Nghe nói rằng trước kia Trương Mẫn chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, cha của cô ta đứng thứ năm trong nhà nên ai cũng gọi ông ta là lão Trương Ngũ.
Lúc còn trẻ ông ấy học làm nghề thợ gỗ, là một nghệ nhân nổi tiếng trong thôn. Ông là một người thành thật đơn giản, không có suy tính cũng không có kế hoạch gì, lúc chưa kết hôn thì nghe lời ba mẹ, kết hôn rồi thì nghe lời vợ, vợ ông Trương Thuý Hoa có chút khôn vặt, vừa gả vào nhà đã sai khiến được ông chồng, tách ra sống riêng không ở với mẹ chồng nữa, đứa đầu lòng là con gái, đứa thứ hai là con trai, một nam một nữ có nếp có tẻ, tuy rằng chỉ là một gia đình nghèo, nhưng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.
Lão Trương Ngũ làm được việc, lại theo kịp việc xây dựng thị trấn do nhà nước thúc đẩy, khỏi cần nói người trong thị trấn và người trong huyện đã mua nhà còn phải trang trí lại, thì đến một người dân quê đã xây ngôi nhà lớn thì cũng phải trang trí lại, con người lão Trương Ngũ vừa tốt bụng vừa thành thực, lại còn làm việc chăm chỉ, nguyên một năm số đồ gỗ ông làm ra ngày càng nhiều, ngày qua ngày cuộc sống càng tốt hơn.
Ai mà biết được năm Trương Mẫn lên mười hai tuổi, vào một đêm trời tối ông chạy xe mô tô về nhà, bởi vì không thấy rõ đường nên ngã xuống kênh bị thương nặng, bán hết cả tài sản trong nhà mới giữ được mạng sống, nhưng cũng bị thương tật không thể làm việc nặng nữa, hai vợ chồng chỉ nghĩ là mình khổ đã đủ rồi, không thể để con cái khổ chung, trong nhà chiều con cái thành ông trời con, muốn gì có nấy, vì vậy tuy rằng Trương Mẫn chỉ là một cô gái nông thôn, nhưng tính tình lại hệt như một cô công chúa.
Trong nhà vừa xảy ra chuyện thì thoáng chốc đã trở nên nghèo khổ, cô ta không những không gánh vác giúp ba mẹ, ngược lại còn chê ba mẹ phiền phức, học hành cũng không ra gì, rong chơi khắp nơi.
Cấp hai chưa tốt nghiệp đã ra ngoài làm thêm với mấy đứa con gái trong thôn, thích việc nhẹ nhàng chê việc nặng nề, cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, tiền kiếm được còn không đủ để cô ta mua sắm, chơi bời đến năm mười tám mười chín tuổi, trong nhà sắp xếp gả cô ta cho nhà chồng Trương La, ai mà biết được đứa con gái này chỉ mới gặp mặt Ngô Đại Bảo một lần mà đã âm thầm để ý người ta.
Khỏi nói nhà họ Ngô có một ông chú hai ở trong thành phố giàu có, chỉ cần là nhà họ Ngô thì cũng là nhà giàu trong số các họ ở dưới quê rồi, mấy chục mẫu đất tốt, bao luôn núi ao hồ cá. Nghe nói một năm ít nhất cũng tích được mấy trăm ngàn tệ, ở trong thôn có nhà lớn sáu phòng, còn mua thêm căn nhà lầu ở thành phố, nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, tài sản trong nhà cũng đều là của nó, được gả vào nhà này thì khỏi nói được ăn sung mặc sướng, có khi còn giúp đỡ được nhà cha mẹ đẻ.
Trước đó Trương Mẫn vẫn còn xa lạ với ông bà nội của mình, nhưng từ khi cô ta biết được bà nội hồi nhỏ đã quen biết bà Ngô, lại còn có mối quan hệ rất tốt, thế là không làm việc nữa, chuyên chạy tới nhà ông bà nội tỏ vẻ hiếu kính, vin vào mối quan hệ giữa bà mình với bà Ngô, cô ta nói ngon nói ngọt lại còn tỏ vẻ biết điều, vừa hay lại hợp ý bà Ngô, kết quả rất hiển nhiên.
Bây giờ cô ta đến nhà bà nội chúc thọ còn không bằng với ngày xưa, chồng cô ta Ngô Đại Bảo dừng chiếc xe BaoJun mới cóng dừng trước cửa nhà bà nội, những ông chú, cậu mợ, anh chị em họ trước kia thường hay nói xấu Trương Mẫn làm hầu gái, không biết điều, không có tương lai nay đều chạy ra đón cô ta.
Cô ta mang boot cao quá đầu gối, khoác áo lông chồn, tay ôm chó, để kiểu tóc xoăn dài thời thượng của thành phố, trang điểm đậm, vẫy tay chào mọi người, ỏng ẹo bước vào nhà.
Bà nội cười he he bảo cô ta ngồi xuống, một nắm đậu phộng cũng để cô ta ăn, chị họ con cậu hai từ khi tốt nghiệp đại học tới giờ vẫn chưa tìm được công việc chính thức liếc nhìn cô ta rồi khoác áo phao, cầm di động về phòng mình.
Đạo mạo. Trương Mẫn khinh bỉ.
“Bà ơi, chị hai vẫn chưa tìm được công việc ạ?”
“Chưa nữa, đang làm thêm ở công ty tư nhân.” Vẻ khinh bỉ của bà nội cũng y hệt cô ta, “Sáng sớm nay bà còn nói với chú mày, học nhiều tới như vậy làm được cái gì? Học phí còn chưa bù lại được nữa kìa! Tìm được đối tượng rồi phải vay tiền mua nhà. Vừa nhắc tới tiền sính lễ thì nó đơ cái mặt ra, nói nó không bán. Chậc chậc.”
Bà nội vừa nói xong thì tay sờ lên lông chồn đen nghịt trên người cháu gái, “Đây là áo khoác lông chồn phải không con? Thôn mình có con dâu của mấy nhà cũng mua. Nhưng bà thấy không đứa nào mặc đẹp bằng con.”
“Dạ đâu có, cái này là của thím hai anh Bảo mua ở siêu thị trong thành phố, đồ của thím mua sao có thể so sánh với mớ hàng rẻ tiền kia chứ.” Lúc này cô ta sẽ không nói rằng bởi vì mình đòi sính lễ mà mém chút làm hỏng hôn sự, càng không dám nói bộ lông chồn này là do thím hai sai người sửa từ bộ lông chồn cũ để dẹp yên mâu thuẫn bên nhà chồng.
“Hầy, chị họ của mày lanh lợi được một nửa như mày thì hay rồi!”
“Sinh viên đại học mà, học quá hoá ngu.” Cô ta nhớ tới bà cô phiền phức nhà mình, làm nhân viên công chức thì hay lắm hay sao? Hứ!
“Chị, chó của chị là giống gì vậy?” Em họ con chú ba hỏi, con bé đang học cấp ba của huyện thành, trước kia con nhóc này cũng là cái gai trong mắt Trương Mẫn, hai người chênh nhau không tới hai tuổi, bởi vì chú ba được việc nên từ sớm đã mua được nhà lầu trong huyện thành, để con cái vào cấp hai, bây giờ thì lên cấp ba huyện thành. Hà, bây giờ nhà mà cô ta ở còn bự hơn của chú hai, mới hơn nữa. Học hành thì có lợi gì chứ.
“Anh Ba.” Trương Mẫn nói, “Đừng có sờ lung tung, mắc lắm nha.” Cô ta nói với vẻ khinh bỉ rồi lay tay em họ.
“Bao nhiêu tiền vậy chị? Dây xích có mắc như con chó không chị?” Em họ chỉ vào dây chuyền vàng bản lớn trên cổ Trương Mẫn rồi cười, dây chuyền thô kệch như vậy thường là do những ông giàu sổi đeo, tuy rằng Trương Mẫn mặt bự, nhưng người lại ốm tong teo, đeo dây chuyền lớn như vậy y hệt như dắt một con chó.
“Cút cút cút!” Trương Mẫn quăng vỏ dưa hấu vô người em họ, hèn gì tự nhiên hôm nay con nhỏ này sáp lại gần rồi nói chuyện với mình, thì ra là để châm chích, cái đám chị em họ này, lúc nhà cô có tiền thì đối tốt với cô, lúc nhà cô không tiền thì lật mặt, bây giờ cô được gả cho nhà giàu, ai nấy cũng ghen ghét, chẳng ai nói được câu nào lọt tai. “Bà ơi, lần này nhà mình mổ mấy con lợn ạ?”
“Hai con.” Bà nội nhìn rồi lại nhìn cổ cô ta, “Có bầu chưa ? Bà nghe người ta nói, ngày nào cũng ôm chó thì không có bầu được.”
“Bà đừng có nghe người ta nói bậy mà, con chó này quý lắm đó, tháng nào cũng chích ngừa, ăn toàn đồ nhập khẩu, uống nước tinh khiết, còn sạch hơn người nữa cơ.” Nếu không thì tại sao bà già nhà chồng mình lại ngứa mắt muốn mình quăng con chó này đi chữ? Cũng nhờ cô ta có suy tính, nhờ được một người bạn đưa con chó từ trong chuồng ra, cô ta giả vờ như chẳng có chuyện gì rồi lên xe cùng với mọi người.
Cô ta đã lên mạng tra ra, con chó này rất quý hiếm. Bán trên sàn chính thức được mấy ngàn tệ lận. Đủ loại hình ảnh mà cô ta ôm chó được người ta khen là bạch phú mỹ.
Cô ta ngồi trên giường gạch vừa cắn hạt dưa vừa ăn thạch lê thạch hồng, chuyện phiếm với mấy cô dì chú bác, nói tới nói lui cũng khoác lác về cuộc sống tốt đẹp ăn sung mặc sướng của mình ở trên thành phố.
“Con à, bộ lông chồn đó là đồ mượn đấy à, vô nhà rồi mà còn chưa chịu cởi ra nữa.” Dì hai của cô ta nhịn không được mà nói.
“Ở đây lạnh, ở nhà con ấm lắm. Hai mươi bốn hai lăm độ, ở trong nhà mặc áo ba lỗ quần xẻ tà mà không mặc thêm áo lông chồn thì lạnh chết.”
“Ờ.” Dì hai liếc nhìn cô ta, không thèm để ý nữa.
Ngay lúc này, ngoài cửa có mấy người hàng xóm bước vào, bọn họ chào hỏi bà lão rồi hỏi han Trương Mẫn, mấy người này có già có trẻ, không thân với Trương Mẫn lắm nhưng lại…
“Trương Mẫn về rồi à?” Chú ba hàng xóm bước vào đầu tiên hỏi, “Nghe nói con ở trên thành phố sống cũng khá lắm phải không?”
“Rất tốt ạ.”
“Con còn nhớ cái Linh nhà chú không?”
Sau lưng chú ba hàng xóm xuất hiện bóng dáng một cô gái mập mạp mặc áo phao.
“À, nhớ ạ. Bọn con cùng làm thêm ở tiệm cơm, sao Linh lại chưa kết hôn nữa vậy?”
“Sắp rồi.” Linh không buồn vì bị chỉ ra yếu điểm, cô cười khúc khích rồi sáp lại gần, đưa tay ra sờ vào con chó trong lòng Trương Mẫn, “Con chó này nhìn lanh quá. Là bạn nuôi à?”
“Người khác cho tớ.”
“Vậy tớ ôm được không?”
“Từ từ thôi, con chó này cắn người đó.” Trương Mẫn đưa con chó vào tay Linh, không ngờ cái Linh vừa ôm được con chó đã xoay người chạy đi.
“Hả! Làm gì vậy?” Trương Mẫn đuổi theo, nhưng lại bị hai ông chú ba hàng xóm chặn lại.
“Con nhỏ ôm chó đi vòng vòng chơi á mà!”
Ngay lúc này, một trận ồn ào ở ngoài cửa sổ, ra là mấy người bà con hàng xóm chỉ vì một con chó mà làm loạn cả lên.
Lúc này em gái thứ ba của Trương Mẫn xông ra, “Đây là chó của chị tôi! Rõ ràng là ăn cướp! Đưa đây cho tôi!”
Cậu ba của Trương Mẫn cũng chạy lại giúp, “Đây là chó nhà tụi tui!”
“Chó nhà mấy người? Rõ ràng là con chó của người trên thành phố, có giá năm ngàn tệ lận đó!”
“Chó trong vườn nhà tụi tui, rõ ràng là mấy người ăn cướp! Còn có pháp luật hay không vậy! Làm như nhà tui không có người không bằng! Trả đây!”
Những người họ Trương về ăn tiệc mừng thọ cũng đã tụ tập đông đủ, một đám người tranh giành với một lũ người đứng bên ngoài, lúc này Trương Mẫn mới nhận ra có điều gì đó không đúng, không biết ai la lên, “Con chó chạy rồi! Đuổi theo mau!”
Mấy chục mạng người bắt đầu vây bắt một con chó Pug nhỏ xíu, loạn cào cào đến độ gà bay chó chạy.
“Mấy người làm cái gì đó? Đây là chó của tôi!” Trương Mẫn mang đôi bốt bự chảng chạy ra, chồng của cô ta Trương Đại Bảo cầm điện thoại chạy theo.
“Coi đi nè!” Wechat hiện nay đã xào xáo lên rồi, con chó mà Trương Mẫn ôm về là của con dâu lão Ngô Nhị, có giá tận năm ngàn!
Chớ nên xem thường dân quê bây giờ, người ta cũng biết cập nhật thông tin, ai nấy đều có wechat, mỗi người đều lướt vòng bạn bè, tin tức này một người truyền mười người, mười người truyền trăm người. Người trong thôn ai cũng biết bà ta bị mất đi báu vật, già trẻ lớn bé đổ nhau tìm chó.
“Chó của tôi! Chó của tôi!” Trương Mẫn chạy theo những người đó, đột nhiên trượt chân té ngã, với cú ngã đau điếng này, thứ đau nhất lại chính là bụng của cô ta.
“Trên đời này sao lại có được đứa con gái nào lanh lợi tới như vậy? Con gái của dì lớn đến chừng này rồi mà vẫn còn ngu ngơ, học đại học ở một mình nước ngoài, chuyện bé tí cũng phải hỏi dì trên wechat.”
Uông Tư Điềm nghe lời khen của bà Ngô, trong lòng có chút chua xót, nếu như có mẹ ruột ở đây thì ai lại “trưởng thành” ở cái tuổi trẻ như vậy. Những chuyện cô từng trải qua, cũng chưa chắc những người hơn ba mươi tuổi đã gặp qua, không lanh lợi chỉ có đường chết.
Lúc này Lục Thiên Phóng lại thông minh đột xuất, nghe ra được Uông Tư Điềm không thích những lời trưởng thành hay trẻ con từ bà ngô, hắn ngay lập tức chen vào, “Dì à, dì nói vậy là không đúng rồi, em Ngô cũng lớn rồi, trước khi con về nước thì con bé đã dạy dỗ con một trận trên wechat, nói con không hiểu chuyện, còn con nít.”
“Anh ấy hả. So với anh thì Kim Bảo còn trưởng thành hơn, anh cứ như đứa trẻ vậy!” Vương Mỹ Dung chỉ chỉ vào trán của Lục Thiên Phóng.
“Ai cũng thích đè đầu chỉ trỏ con vậy, con mà là Einstein thì cũng bị biến thành tên ngốc thôi.”
“Tai to mặt lớn như anh thì cái biệt thự nhỏ này của ta còn không chứa nổi nữa.” Vương Mỹ Dung lại nhéo mặt hắn.
Bọn họ cười đùa trong phòng khách, trên lầu có một bà lão giả vờ gãy chân đi không được đang vểnh tai lên nghe, thế nhưng lại không thật sự lắng nghe, bà chỉ cảm thấy phiền muộn, chỗ này của cũng tốt nhưng cứ như cái lồng chim, bệnh như thế này mà con dâu chưa một lần sang thăm, chỉ kêu bảo mẫu đến đưa cơm ngày ba bữa, con trai bận bịu đến nỗi cả ngày không thấy bóng dáng, cháu nội thì đi học nhà trẻ, không thì chơi ở dưới lầu, còn không bằng trước kia nữa. Những ngày tháng này thật là khó thở.
Nhưng như thế thì bà cụ cũng biết mình không có chỗ nào để đi. Vợ chồng con trai cả lúc còn trẻ còn tốt, hiện tại con thứ cũng đã có vợ, con gái có công việc riêng, làm công chức ở tòa án, ai cũng đủ lông đủ cánh, không ai coi bà già này vào mắt.
Bà cụ nói muốn ăn bánh ngọt, con dâu nói không rảnh, bà cụ làm ầm lên thì bị mấy đứa con đuổi đến nhà con thứ hai. Xưa nay bà đều tâng bốc nhà đứa con thứ hai này, bây giờ không thể xuống nước nói rằng mình thích ở nhà con cả hơn được.
Về phần đứa thứ ba…. Không thể trông vào nó.
Lúc bà đang tiến thoái lưỡng nan thì nghe thấy dưới lầu rất ồn ào, mà tiếng nói to nhất hình như là vợ chồng con cả của bà.
Con dâu cả của nhà họ Ngô họ Mã, vì là con thứ hai nên đặt tên là Nhị Lan, bây giờ thì không ai gọi là Nhị Lan nữa mà đều gọi là mẹ Đại Bảo. Lúc còn trẻ đã chịu không ít khổ cực, từ khi gả thì sinh con bận bịu bao nhiêu cũng đã là việc nhẹ, chỉ có khổ nhất là mẹ chồng điêu ngoa, còn chồng thì quá nghe lời. Mấy năm đầu về nhà chồng cũng vì thế mà bị chồng đánh, sau này khi chồng đã hiểu ra nhưng cũng ít khi bênh vực bà, chỉ luôn dặn bà phải nhịn.
Nhịn rồi nhịn, nhịn hết hai mươi mấy năm, nhẫn nhịn đến ngã bệnh, bà mẹ chồng thì càng ngày càng minh mẫn, một bữa hai chén cơm trắng, mỗi bữa không thịt không vui, may mà không khí trong nhà dần dần hài hòa hơn, con cái cũng tính là ngoan ngoãn, bà dự định sẽ tìm một đứa con dâu hợp ý mình, con gái thì gả cho gia đình khá giả nào đó, như vậy là bà đã mãn nguyện rồi.
Ai mà biết được chuyện cưới con dâu quan trọng như thế này lại bị bà mẹ chồng chọc gậy bánh xe, đứa con gái được mẹ chồng cất nhắc so với tưởng tượng về con dâu trưởng của bà khác một trời một vực, ấy vậy mà thằng con trai bị con bé đó hút hồn ngu muội, phải cưới con bé đó cho bằng được. Bà phải cắn răng đồng ý rồi bị đòi hỏi sính lễ khiến bà tức chết, bà không thiếu tiền, số sính lễ mà con nhỏ đó đưa ra có gấp đôi đi nữa thì bà cũng ứng được, nhưng bà ức! Đứa con dâu mà bà không vừa lòng sao có thể khiến nhà bà tán gia bại sản mà cưới nó về được? Không đồng ý thì không cưới là được, ai mà ngờ được bà mẹ chồng náo loạn một trận, cho tới giờ bà ta vẫn còn muốn cậu hai trong thành phố giúp đỡ đứa con gái kia.
Đầu cơn ngọn nguồn bắt đầu từ khi đứa con gái đó được gả về nhà, dù sao thì sau này tụi nó cũng sống riêng, hôm nay cô ta kêu nhà không còn gạo, mai thì bảo không còn mì, tiếp lại kêu thiếu tiền lẻ, bà đều đưa cho, tiền lớn đã chi ra, tiếc gì tiền lẻ, con dâu ở nhà chỉ biết se sua ăn diện, ôm di động suốt ngày, còn không biết quét nhà, con trai phải làm việc nhà thay, bà thương con trai mình cả một tuần cũng giúp dọn dẹp một lần.
Con trai tỉnh táo trở lại, nói hối hận khi lấy phải con bé này, bà còn khuyên con trai, cũng đã kết hôn rồi, ly hôn thì không tốt cho ai cả, ráng hòa hợp với nhau đi!
Nhưng bà mẹ chồng trong nhà thì đúng là càng nhìn càng thấy bà ta chướng mắt, càng không thể nhẫn nhịn được nữa.
May là con trai và con gái vẫn đứng về phía bà, lấy cớ tiễn bà mẹ chồng sang nhà con trai thứ hai giàu có mà bà ta khen ngợi suốt ngày, có như vậy mới trải qua được những ngày tháng thoải mái.
Ai mà ngờ được, chuyện xui từ trên trời rơi xuống, con trai con dâu vui vẻ về quê mừng thọ bà già, kết cục con dâu té một cái. Sảy thai rồi! Vẫn còn may là mấy người hàng xóm ôm chó đến nhà bọn họ đòi nhận tiền thưởng, bà kéo con trai ra ngoài vặn hỏi mới biết được bà mẹ chồng lại hùa với con dâu mình trộm mất con chó của vợ cậu hai, còn ôm con chó về quê khoe khoang.
Vợ cậu hai chỉ vì con chó bị mất đã thông báo treo thưởng, được người trong thôn biết được, ai nấy đều tranh giành trộm bắt con chó, con dâu chạy theo cản lại, chân trượt rồi té mới bị sảy thai.
Bà mẹ chồng này, vầy còn chưa phải là phá cả gia đình sao? Đây là muốn quậy banh cả họ Ngô mới vừa lòng hay sao?
Bà nói với chồng mình, cả cho dù hiền như cục đất thì cũng biết tức giận, bà ngay lập tức gọi cho con trai cùng với đứa con gái có học thức của mình đến, ôm con chó theo rồi bảo con trai lái xe, đến nhà chú hai tìm bà mẹ chồng nói lí lẽ!