"Tối qua Uông Tư Điềm lại không về?" Chuyện đầu tiên sau khi Tả Tiểu Văn thức dậy là nhìn về chiếc giường phía đối diện, chỉ thấy chiếc giường vẫn giống y như tối hôm qua trước khi mình đi ngủ, cả tuần trời đều như thế, không phải là kiểu đã có người từng ngủ ở đó. 

"Cô ấy là người ở đây, hôm qua lại không có tiết nào, cô ấy nói hôm qua về nhà ngủ." Chị đại của kí túc biết Tả Tiểu Văn luôn cố ý chĩa mũi dùi về phía Uông Tư Điềm nên lớn tiếng giải thích cho cô. 

"Hừ. Ai mà biết là về nhà hay là đi ở với bạn trai." Bạn thân của Tả Tiểu Văn là Lưu Tiệp cũng là đối thủ một mất một còn của Uông Tư Điềm lên tiếng. 

" Lưu Tiệp, cô đừng có nói linh tinh! Đừng có truyền bá mấy cái tư tưởng không tốt này, hủy hoại thanh danh của người khác." 

"Ha ha, nếu không đúng thì tôi chẳng thèm nói làm gì, không phải cậu ta là cô nhi sao? Mỹ phẩm hàng hiệu, đi oto đến trường, tiền tiêu cũng chưa bao giờ thấy thiếu, được học bổng còn tặng cho người khác....." Lưu Tiệp liếc Miêu Vũ một cáu, "Thế tiền từ ai mà ra?" 

"Tiền thừa kế của cậu ấy nhiều lắm, cô không biết à? Nhà còn cho thuê....còn đi làm thêm, tất nhiên là có tiền rồi!" Miêu Vũ nói.

"Tôi không thân với cậu ta, cũng không biết cậu ta có tiền thừa kế, cũng không biết cậu ta làm thêm, có tiền như thế.....mà không phải cậu thân với cậu ta lắm sao. sao lại không thấy cậu ta giúp đỡ cậu cái gì vậy, hại cậu trong mùa thi cử lại phải è lưng ra đạp xe trong cái mùa đông giá rét như vậy từ kí túc đến chổ học thêm đấy." 

"Cậu...." Miêu Vũ tức đến độ muốn đau hết cả đầu. 

Một phòng sáu người, hai năm đầu ở chung mặc dù không giống người một nhà nhưng cũng tính hòa thuận ở chung, sang đến năm ba Tả Tiểu Văn và một người chuyển đến thì căn phòng kí túc này liền thay đổi, dần dần phân chia. 

Có người thấy Tả Tiểu Văn là kiểu người vừa thanh thuần vừa ngoan ngoãn, còn có người cảm thấy cậu ta chỉ là kẻ giỏi giả vờ, có hai người chịu không nổi bầu không khí này mà dọn ra ngoài ở với bạn trai, bốn người còn ở lại thì trung lập; Uông Tư Điềm độc lai độc vãng. 

Tả Tiểu Văn và Miêu Vũ là bạn bè nhưng vì cả hai cạnh tranh dành xuất cho vị trí nghiên cứu sinh, nên bị Tả Tiểu Văn và Lưu Tiệp âm thầm ở sau lưng đặt điều nói xấu, nói rằng cô giả vờ nghèo khổ, lấy tiền học bổng và tiền trợ giúp để ăn chơi tiêu xài, còn nói cô học bốn năm đại học thì có đến 8 người bạn trai, mỗi học kì đổi một người, còn có bạn trai là giáo viên trong trường. 

Miêu Vũ đi tìm giáo viên hướng dẫn khóc lóc giải thích, gặp ai cũng nói rằng không phải là như thế nhưng không có tác dụng. Kết quả là vị trí nghiên cứu sinh kia thuộc về Tả Tiểu Văn, bây giờ cô đã thấy rõ bộ mặt thật của hai người kia, cô không muốn làm quan tâm nữa nhưng đến khi hai người kia bắt đầu chĩa mùi dùi về phía Uông Tư Điềm, chỉ có một mình, lại không biết phải nói giúp thế nào. 

Ngay sau đó cửa phòng bá văng, "Tiểu Vũ, mau tới giúp mình nào." Cái người vừa được nhắc đến, Uông Tư Điềm, tay trái xách một túi đồ ăn vặt, tay phải mang theo một đống túi xách mua sắm của mấy nhãn hiệu nổi tiếng đi vào. 

"Sao cậu mua nhiều đồ thế này?" 

"Có người chi tiền thì tất nhiên phải mua nhiều chứ." Uông Tư Điềm cười hì hì nói. "Nóng quá.....sao hôm nay mọi người không mở cửa sổ." 

"Đâu có nóng, là do cậu mặc hơi nhiều đấy chứ." Tả Tiểu Văn ra vẻ như chưa từng nói xấu Uông Tư Điềm cười nói. 

"Thế à." Uông Tư Điềm để đồ xuống. "Sao không ai hỏi mình xem là ai chi tiền cho đống này thế?" 

"Chúng tớ nào biết bạn trai cậu là ai, ai biết là người nào mua đâu." Lưu Tiệp lạnh lùng nói, Lưu Tiệp là người tỉnh lẻ phía Bắc đến đây học, gia cảnh kém hơn nhà Miêu Vũ, trước nay lòng tự trọng lại nhiều hơn người khác, cô cố tình để Uông Tư Điềm kiêu ngạo, sau lưng lại mắng Uông Tư Điềm không ra gì. Sau đó kết bạn với kẻ có thù với Uông Tư Điềm là bạch phú mỹ Tả Tiểu Văn. "Không phải bạn trai." Uông Tư Điềm để đồ xuống, lấy hóa đơn thanh toán từ trong túi mua sắm ra. 

Miêu Vũ cầm lấy hóa đơn, thấy chữ kí trên đấy thì cười, "Cậu thích đùa thật đấy, đây không phải là thẻ tín dụng của cậu à." 

" Đúng vậy." Uông Tư Điềm cười, mà sắc mặt của Tả Tiểu Văn lại trở nên khó coi, 

"Hôm nay mình muốn đi làm một cái, nào ngờ đến ICBC thì phát hiện mình đã có rồi, tên tuổi địa chỉ đều là của mình, mà hạn mức tín dụng đã đến hai vạn. Tớ mới nói rằng là mình bị mất thẻ, muốn kiểm tra một chút, kết quả là số di động lại không đúng.....

Mình nhìn số điện thoại lại phát hiện lại là số của Tả Tiểu Văn, cậu nói xem thế có vui không chứ? Thế là mình lại nói là mình đổi số di động rồi, thời đại này ấy mà chỉ cần có người thật thì muốn đổi cái gì người ta cũng đổi cho đấy. 

Mình lấy thẻ xong Lại lên mạng tra ghi chép tín dụng, có trùng hợp hay không chứ, bốn ngân hàng lớn của nhà nước rồi lại thêm ngân hàng Quang Đại, ngân hàng Quảng Phát nữa, toàn bộ thẻ tín dụng của tôi, hạn mức tín dụng đều không hề thấp. 

Mình đưa mấy thứ này cho người có chuyên môn xem, hóa ra là có người đang chơi trò rút bên này đắp bên kia, dùng thẻ B gửi qua thẻ C, dùng thẻ C lại gửi qua thẻ A, cứ bù bên này đắp bên kia như thế, mấy tấm thẻ này cũng chẳng còn gì.Sắc mặt của Tả Tiểu Văn càng ngày càng khó coi, "Nói như vậy.....là có người dùng chứng mình của cậu, lại dùng số điện thoại của mình à?" 

"Đúng vậy." Uông Tư Điềm trừng mắt, "Cậu 24 tiếng không rời điện thoại, chẳng lẽ không nhận được cái tin nhắn nào à?" 

"Không có." Tả Tiểu Văn lắc đầu. 

"Ha ha ...." Uông Tư Điềm cười lạnh.

" Uông Tư Điềm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu ám chỉ Tiểu Văn trộm chứng minh của cậu đi làm thẻ tín dụng?" 

"Chính là ý này đấy." Uông Tư Điềm vỗ đùi, "Người ta còn khuyên mình nên đi báo án, nếu như không làm rõ vấn đề này, đợi đến khi đến hạn thanh toán người kia bỏ trốn thì số nợ này đều sẽ rơi vào đầu mình, cho dù là kiện nay ra tòa thì cũng mất rất nhiều thời gian...." 

"Đúng vậy, cậu nên đi báo án đi!" Miêu Vũ nói.

" Đừng! Đừng báo!" Tả Tiểu Văn vội vàng nói, "Người nọ....." 

"Là cậu đúng không?" Uông Tư Điềm cười lạnh. "Dù sao cũng là sinh viên, nghe nói còn xuất thân giàu có, sao lại ngu ngốc như vậy, trộm chứng minh của người khác lại còn đăng kí bằng số điện thoại của mình, cậu không biết số điện thoại đều được đăng kí bên tên thật hay sao thế? Cảnh sát chỉ cần điều tra là biết ngay là do cậu làm, đến lúc đó.....phán tội gì thì tôi không biết nhưng mà vào trại ngồi thì khẳng định là có rồi." 

"Mình....." Tả Tiểu Văn cắn cắn. "Mình là do nhất thời hồ đồ....."

"Dùng chứng minh làm thẻ tín dụng rồi nhất thời tiêu pha quá tay mới là nhất thời hồ đồ. Đằng này lại chứng minh của người khác.....rõ ràng là cố ý phạm tội!" 

"Mọi người..." Lưu Tiệp bàng quang nói, nhưng vẫn có giữ gìn cái danh bạn tốt, "Mọi người đều là bạn cùng phòng, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu lại thấy, cậu nỡ lòng dồn người vào chỗ chết? Bây giờ Tiểu Văn trả hết nợ, hủy cái thẻ đó đi không phải xong rồi sao!"

"Nói nghe Tiểu ếu không phải đột nhiên tôi muốn đi làm thẻ tín dụng thì có khi chết cũng không biết vì sao đâu." 

"Không phải cậu nói Tiểu Văn dùng số điện thoại của chính mình sao?" 

"Đúng vậy,.....đó là vì cậu ta ngu chứ không phải là vì không muốn hại tôi." 

"Tư Điềm, là do mình nhất thời hồ đồ.....chỉ là muốn thử xem có thể dùng thân phận của người khác có đăng kí được thẻ hay không thôi....lúc đăng kí xong thì....." 

"Ha ha, Tả Tiểu Văn, đừng có ở đây mà ra vẻ nữa, cậu dám dùng chứng minh của tôi là bởi vì cậu đã quẹt hơn mười chiếc thẻ mà không thể thanh toán, còn bị liệt vào danh sánh đen của bên tín dụng, căn bản là tên của cậu không làm được chiếc thẻ nào nữa...." 

"Cậu....Không cần khinh người quá đáng! Nhà Tiểu Văn có tiền như vậy....." 

" Đúng vậy, có tiền...." Uông Tư Điềm lạnh lùng nó. "Mẹ cậu ta bán nhà trả nợ cho con gái, kết quả con gái quả nhiên học ngoan hẳn, biết trộm chứng minh của người khác đi làm thẻ tín dụng. 

Tả Tiểu Văn sợ tới mức môi phát run, cô không ngờ gia cảnh nhà mình thế nào đều bị Uông Tư Điềm nói ra hết, ba của Tả Tiểu Văn là phụ hồ, mẹ là công nhân vệ sinh, từ nhỏ đã nếm đủ mọi loại coi thường, sau khi lên đại học sợ lại gặp phải tình cảnh cũ nên bắt đầu bịa nên câu chuyện mình là bạch phú mỹ có xuất thân giàu có. 

Vì để duy trì hình tượng bạch phú mỹ này mà thẻ tín dụng gần như cạn kiệt, từ đầu năm làm năm sáu cái còn có thể trụ được, về sau lãi suất càng ngày càng nhiều....nên......thông tin đều là của gia đình, ngân hàng gọi điện thoại đến nhà đòi nợ, mẹ cô nghe số tiền con gái nợ đã sợ đến ngất đi, gom góp tiền tiết kiệm mấy năm trơì miễn cưỡng trả được nợ cho con, mà cô cũng đã hứa với mẹ là không tiêu xài nữa, nhưng mà......hình tượng bạch phú mỹ của cô cũng đã ăn sâu vào lòng mọi người, ngay lập tức nghèo...... 

Cô chỉ kiềm chế được một tuần, sau đó lại như cũ....Vì sợ mẹ biết nên cô sửa đổi người liên lạc, mẹ thấy cô không thấy thư từ ngân hàng gửi đến nữa nên tưởng con gái đã thay đổi......Mãi cho đến khi không thể dấu được nữa, Tả Tiểu Văn không thấy thư từ ngân hàng nữa nhưng khi nhận được điện thoại mới tá hỏa, hóa ra ngân hàng đã đưa tên cô vào danh sách đen, còn bắt đầu khởi tố, ép buộc Tả Tiểu Văn phải ngả bài chuyện này với người nhà, Vì không để con gái phải vào tù, mẹ cô đã phải căn nhà duy nhất đi để trả nợ.... 

Sau này cô thật tâm muốn hối cải....Nhưng mà....cô nghe trên mạng có người nói có thể trộm chứng minh của người khác để làm thẻ tín dụng, Tả Tiểu Văn liền đánh chủ ý lên Uông Tư Điềm, người bản địa duy nhất của kí túc xá. Chỉ cần có thể khống chế lòng tham của mình ở mức nhỏ nhất, nhất định sẽ không tiêu quá nhiều, chắc chắn Uông Tư Điềm sẽ không biết, chỉ là mượn ít tiền của ngân hàng dùng tạm mà thôi, không có gì to tát cả.....

tả tiểu văn tự lừa gạt chính mình, cô tự chức dã ngoại cho bạn cùng lớp, ăn cơm, mua sắm mà vừa khéo là Uông Tư Điềm xưa nay quen độc lai độc vãng....thừa dịp Uông Tư Điềm không chú ý, cô trộm ví tiền, lấy tiền mặt và chứng minh, còn ví thì ném xuống sông.

Uông Tư Điềm tưởng là mình bị móc trộm ở đâu đó, Tả Tiểu Văn cũng hùa vào mắng mỏ được vài câu sau đó lại lao vào đăng kí làm mấy chiếc thẻ, Tả Tiểu Văn cảm thấy có chút áy náy nhưng lại cảm thán rằng quả nhiên Uông Tư Điềm là người có tiền, trong ví có hơn một ngàn tiền mặt mà bị mất lại không cảm thấy tiếc, còn nói rằng mình lười đi làm thẻ vì phiền phức.... Uông Tư Điềm nói mình là cô nhi....cô nhi mà có nhiều tiền như vậy, nhất định là tiền có lai lịch bất minh, Tả Tiểu Văn nghĩ thế mà dùng chứng minh của Uông Tư Điềm đi làm thẻ tính dụng, bắt đầu điên cuồng càn quét hạn mức tiêu dùng thế mà lại cảm thấy mình làm thế là hợp tình hợp lí. 

"Cậu...." Tả Tiểu Văn bông nhiên nghĩ đến mình dùng chứng minh của Uông Tư Điềm lại phát hiện ra được một chuyện không ngờ tới. "Cậu là người có tiền án! Cậu không sợ tôi nói cho bạn học biết sao?" 

"Không sợ, cậu lên Baidu dạo một vòng là đủ biết tường tận mọi chuyện đấy, tôi sợ cái gì!" Chỉ tiếc Tả Tiểu Văn là đồ ngốc, giả mạo thân phận của bạn học nhưng lại không biết kiểm tra về thân thế, một người từng vào trại cải tạo, làm sao cô ta có thể đấu lại? Lúc trước cô không thèm để ý vì cảm thấy không đáng, ai ngờ cô ta lại làm cái trò quá sức ngu ngốc như thế.

"Cậu...." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play