Bà cụ cũng biết mình ngất ở trên thảm, cho nên ngã xuống cũng không thấy đau. Con trai, con dâu hay cháu nội, cháu gái không biết đỡ cơ thể mềm nhũn của bà cụ như thế nào. Bác cả và ngô đại bảo đều quen làm công việc đồng áng nặng nhọc không biết phải làm thế nào, thế nên mẹ đại bảo đành phải ra thay, sau đó bà cụ được nửa kéo nửa ôm đưa đến sô pha. 

 

Bà cụ phải mất đến hơn 5, 6 phút để ''nuốt'' cục tức xuống, bà nhìn cả thảy mọi người trong phòng….rồi lại nhìn con chó mà đứa con dâu thứ hai đang bế trong tay còn con dâu thì cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó có hai đứa nhóc xa lạ và một cô bảo mẫu trốn trong bếp nghe trộm suốt cả buổi. 

 

''Hừ…..hừ…'' mắt bà cụ trợn ngược lên, và lại ngất.

 

Sự diễn xuất đỉnh cao và sự hi sinh cao cả này của các bậc diễn viên chuyên nghiệp được bà cụ diễn ''thành thạo'' như vậy khiến Lục Thiên Phóng kinh ngạc. 

 

''Dì Ngô, cháu nghĩ là chúng ta nên gọi xe cấp cứu.'' Uông Tư Điềm thấp giọng đề nghị.

 

''Ừ.'' Vương Mỹ Dung lấy điện thoại gọi 120. Bà ta dám giả bệnh thì bà cũng dám dùng hết sức chạy chữa, chụp CT, chụp điện tâm đồ, thử máu kiểm tra xương cốt; tay trái đâm ống tiêm thì tay phải cũng cắm truyền nước; đau nhưng cũng không chết được.

 

Có lẽ do biết đứa con dâu thứ hai là người không hiền lành gì, bà cụ mới kịp thời tỉnh lại, ''Gọi thằng hai, thằng ba đến đây…'' Bà cụ chậm rãi nói rồi nhắm mắt.

 

Diễn xuất như thế này…..các diễn viên hàn quốc khẳng định phải gọi bằng cụ tổ, mới chiếu đến ba tập đã khóc đến chết đi sống lại, diễn xuất cứng đơ, thậm chí còn chẳng bằng một nửa của bà cụ trước mặt. 

 

Lục Thiên Phóng đang xem đến hăng thì Uông Tư Điềm kéo tay hắn, ''Nếu như trong nhà dì đã có việc, chúng cháu sẽ không làm phiền nữa.'' 

 

''Ah, ta đúng là quên mất, đã khiến hai đứa chê cười rồi, hôm nào có thời gian ta sẽ tự tay đưa tiền công đến công ty của hai đứa.'' Bà Ngô cười nói. 

 

''Không cần phải vất vả thế đâu ạ, dì có thể chuyển khoản sang tài khoản ngân hàng cho tiện ạ. Tất nhiên là dì có thể đến thăm công ty của chúng cháu bất cứ lúc nào.'' Uồn Tư Điềm kéo Lục Thiên Phóng còn đang hóng hớt đi. 

 

''Sao lại không cho tôi xem tiếp!'' Lớn đến ngần này rồi hắn mới thấy qua drama vui như vậy. ''Bà cụ này diễn xuất quá đạt, da mặt quá dày….. nếu như trẻ tầm 30 tuổi có thể giành được giải Oscar cho Trung Quốc luôn ấy chứ.''

 

''Người như thế nhiều lắm, cũng chẳng có gì mới mẻ cả….'' Uông Tư Điềm chẳng thấy có gì đặc biệt, ''Dù sao hai chúng ta đều là người ngoài, có những chuyện muốn nói cũng không nói ra được.'' 

 

''Tôi thấy cái gì họ cũng nói ra hết mà.'' Dáng vẻ không muốn để lộ việc nhà ra ngoài hoàn toàn không thấy đâu luôn. 

 

''Anh đấy…. Đi thôi. Thể nào dì Ngô cũng sẽ đem chuyện này kể trên bàn mạt chược, đến lúc đó anh đến hỏi mẹ anh là được rồi.'' 

 

''Dì ấy nói với mẹ tôi, mẹ tôi lại kể lại; tam sao thất bản…. Làm sao vui bằng xem trực tiếp được.'' 

 

Uông Tư Điềm lườm hắn. ''Thế bây giờ anh có đi không. Anh không cần đưa tôi đi cũng được, tôi phải về trường.'' 

Lục Thiên Phóng quay đầu nhìn vào nhà họ Ngô, sau đó nghe thấy tiếng Uông Tư Điềm bước đi, ''Chờ đã. Trời lạnh lắm. Để tôi đưa cô đi.'' 

 

Sau đó, Lục Thiên Phóng thật sự chạy đến hỏi mẹ hắn, tam sao thất bản thì cũng ra một kết quả. 

 

Bà cụ được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, dưới yêu cầu của cô con dâu thứ hai bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện cho bà cụ. Tất nhiên, việc lấy máu, lấy tủy xương thất bại dưới sự chống trả quyết liệt của bà cụ. Bà cụ nào là đá y tá, cào bác sĩ, đập đổ thiết bị y tế, cuối cùng là được bác sĩ tiêm cho một mũi an thần. 

 

Cuối cùng thì ba anh em nhà họ Ngô cũng gặp mặt nhau trong hoàn cảnh như thế, ba cô con dâu và ba người cháu cũng có mặt với tư cách là đại biểu không tán thành. 

 

Cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí êm ấm, thân mật. Đầu tiên Ngô lão đại rất biết ơn người bận trăm công ngàn việc như lão tam đã đến tham gia. Ngô lão tam có ý rằng nên đưa việc phụng dưỡng mẹ già vào danh sách các vấn đề quan trọng cần giải pháp.

Ngô lão nhị phát biểu, nói rằng mẹ vẫn nên tốt nhất là về nhà lão đại ở dưới huyện, mỗi tháng ông có thể chi ra bốn ngàn tệ tiền phí sinh hoạt và tiền thuê bảo mẫu, nếu như mẹ sinh bệnh nặng thì toàn bộ tiền phí cũng đều tính vào nhà mình. 

 

Ngô lão tam nói rằng mẹ là của cả ba người, chứ không của riêng ai, nếu lão đại và chị dâu đã bỏ công thì hắn cũng sẽ bỏ tiền ra chi trả phí sinh hoạt cho mẹ. Đương nhiên là hắn không giống anh hai có nhiều tiền như thế, nhưng mỗi tháng một ngàn tệ thì vẫn có thể được. 

 

Cho nên, mỗi tháng bà cụ sẽ có năm ngàn tệ, là một số tài sản kếch xù khiến Ngô lão đại và Ngô Đại Bảo động tâm. Ngô Đại Bảo nói, ''Vợ của cháu có thể nhờ mẹ vợ chăm sóc, còn bà nội thì đã có mẹ cháu lo.''

 

''Đúng, dù sao thì mẹ cũng đã quen ở nhà của anh….'' 

 

Mẹ của Đại Bảo lúc nào cũng nghe theo chồng và con trai, nghe cả hai nói như vậy...bà có hơi….. Nhưng mà, Ngô Bảo Anh lại không đồng ý. 

 

''Không được. Môi trên chạm môi dưới mấy người đã đòi mẹ tôi về hầu bà già ấy, mấy người nói thì nghe dễ nhưng người cực thì là mẹ tôi.'' Ngô Anh Bảo kiên quyết không đồng ý, đàn ông nhà họ Ngô ấy à, tất mang dưới chân mình chưa bao giờ tự giặt, ăn cơm thì cứ thế ngồi vào bàn rồi ăn, ăn xong thì xách mông đi xem TV; chưa bao giờ động vào việc nhà, hầu hạ bà cụ lại càng không trông chờ được. 

 

 

''Anh tử…. Thím biết con thương mẹ con, nhưng mà cũng không thể để bà nội ở trong bệnh viện mãi được.'' Vương Mỹ Dung nói. 

 

''Hahahha, cháu vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, thím hai dù sao cũng nên tận hiếu, nhà cháu cũng bỏ ra một ngàn tệ mời thím ra khỏi phòng liếc một con mắt, còn bà nội cứ để bảo mẫu hầu thì thế nào.'' Ngô Anh Bảo cũng hừ lạnh nói. 

 

''Một ngàn? Nhà chúng ta kiếm tiền dễ lắm hay sao…..một ngàn tệ…'' mặc dù Ngô lão đại bây giờ cũng tính là ông chủ nhưng mà tiền cũng phải vất vả mới kiếm được, mỗi tháng miễn cưỡng bỏ ra một ngàn tệ….nói tiếp...không phải trong tài khoản bà cụ đã có hẳn năm ngàn rồi hay sao…… 

 

''Anh tử, con yên lặng đi, ta sẽ chịu trách nhiệm và đưa bà về nhà chúng ta.'' 

 

''Bà nội mà về nhà thì ba lo ở đó mà chăm.'' Ngô Anh Bảo nói, ôm lấy mẹ mình. Bà nội thật sự biết cách hành hạ người khác; cơm mỗi bữa đều phải nấu mới, đã thế còn không thích dùng nồi cơm điện, bắt buộc phải nấu cơm bằng củi lửa như ngày xưa, bữa ăn nào cũng phải có thịt; món ăn nào mà bà vừa ý rồi thì đừng ai mong được động đũa vào đó; ngày nào cũng phải thay quần áo mới, đã thế còn không được dùng máy giặt, chỉ cho giặt tay. Mọi người đều cảm thấy như thế là sạch sẽ. Đi vệ sinh chưa bao giờ dội nước cũng không nói cho ai biết mà cứ để thế, đại đa số thời điểm là do cô ngửi thấy mùi hôi mới đi giật nước. 

 

Mỗi ngày đều ăn vặt như đứa con nít, không chỉ ăn mà còn giấu; mấy thứ như đồ ăn vặt tất nhiên sẽ dụ rất nhiều gián đến; bình thường mẹ cô muốn dọn dẹp thì bà nội đều không cho. Chỉ có cuối tuần, đến khi cô mang bộ dạng hung thần ác sát về nhà thì mới chịu móc đồ ăn ra, chính là như vậy….. trên người bà nội lúc nào cũng có mùi đồ ăn quá hạn, ôi thiu, chính là phải hầu như vậy đấy; mà bà nội cũng chưa bao giờ nói lời tốt đẹp nào với mẹ cô, luôn miệng nói rằng mẹ cô lười biếng, ăn ở không sạch sẽ, không cho bà ăn cơm. 

 

Một bà già như thế…. Ai có thể hầu được đây. 

 

''Con bé này sao có thể nói như thế.'' Ngô lão đại trừng mắt nhìn con gái, ông nhìn vợ mình thấy vợ không nói gì cũng biết là bà ấy không vui… nhưng mà. ''Mình ơi, bà nói xem, có nên đón mẹ về nhà mình không.'' 

Vương Mỹ Dung vẫn yên lặng xem kịch, bà thờ hơ lạnh nhạt nhưng cũng biết chị dâu rất đáng thương, nhưng nếu không phải là chịu dâu thì bản thân sẽ phải chịu cái khổ này….vẫn nên để chị dâu chịu đi, dù sao thì cũng đã chịu hai mươi mấy năm rồi. 

 

Vợ của Ngô lão tam là giáo viên nên lên tiếng bênh vực chị dâu cả, ''Chị cả lớn tuổi rồi, bệnh tật đầy mình….mẹ cũng khó hầu như thế….hay là để mẹ vào viện dưỡng lão.'' 

 

'Viện dưỡng lão….liệu có được không?'' Ngô lão tam hỏi vợ. 

 

''Bây giờ điều kiện của viện dưỡng lão đều rất tốt. Môi trường tốt, chuyên nghiệp. Cũng có thể kết bạn với ông bà lão ở đó, nhiều khi còn tốt hơn ở nhà… một tháng tốn không quá năm ngàn. Nhà dưỡng lão tốt nhất trong quận cũng chỉ hết có hai ngàn.'' Vợ của Ngô lão tam nói. 

 

''Cái này…..'' Ngô lão đại thấy năm ngàn tệ sắp chắp cánh bay mất..nhưng….mẹ ông thật sự rất khó tính. Thôi quên đi, không có tiền thì cũng bớt được một cái tai họa. ''Nếu như mẹ đồng ý...thì anh cũng không phản đối.'' 

 

Sự thật chứng minh, lý tưởng thì hoàn mỹ nhưng hiện thực thì tàn khốc. Ở huyện có ba viện dưỡng lão có điều kiện tốt nhất, và bà cụ đã dùng thời gian một tháng để biến mình nằm ở top đầu trong sổ đen của cả ba cái viện dưỡng lão ấy. Căn bản là người ta không vui vẻ khi kiếm được tiền, mà là có cho gấp đôi người ta cũng lắc đầu không nhận. 

 

Bà già này là một tai họa. Bà già giận dỗi vì mình phải ở viện dưỡng lão nên mỗi ngày từ khi mở mắt cho đến khi 12 giờ 30 phút đều dùng để mắng con cái; đi vệ sinh không xối nước cứ thế đóng cửa lại đòi một mình dùng riêng; ăn cơm thì một nửa ăn còn một nửa dùng để ném; không tới ba ngày đã đánh nhau với bạn cùng phòng; nếu không có bạn cùng phòng thì đánh nhau với người phòng bên. 

 

Đánh xong rồi thì nói mình gãy xương, đòi đi bệnh viện khám, đi khám thì không chịu chi tiền. 

 

Bà già mất nết như thế….có cho nhiều tiền thì cũng không ai dám nhận. 

 

Ngô lão đại muối mặt đón bà cụ về nhà, mẹ Đại Bảo đinh nấu một bữa cơm rồi thay quần áo cho mẹ chồng thì Ngô Anh Bảo tức giận xông vào nhà, đưa mẹ về nhà cô ở. 

Lúc này Ngô đại bảo mới lần đầu được trải nghiệm việc mẹ ruột của mình khó hầu tới mức nào, sống trong cảnh gần như cháy nhà được một tuần….ông thực sự chịu không nổi nữa đành giương cờ trắng đầu hàng nhưng bà cụ thì phải đưa đâu….ông cũng không biết nên làm sao nữa…. 

 

Không còn cách nào nữa, lại họp gia đình….. 

 

Lúc này người nghĩ ra cách là Ngô lão nhị. ''Hay là, anh thuê một căn nhà nhỏ, em với lão tam bỏ tiền, mời bảo mẫu.'' 

 

"Ai mà hầu được bà ấy chứ." Lúc này Ngô lão đại tất nhiên biết mẹ ruột của mình lợi hại, không được….. 

 

Ngô Bảo Anh đảo con mắt đã nghĩ ra cách hay. "Không phải chị dâu của con đã khỏe rồi hay sao? Bình thường chị ấy thân thiết với bà nội nhất, để chị ấy chăm sóc bà nội đi. Dù sao chị ấy ở nhà cũng không có việc gì để làm, bây giờ mỗi tháng còn có thể kiếm được tiền, sao lại không làm được chứ?" 

 

Trương Mẫn nghe mọi người nói xong thì sững sờ, cái này rồi cũng đến tay mình à. Cũng đúng, một tháng kiếm được bốn đến năm ngàn tệ….trước nay có bao giờ Trương Mẫn kiếm được nhiều như thế đâu, huống hồ theo như lời của Trương Mẫn thì do mọi người không hiểu tính của bà nội, thật ra bà nội rất dễ dỗ...cho nên liền đồng ý. 

 

Thế nhưng…..chọn kính sợ để chăm sóc như mẹ Đại Bảo, hay là xem như bạn bè là một chuyện, nhưng ở sinh hoạt hằng ngày với nhau là chuyện khác. Cả hai người ở chung chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, mặc kệ người khác thì mới chỉ được ba ngày đã quay ra đánh nhau. 

 

Trương Mẫn còn trẻ, sức khỏe tốt; tuy bà cụ đã lớn tuổi nhưng cũng chịu khó, hai bên ngang ngửa nhau, cuối cùng Trương Mẫn nhờ bản thân khỏe mạnh đẩy bà cụ sang một bên, đẩy một cái cũng không nặng tay nhưng đầu của bà cụ đập vào cạnh bàn, đầu rơi máu chảy….sau đó là không khí trở nên im ắng. 

 

Trương Mẫn nghĩ bà cụ lại đang giả vờ nhưng khi nhìn thấy máu thì nghĩ mình đã gây ra đại họa thế nên cô khoác áo lông sau đó khóa cửa bỏ chạy. 

 

Ngày đầu tiên Trương Mẫn không về nhà, Đại Bảo cũng coi như là cô bận chăm bà nội nên không về, sang đến ngày thứ hai mới cảm thấy không yên, gọi điện thì không nghe, lên kiểm tra vòng bạn bè thì lại không thấy có bài đăng mới…. Lúc đó mới gọi bố mẹ đến căn phòng thuê cho bà nội xem sao….cửa vừa mở thấy bà nội đầu chảy máu nằm bò trước cửa….sờ lên người thì thấy đã lạnh cóng. 

Vốn dĩ đó là một vết thương do tai nạn, chảy máu dưới màng cứng nếu được đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời thì sẽ không để lại di chứng…nhưng vì Trương Mẫn bỏ trốn….bà cụ ở nhà một mình, cũng không có điện thoại, mà có có thì cũng không biết dùng; bà có kêu cứu nhưng cửa chống trộm trong thành phố đã đóng kín thì có kêu thì cũng không ai nghe thấy. Bà cụ cố gắng lết đến cạnh cửa nhưng bản thân bị thương lại còn hoảng sợ nên đứng không nổi….máu chảy quá nhiều dẫn đến mất mạng.

 

Trương Mẫn bị cảnh sát bắt được, tòa kết án treo hai năm, người trong nhà không ai phản đối...nhưng...đứa cháu dâu này không thể nhận được nữa…

 

"Vậy….bọn họ li hôn?" Lục Thiên Phóng hỏi. 

 

"Còn không gọi là ly hôn. Lúc cưới có giấy tờ gì đâu. Nhà họ Ngô đang đòi lại quà đính hôn, nhà gái thì nói là đã tiêu hết rồi, và con gái của họ đã có chồng, còn bị sảy mất đứa con đầu lòng. Ly hôn thì không sao, nhưng tiền thì không trả lại được. Nhà họ Ngô làm đơn kiện lên tòa án rồi…."

"Nghe drama thật…" 

 

''Nghe mẹ kể tiếp này. Em trai của Trương Mẫn là nói rằng bản thân sẽ không học cấp ba, dù sao học hành không giỏi cũng không đậu được vào đại học. Cho nên gia đình cứ dùng tiền đó trả lại cho gia đình họ Ngô. Cậu ở nhà có thể học nghề mộc của cha, dù sao cũng có nghề nghiệp, nhưng mà gia đình không đồng ý cho nên cậu ta liền bỏ nhà đi. Mọi việc cứ thế mà kết thúc. 

 

"Còn Trương Mẫn đâu?" 

 

''Đi rồi, nói là đi tìm việc làm, ai mà biết là nó làm cái gì.'' Hàn Diễm Yến thở dài nói, "Cho nên mới nói là cưới nhầm con dâu hủy ba đời, bà cụ chính là đến để phá nhà họ Ngô."

 

"Mẹ. Thế mà mẹ cũng bình luận được nữa." 

 

"Mẹ nói thế để mày suy một ra ba đó con. Mày chơi bời thế nào với mấy đứa con gái bên ngoài cũng được, chơi thì thôi, cưới vợ nhất định phải chọn người đáng tin cậy!" 

 

"Chuyện này thì….ha ha…'' Vấn đề kết hôn ấy mà…..đối với Lục Thiên Phóng mà nói thì còn lâu lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play