
Thời tiết này mà hóng mát? Uống gió Tây Bắc còn được, anh mời tôi ăn cơm thì đi, đi uống gió thì dẹp.
Được, mời cô ăn cơm, gần trường cô mới mở nhà hàng đồ nướng, cô đã thử chưa?
Chưa.
Vậy đưa cô đi ăn thử.
Uông Tư Điềm nhìn hộp cơm trên đất, sờ bụng mình, ăn thì ăn, Lục Thiên Phóng hoa thì có hoa, bại gia cũng có đủ, nhưng mà nhân phẩm thì cũng tồi, đến hắn mời ăn bữa cơm cũng không hại mất miếng thịt nào, đi!