Sau khi kết thúc vụ án nhà họ Ngô, Uông Tư Điềm có hơi….rảnh… những môn học bắt buộc cô đã học xong, bốn môn tự chọn của học kỳ cuối nhắm mắt cũng qua, công việc thì không có, cũng không muốn học lên nghiên cứu sinh, phòng ký túc cũng chỉ ở có một mình. Nhưng cái vụ của Lục Thiên Phóng bày ra vào lễ giáng sinh khiến cả khu ký túc đều nghĩ cô có một người bạn trai là phú nhị đại.

 

Lại thêm chuyện của Tả Tiểu Văn khiến cô cực kì nổi tiếng ở trường, vi phú bất nhân, tiểu nhân đắc chí, ngại bần yêu giàu, ỷ thế hiếp người…. Các loại mũ đều chụp hết lên đầu cô. 

 

Uông Tư Điềm cũng không quan tâm người ta nghĩ thế nào về mình, nhưng mà giữa mùa đông thế này ruồi muỗi cứ vo ve bên tai cũng đáng ghét. 

 

Căn nhà của cô vốn đã cho người ta thuê, căn xưởng cũ của ba cô cũng đã giỡ bỏ, ba ruột và mẹ kế mặc dù không nỡ chia cho cô nhưng sợ đứa con gái vì không có miếng nào mà làm chuyện độc ác nên cũng cho cô một căn nhà nhỏ. Tất nhiên là cô cũng nhận nhà, trang trí đơn giản rồi cho thuê. 

 

Hiện tại ngoài trừ ở kí túc cô cũng không có chỗ để đi...nhưng mà….hình như ở văn phòng cũng không có ai. 

 

Nghĩ đến đây, Uông Tư Điềm dọn chút đồ, cứ thế đến văn phòng ở. Lục Thiên Phóng chơi bời ba ngày ba đêm cho đến hết đêm giao thừa, sáng sớm mồng một Tết tay cầm cốc Starbucks đến mở cửa văn phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái áo khoác dáng kimono màu hồng bằng lụa theo hoa sen nằm trên ghế sofa trong phòng khách, hắn nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Chẳng trách lúc hắn gọi điện, cô bảo không qua được. 

 

Hàng Taobao, không đắt, tơ tằm công nghiệp...là kiểu sinh viên hay dùng. Hôm nào sẽ gửi cho cô ấy một bộ nhẩp khẩu từ Nhật Bản, đẹp hơn thế này nhiều. Hắn đặt cốc cà phê xuống bàn, cầm cái áo ngắm nghía rồi tự nhủ, mùa đông mặc cái này có hơi lạnh….nhưng mà sờ vào thì thấy khá tốt, cũng là vì trong văn phòng có hệ thống sưởi đầy đủ, sàn nhà lúc nào cũng ở 24 độ thì mặc như thế này cũng được. Nói đến sàn nhà ấm...hắn cởi giày, chỉ mang tất đứng giữa sàn nhà….ừm...năm nay chỗ mình ở cũng nên đổi thành bộ sưởi dưới sàn. 

Uông Từ Điềm thò đầu ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Thiên Phóng chỉ mang tất đứng đó, trên tay cầm áo ngủ của cô, mắt nhắm hờ rất thích thú. Cô nhanh chóng rụt đầu về, dùng khăn tắm quấn chặt trên người. 

 

''Anh cầm áo ngủ của tôi làm gì.'' Cô giật cái áo trên tay Lục Thiên Phóng về.

 

Lục Thiên Phóng đang say sưa bị câu nói này của cô làm mở mắt…. Người ta thường nói thanh thủy xuất phù dung, muốn xinh đẹp thì dùng thêm đồ trang sức, mà nếu không muốn dùng trang sức thì phải còn trẻ, tuổi hơn 25 rồi thì vừa trang điểm vừa phối đồ vào thì tính là trẻ; nhưng khi đã quá 30 thì khi rửa mặt, khuôn mặt vì dùng đồ trang điểm quá lâu sẽ chẳng còn lại cái gì nữa…..

 

Bình thường Uông Tư Điềm không trang điểm, ngay cả khi cô chỉ tô chút son môi thì cũng đã là trang điểm đậm rồi. Cô vừa tắm xong hai má đỏ ửng vì nước nóng, khuôn mặt so sánh với khuôn mặt tròn như trứng ngỗng cũng không ngoa, không mập lại không gầy kết hợp với đôi lông mày lá liễu khiến đôi mắt như to hơn bình thường, khóe môi hơi nhếch lên… nói đến đây khiến Uông Tư Điềm giống một kẻ lừa tình, những ai không quen cô đều sẽ nghĩ Uông Tư Điềm là một cô gái vừa ngây thơ vừa trong sáng, đã dễ thương còn ngoan ngoãn. Còn những người mà quen biết cô ấy hả……

 

''Anh nhìn cái gì đấy? Anh bị bệnh đấy hả! Tự nhiên nhìn chằm chằm vào tôi! Anh cầm váy làm cái gì? Muốn mặc hả?" Cô trừng mắt nhìn Lục Thiên Phóng. 

 

"Ừm." Quả nhiên là ảo giác tan vỡ. "Sao em không trang điểm đậm như cái phong cách Gothic ngày xưa nữa nhỉ.''

 

''Lười.'' Thời kì phản nghịch đến cô muốn dùng trang phục và trang điểm để che giấu sự yếu đuối của trẻ con, khiến bản thân mình trở nên khác biệt, nhìn thấu sự đời. Qua đoạn thời gian kia, cô liền hiểu cách người đời nhìn mình thế nào đều không có ý nghĩa, mà là bản thân cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất. Thứ kỉ niệm duy nhất mà cô có cho cái thời phù phiếm ấy là hình xăm con bướm trên xương ót vào cái ngày kết thúc kì thi tuyển sinh đại học. 

 

Cô cầm quần áo của mình vào văn phòng, lấy một bộ từ trong vali ra rồi mặc vào, lúc ra ngoài đã thấy Lục Thiên Phóng đang xem TV. 

 

Thời sự đang đưa tin về vụ lừa đảo E Zubao, Lục Thiên Phóng nhấp một ngụm cà phê nói, ''Ông già nhà tôi nói ổng làm kinh doanh mấy chục năm nay nhưng đều nói làm việc với E Zubao không có lời. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối, quả nhiên…..''

 

''Ừm.''

 

''Bây giờ em không có chỗ ở à.'' 

''Không muốn ở kí túc nữa thôi.'' Cô thừa nhận rằng cô không có chỗ ở, hợp đồng cho thuê của hai căn nhà đều chưa đến hạn; mấy năm qua vào kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè thì đều có việc riêng, nên ở khách sạn cũng xong.

 

''Em qua ở với tôi đi.'' 

 

'Hử.'' Uông Tư Điềm trừng mắt.

 

''Tôi không có ý gì đâu. Căn hộ chỗ tôi dư ra một phòng bỏ không.'' 

''Không. Anh đem gái về nhà cả ngày, tôi sợ gặp chuyện lắm.'' 

 

''Tôi đang nói đến chỗ tôi ở cơ mà, không phải nơi để dắt gái về.'' Ở một khía cạnh nào đó, Lục Thiên Phóng khá là phân minh, căn hộ năm đó hắn sống thì tầng dưới là nơi ''công cộng'', tầng trên là nơi riêng tư, cấm người lạ đến gần. Sau sự kiện năm đó, hắn lại sống kín hơn hẳn, nếu đưa người đến chơi thì đến thẳng khách sạn hoặc một nơi chuyên phục vụ cho việc ăn chơi. ''Hôm nay cũng rảnh, đợi chút nữa tôi chở em đi…'' 

 

Lục Thiên Phóng còn chưa nói xong thì điện thoại của Uông Tư Điềm vang lên, là khách hàng cũ. ''Xin nghe.''

 

''Tư Điềm, cháu còn làm hay không.'' 

''Vâng, vẫn còn.'' 

 

''Là thế này, con trai của bạn đồng nghiệp của dì gặp chút chuyện phiền phức. Dì cho cháu số điện thoại, cháu liên hệ với nó cho rõ ràng nhé.'' 

''À...vâng….'' Bình thường chỉ luôn có một mình cô làm công việc này, làm một mình ăn một mình…. Uông Tư Điềm liếc Lục Thiên Phóng….cô không muốn phải chia tiền công cho hắn… 

 

''Việc của em à. Thế thì tự em kiếm tiền thì tự tiêu thôi.'' Lục Thiên Phóng rất vui vẻ nói. 

 

''Anh mở công ty ra để chơi à. Sao lại có thể tùy tiện như vậy được.'' Thay vào đó, Uông Tư Điềm lại thấy không vui. 

 

''Bây giờ vẫn đang làm thời gian đầu khởi nghiệp mà….'' Lục Thiên Phóng nói thế, cô định phản bác thì chuông điện thoại của hắn cũng reo lên. 

 

''Alo. Tiểu Đức tử à….đã lâu không gặp….'' Lục Thiên Phóng cười ha ha nghe điện thoại.

Đầu kia của điện thoại là một người trong đám hồ bằng cẩu hữu nhưng lại tương đối trượng nghĩa của hắn, mà cũng chính tay thằng bạn này làm đạo diễn màn lừa xe; thực sự thì ngoài mặt Lục Thiên Phóng vẫn diễn dáng vẻ bạn bè tốt nhưng thực ra đã sớm biến người bạn này thành kẻ không cần quen biết; có vẻ Tiểu Đức tử cũng cảm thấy thấy xấu hổ….nhưng thực sự không thể không gọi cho Lục Thiên Phóng. ''Trời ơi, tôi muốn hỏi cậu xem cậu có biết Bào Tử ở đâu không?"

"Bảo Tử. Tôi không gặp cậu ta lâu rồi.'' Bào Tử cũng là một phú nhị đại, "ngu" hơn Lục Thiên Phóng và là chủ sở hữu chiếc xe Ferrari trong vụ "cá cược" kia. Nếu như biết được cậu ta không "ngu ngốc" như vậy thì hắn cũng không bất cẩn đi cá cược với cậu ta như vậy đâu.

 

"Xe...cậu đưa cho cậu ta à?" 

 

''Cậu cảm thế tôi giống như kẻ quỵt nợ à?" Chỉ là hắn đưa xe bằng phương thức tương đối đặc biệt mà thôi, hắn thừa dịp trời chưa sáng chạy xe ra bờ biển đã kết băng, đợi đến trưa nắng lên, băng bắt đầu tan khiến xe chìm vào biển nửa kết băng nửa là nước, thấy cũng khá khá rồi thì hắn mới gọi Bào Tử đến lấy xe về.

 

''Cậu có cho cậu ta mượn tiền chưa.'' 

'"Cho mượn hai vạn tệ.'' Lục Thiên Phóng có một nguyên tắc, cho dù bạn bè tốt đến thế nào cũng không cho mượn quá hai vạn tệ; không quan trọng là người ta có trả được không, cả hai vẫn là bạn tốt, nhưng người đó không thể mượn thêm tiền từ hắn nữa.

 

''Còn thẻ tín dụng thì sao?"

 

"Ha ha ha….'' Hắn biết một số "bạn tốt" sẽ cho nhau mượn thẻ tín dụng, thật ra cũng có vài người hỏi mượn hắn, nhưng xin khẳng định lần nữa, Lục Thiên Phóng thật sự không có bị ngu và cũng là người không có khả năng cho người khác mượn thẻ dùng. "Thế rốt cục là có chuyện gì, cậu nói xem nào."

 

"Bào Tử mất tích rồi." 

"À.''

 

''Cuối năm bọn tôi hẹn cậu ta cùng đón năm mới, ngoài miệng thì đồng ý nhưng lại không xuất hiện, gọi điện thì không nghe máy. Bọn tôi rãnh rỗi tám chuyện thì mới biết ai cũng cho cậu ta mượn tiền, ít nhất cũng là năm vạn…. Hơn nữa còn một cái thẻ tính dụng, và cái thẻ đã bị dùng hơn mười van tệ rồi. Tôi…." 

 

''Cậu cho mượn bao nhiêu?" Ngoại trừ với hắn ra thì tên Tiểu Đức tử, tên thật là Cao Đức, đối tới với tất cả mọi người đều rất trượng nghĩa. 

 

''Tôi cho cậu ta mượn hai mươi vạn, thẻ tín dụng thì đã bị quẹt hết mười vạn, quan trọng nhất là…...cậu ta nói với tôi trong nhà làm ăn cần tiền để quay vòng gấp, tôi đứng ra bảo lãnh cho hắn vay nặng một triệu….'' 

'Ừm.'' Lục Thiên Phóng chỉ đáp rồi lại yên lặng chờ người kia nói. 

 

''Lần trước lấy xe về….cậu ta nói….bán lại xe rồi sẽ dùng tiền đó trả nợ bên cho vay lão. Tôi còn tính hỏi tình hình vào ngày hẹn nhau, ai mà ngờ….'' Món nợ một triệu tệ đó khiến Cao Đức chột dạ, ở ngoài thì nghĩa khí đồng ý nhưng đến khi về đến nhà đều không dám nói với ba mẹ và vợ sắp cưới, "Hai mươi vạn đó là tiền để dành trang trí phòng tân hôn…."

 

Đám người này sau lưng cười nhạo hắn là kẻ ngu nhưng nhiều tiền, không ngờ đến lúc bọn chúng giở ngu càng không có thuốc chữa, "Thế cậu đã tìm đến nhà Bào Tử chưa?"

 

"Rồi nhưng hóa ra đó không phải là nhà cậu ta, đó chỉ là nhà thuê…. Chủ nhà cũng đang tìm Bào Tử, cậu ta giả mạo là chủ nhà lên mạng lừa được ba người cùng thuê căn nhà đó, cầm tiền cho thuê nhà rồi chạy mất dạng, đã thế còn âm thầm bán hết đồ gia dụng trong căn nhà đi…. Sỡ dĩ Bào Tử được đám bọn hắn công nhận là phú nhị đại cũng vì căn nhà kia nằm ở khu đắt đỏ nhất của thành phố A hai năm nay, bây giờ người ở đó cũng không phải là quá giàu có nữa, nhưng căn cậu ta ở nằm ở tầng cao nhất, rộng đến trăm mét vuông, bài trí cực kì xa hoa. Ai mà ngờ được đó là nhà thuê.

 

Chuyện này Lục Thiên Phóng cũng không ngờ tới, thật ra hắn cũng nhìn ra ai thật sự là phú nhị đại ai giả vờ là phú nhị đại. Bào Tử nhìn không ra sao, ngũ quan béo tròn, cả ngày không cười cũng không nói, quần áo không phải hàng hiệu thì không mặc, xe mà không xịn cũng không chịu lái, trông không khác gì một con ruồi giàu có nhưng không có não. Theo như lời cậu ta nói thì bố cậu ta kinh doanh thép và cậu ta thậm chí còn không biết nói dối. Ai mà mà ngờ cả cuộc đời của cậu ta là một lời nói dối lớn đến vậy…..

 

Lục Thiên Phóng biết, trong cái đám phú nhị đại này thì mọi người đều cảm thấy Bảo Tử tốt hơn Cao Đức, ít ra thì Bào Tử còn trung thực; không giống như Cao Đức nhìn bề ngoài thì hiền hòa nhưng một khi nổi lên tính trẻ con bắt đầu chơi thì liền đổi tính đại thiếu gia; bây giờ đám bọn họ có mắt không tròng gặp báo ứng, hắn cũng không có rảnh mà quan tâm nhưng…. "Mấy cậu muốn tìm Bảo Tử à?"

 

"Ừ. Ít nhất cũng phải bắt cậu ta nôn tiền bán chiếc xe ra để trả tiền vay nặng lãi." Cao Đức cuống rồi, cậu ta trên danh nghĩa không có tài sản gì, giá trị nhất chỉ có ngôi nhà cho tân hôn…. Căn nhà kia là nhà Cao Đức và thông gia mỗi bên một nửa để mua, sau đó đồ nội thất thì Cao Đức lo, còn nhà gái thì lo gia dụng, rồi phí tổn về đám cưới thì nhà trai chịu….. sau việc này, không chừng bọn cho vay nặng lãi không tìm được Bào Tử thì sẽ đến tìm Cao Đức, không chừng nhà tân hôn không có, vợ cũng không cưới được mà cha mẹ hắn phải chịu cú sốc lớn như thế….cũng quá sức…..

 

Lúc trước vợ chưa cưới của Cao Đức ghét cái giọng nghĩa khí sĩ diện của chồng, chuyện gì cũng không chịu nghe vợ mà chỉ nghe bạn bè, bạn bè dỗ hắn vài câu thì chuyện gì hắn cũng làm; đến lúc vợ tận tâm chỉ bảo thì vài bận đã quên…..

 

"Chuyện tôi mới mở công ty cậu biết chứ?" 

"Tôi có nghe nói." Nghe bảo là thú vui mới và cũng vì cua gái. 

 

"Bên chỗ tôi có nghiệp vụ đòi nợ, nhưng mà….không chia phần trăm như mấy vụ bình thường được, lấy về được bao nhiêu thì chia ba bảy."

 

"Chuyện này…" 

"Ha ha, mấy công ty đòi nợ ở ngoài thì ba bảy lật ngược đấy. Giá tôi nói là giá hữu nghị rồi. Huống hồ, chúng ta còn không biết danh tính thật của Bào Tử, không chừng tìm được người rồi mà trên người một cắc cũng không có thì tôi còn trắng tay đây này. 

 

"Cậu chờ tôi nghĩ đã." Lục Thiên Phóng biết, đây là không nỡ chi tiền. Cao Đức chỉ là nhà giàu mới nổi, dùng tiền của gia đình đi làm anh hùng Lương Sơn. "Cậu cứ nghĩ cho kĩ, nhưng tôi nói cho cậu biết, lần sau cậu liên lạc lại thì là bốn sáu, tôi bốn cậu sáu.'' Nói xong thì cúp máy. 

 

''Cái đm, không tin nổi." Uông Tư Điềm nghe hắn nói chuyện thì trợn mắt há hốc mồm….không ngờ Lục Thiên Phóng có thiên phú kinh doanh…. "Việc này…."

 

"Có khả năng ba phần là không tìm được người, năm phần là tìm thấy nhưng không có tiền; khả năng chúng ta làm vụ này không công cao cơn hơn hẳn lấy được tiền, thế nào em làm không?"

''Làm!'' Uông Tư Điềm lại nói, "Chờ tôi làm xong vụ bắt kẻ hiếp dâm này đã rồi tôi giúp anh." 

 

"Không sao, ít nhất cũng phải ba ngày nữa thì cậu ta mới gọi cho tôi, cậu ta không nỡ bỏ tiền mà."

 

"Không nỡ con đứng ra làm người bảo đảm, lại cho người khác mượn cả thẻ tín dụng…."

 

''Em biết vì sao Bàn Tử được gọi là Bàn Tử không?"

 

'Vì sao?"

"Vì cậu ta ngốc. Lúc đầu mượn tiền giữa bạn bè với nhau thi đến quá một năm cũng không có được bao nhiêu lợi tức; nhưng Bàn Tử mượn tiền chưa bao giờ để quá môt tháng, trong vòng một tháng này mặc kệ là đã đủ 30 ngày chưa thì đều tính tiền lãi của một tháng, gấp ba phần lãi…. Em nói như thế có phải là ngốc không? Cao Đức cho mượn tiền, một là trượng nghĩa, hai là vì lãi nặng, thấy lợi mờ mắt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play