Cái gọi là, lúc tìm thì không thấy mà lúc không tìm lại thấy, cũng đều tại vì Vương Mỹ Dung ghét cái đám người nhà mẹ chồng, khỏi phải nói từ ban đầu khinh thường đứa cháu dâu, còn không thèm thêm cả số wechat của nguyên dàn chị dâu nhà chồng, nên không hề biết rằng con chó trong nhà đã trở thành công cụ khoe ngực rồi khoe chân của cháu dâu.
Mùa đông giá rét may có hệ thống sưởi trong nhà cũng không quá lạnh, cô ta mặc áo ba lỗ lộ rõ khe ngực sâu hun hút, để Ngân Bảo nằm trên ngực mình, chụp “con chó” bằng gậy tự sướng, để con chó nằm lên giữa đùi chỉ có mỗi chiếc váy ngắn bó sát, rồi lại chụp thêm mấy tấm nữa - “Cún”, cô ta gửi vào tường nhà trên wechat: “Chồng mình ghen rồi này, anh í nghĩ rằng mình bị bé cún này cướp mất rồi.”
Đúng rồi, sự chú ý của người xem hình đều bị “khuôn ngực” tràn đầy mơn mởn và “đôi chân” của cô thu hút hết cả rồi, con chó giống gì thì… nhìn không ra.
“Đây là Ngân Bảo sao?” Lục Thiên Phóng nhìn chằm chằm vào tấm hình bảy tám phút.
“Cái anh này, anh nhìn ngực hay nhìn chân đấy?” Uông Tư Điềm chọc nát tâm tư của hắn.
“Làm gì có, một đứa con gái dưới quê cục mịch. Cô coi tôi là gì vậy hả, tôi chỉ sợ nói khó nghe.” Dĩ nhiên thì, ngực với chân cũng được đấy.
Uông Tư Điềm liếc nhìn hắn, ánh mắt đầu tiên của đám đàn ông là vẻ ngoài của phụ nữ, cái thứ hai vẫn là vẻ ngoài của phụ nữ, nhìn cho đã con mắt rồi mới đi sâu vào vẻ đẹp tâm hồn của họ.
Trong vòng bạn bè ngoại trừ các bài đăng khoe khoang các địa điểm nổi tiếng, còn có phúc âm của những người theo đuổi, định vị trong vòng bạn bè của đứa cháu dâu luôn luôn được mở, một ngày ít nhất phải share đến ba lần, ai thêm wechat của cô ta đều biết cô ta đang ở đâu.
Dựa vào lời nhắn trên vòng bạn bè của cô ta, cô ta và chồng cô ta mừng thọ tám mươi tuổi của bà ở Lưu gia trang, thôn Duyên Giang, thị trấn XX, huyện XX.
Uông Tư Điềm nằm trên giường tra Baidu, nơi đó có vẻ hẻo lánh, từ huyện đi qua một đoạn cao tốc, rồi lại đi thêm mấy trăm mét nữa mới đến.
Lục Thiên Phóng xem ngực với chân đã đủ, bây giờ mới vào chính sự, “Hình như cô ta đưa Ngân Bảo về quê luôn rồi.”
“Ừm.”
“Ể. Đây mà là đường đi hả?” Hắn chỉ vào con đường nhỏ trong video, mặt đường không còn rõ rệt nữa, khắp nơi đều là tuyết, chiếc xe tròng trành trong những khe nứt nhỏ hẹp của tuyết. “Chắc là không thấy được chiếc R8 của tôi rồi.”
“Ừm.” Uông Tư Điềm vẫn còn đang nghiên cứu phương thức hành động, cái thôn này chỉ cần có người vào thì không thể không biết, giải cứu một con chó so với giải cứu một cô gái bị bắt cóc thì độ khó lại chả như nhau đi.
“Chiếc Toyota Prado có vẻ được việc.”
“Hửm?”
“Alo? Tiểu Tống à, chiếc Prado của ba tôi ấy? Cút. Tôi muốn dùng. Đừng có nói nữa không có tác dụng đâu, ông già có nhiều xe đến vậy mất một chiếc thì có là gì, đổi sang lốp xe đi trên tuyết chưa?”
“Chưa đổi thì nhanh tới tiệm 4S đổi đi chứ. Đã mua lốp cả rồi. Đổi thành lốp đi tuyết, đổ đầy xăng rồi mang xe tới đây cho tôi.”
Chiếc Toyota Prado này lúc ở trong thành phố thì chưa thấy được tác dụng thật sự của nó, nay chinh chiến trên đường thôn nhấp nhô đầy những ụ tuyết này thì ưu thế của nó đã được phát huy, gầm xe vừa ổn định vừa cao, tuy rằng vận tốc không nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Xe này được đấy, dùng làm xe công ty được không?” Lục Thiên Phóng liên tục đung đưa người theo tiếng nhạc, khó mà nghĩ được một “ông già” như hắn lại thích “chị gái hoa quả”
T/n: Chị gái hoa quả là Katy Perry, mỗi lúc biểu diễn Katy Perry đều mặc đồ có đính trái cây, hoa quả.
“Ừm.” Uông Tư Điềm gật đầu rồi xem bộ phim mà cô đã lưu trước đó trên điện thoại.
“Xem gì đó?” Lục Thiên Phóng liếc mắt nhìn.
“Chả có gì, American Horror Story thôi.”
“Tới tập mấy rồi?”
“Mùa 2 rồi.”
“Hê hê hê.” Lục Thiên Phóng cười khoái chí rồi nói, “Phía sau còn có chuyện hay hơn.”
Uông Tư Điềm bị hắn cười đến nỗi ớn lạnh, chợt không có hứng xem nữa, tắt di động nhắm mắt nằm nghỉ.
Một lúc sau xe ngừng lại.
“Đến rồi à?”
“Hình như không đúng lắm.” Lục Thiên Phóng cho dừng xe ở một bờ sông khô ráo, định vị lại bảo hắn chạy thẳng xe xuống.
Định vị hư không mong đợi được gì rồi, Uông Tư Điềm nhìn quanh quất, một cảnh hoang vu vắng lạnh. Xung quanh ngoài tuyết thì cỏ chết với một vài cái cây cô không biết là loại gì vẫn chưa rụng hết lá.
Trên con đường đối diện bờ sông có một chiếc máy kéo bốn bánh dừng bên đường, không biết chủ xe đang loay hoay cái gì trên xe, Uông Tư Điềm vẫy tay cật lực, hét lớn, “Uây! Uây! Đồng hương! Chú ơi!”
Tiết trời lạnh cóng, người đó đội chiếc mũ dày dặn, Uông Tư Điềm kêu bảy tám tiếng thì ông ấy mới ngẩng đầu nhìn sang bờ sông phía bên này.
Thời đại này ai cũng tin định vị, không biết mấy người làm định vị có bị điên hay không nữa, cứ cách năm ba ngày lại có người thành phố bị định vị sai đến chỗ đó, dân địa phương ở đây cũng quen rồi.
Ông ấy đứng lên, kéo cái quần, từ bờ bên kia sông chạy sang bên này, đánh giá hai người từ đầu xuống chân, bởi vì bọn họ đến để điều tra nên ăn mặc có chút bình thường, chiếc quần jeans rách của Lục Thiên Phóng đổi thành quần jeans xanh da trời, áo sơ mi phối với áo khoác phao ngắn, Uông Tư Điềm mặc áo lông cừu họa tiết hoạt hình phối quần jeans đi cùng chiếc áo phao ngắn, nhìn hai người rất giống sinh viên đại học bình thường, “Hai đứa là du khách hay gặp người thân?”
“Bọn cháu đến gặp người thân!” Uông Tư Điềm biết du khách đồng nghĩa với việc dễ bị lừa, gặp người thân lại có ý là có khi người bọn họ tìm lại chính là người thân của mình.
“Mấy đứa tìm thôn nào?”
“Lưu gia trang ở thôn Duyên Giang.”
“Lưu gia trang? Người thôn đó ai chú cũng biết, mấy đứa tìm ai.”
“Cháu tìm Trương Mẫn, vợ của bạn học cháu.”
“Trương Mẫn.” Người đàn ông bỏ mũ xuống gãi đầu, “Không quen, chắc là đám trẻ.”
“Hôm nay bà của cô ấy đãi tiệc thọ tám mươi tuổi!”
“À, mấy đứa tìm nhà của ông Trương Ngũ!” Người đó cười phá lên, ông tháo khăn choàng cổ ra để lộ gương mặt đầy râu, “Tiếc là xe chú bị hư rồi, nếu không thì cũng đưa mấy đứa đi được, mấy đứa rẽ nhầm khúc cua rồi, bờ đối diện bên kia mới là đường vào thôn Duyên Giang, quay đầu xe lại vào ngã ba đường quẹo trái, cứ đi thẳng cho đến khi thấy một cái ngã ba nữa thì chạy xuống chỗ dốc, lại chạy thẳng cho đến khi thấy tiệm tạp hóa có nuôi chó, hỏi cái nhà đó thì sẽ biết được nhà ông Trương Ngũ ở đâu.”
“Chú ơi, nếu chú không có việc gì thì cứ dừng xe ở đó đi, dắt bọn cháu đi.” Uông Tư Điềm lấy ví tiền ra, chìa ra một trăm tệ, “Tiền này để chú hút thuốc ạ.”
Ông chú nhìn cô, “Tôi với nhà ông Trương cũng tính là thân thích, ai lại lấy tiền bao giờ! Trên xe chú có kéo phân bón. Anh họ chú ở trong cái thôn đó, cháu đợi chú gọi điện, để người nhà bọn họ ra đón cháu.”
Uông Tư Điềm cắn môi, đảo mắt một lượt. “Chú ơi, thật ra thì bọn cháu với người nhà họ không quen biết gì cả.”
“Hửm? Vậy còn nói gì nữa trời, cô gái còn trẻ mà đã nói dối là không tốt đâu nhé.”
“Không phải.” Trước đó Uông Tư Điềm lướt tường nhà wechat của bà Ngô đã thấy đăng tin tìm chó, treo thưởng năm ngàn tệ. “Bọn cháu đến để tìm chó.”
“Chó?” Người đó cầm di động xem, cũng không phải đồ vật gì quý hiếm, chỉ là một con chó không lớn lắm, mũi nhăn nhúm. “Con gái chú cũng có một con y chang.”
“Con chó này được một người thành phố giàu có nuôi lớn, mất đi thì đau lòng, cháu nhận ra con chó này trên wechat của Trương Mẫn. Chú à, mùa đông lạnh lẽo như thế này không có việc gì làm, tìm một con chó đã kiếm được năm ngàn tệ. Chú nói với người thân tìm cách trộm con chó này đi, kiếm được tiền thì hai chúng ta chia với nhau, mỗi người một nửa.”
Lục Thiên Phóng đứng ngây người, nhìn thấy ảnh hậu diễn tới bước này rồi liền nhanh chóng nhập đoàn, “Em ngốc à! Bây giờ ổng biết con cho có giá năm ngàn tệ, chịu chia một nửa với em không hả?”
Uông Tư Điềm dường như vừa kịp phản ứng lại, giật lại chiếc di động, “Ừ thì chú ơi, tụi cháu tự tìm đường đây, con chó mà Trương Mẫn ôm về cũng chưa chắc là con chó đó. Bọn cháu nhầm rồi! Nhầm rồi!”
Người đàn ông như vừa từ trong mơ tỉnh dậy, mùa đông lạnh buốt ai cũng ru rú trong nhà, từ người ra ngoài làm việc có về nhà hay không về nhà, chả có việc gì để làm, không ra vô nhà người ta thì là đánh mạt chược, chẳng có đồng vô đồng ra gì cả. Nếu như lấy được năm ngàn tệ này thì, năm nay ăn tết ngon rồi. Nhưng tiếc là ông ta chưa kịp nhìn rõ số điện thoại nhận thưởng.
“Cháu gái, cháu cho chú xem tí. Có khi chú từng thấy qua con chó này rồi.”
Uông Tư Điềm lắc đầu, “Cháu nói nhầm thôi, không có việc này đâu, không có gì đâu chú.”
Người đó đằng hắng một tiếng, “Cô gái trẻ, không phải tôi hù cô đâu, người Lưu gia trang hiền lành, người ngoài như cô định vào thôn trộm chó, khỏi cần nói nhà người khác, chỉ cần mấy anh chị em nhà Trương Ngũ cũng đủ cho cô một trận, nhà đó đông người lắm con ạ. Tận mấy chục người tới chúc thọ bà già. Mỗi người một đạp cũng đủ chết hai đứa tụi bây.”
“Ơ cái này.” Mặt Uông Tư Điềm lộ vẻ sợ hãi.
“Vầy đi, cháu đưa số wechat cho chú, chú cho cháu tám trăm tệ.”
''Không được, cháu đưa wechat cho chú, chú lừa cháu thì sao?”
“Chú còn sợ mấy đứa lừa chú nữa kìa!”
“Chú ơi, tụi cháu không có lừa chú!” Uông Tư Điềm cắn môi, “Chú là dân địa phương, chắc chắn biết Trương Mẫn được gả tới nhà họ Ngô, con chó này là con chó của con dâu lão nhị nhà họ Ngô, bị Trương Mẫn trộm đi.”
Nông thôn chẳng giống thành phố, đóng cửa nhà thì không quan tâm chuyện nhà ai cả, chuyện Ngô Quốc Trụ trở nên giàu có ở bên ngoài không những ở các thôn gần đó, kể cả trên huyện thành người biết cũng không ít, nghe Uông Tư Điềm nói như thế người đàn ông lập tức đã hiểu ra.
Được rồi, chú hiểu rồi.” Khỏi tốn trăm tệ, tới lúc bắt được chó thì tìm Ngô lão đại là được, ông ta làm gì mà không liên lạc được với con dâu của anh em mình?
“Ây? Chú ơi? Sao chú lại đi rồi! Chú ơi!” Uông Tư Điềm càng la thì người đó chạy càng nhanh, chớp mắt đã chạy tới bờ đối diện của con sông rồi.
“Giờ chúng ta sao đây?”
“Về nhà họ Ngô, đợi tin tức.” Ngàn vạn lần không được xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân, đặc biệt là khi nhắc đến tiền bạc, bọn họ sẽ toả ra một năng lượng kinh người.
“Vậy có phải chúng ta bỏ lỡ năm ngàn tệ rồi không.” Đây rõ ràng là tiền mà hắn tự kiếm được. Lục Thiên Phóng có hơi đau lòng.
Uông Tư Điềm liếc mắt nhìn, “Uỷ thác chúng ta nhận là tìm chó, bây giờ không phải đã biết là ai trộm rồi sao? Chó do người nhà bọn họ trộm đi, không phải tự chạy đi, theo lý mà nói chúng ta chuyển hình tự sướng của Trương Mẫn với con chó cho người ta là được, bây giờ còn chạy tới đây đã là dịch vụ đặc biệt rồi, hai ngàn tệ, nể mặt ai thì người ta cũng sẽ không trả thiếu đâu.”
“Ờ vậy được.” Nghe ra có vẻ không đúng lắm. Nhưng mà, thôi vậy cũng được.
Uông Tư Điềm lại rất rõ, cốt yếu không phải là con chó, mà là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu họ Ngô, xung đột anh em, chị dâu em chồng, cô nghĩ nếu như muốn khuấy động mặt nước yên tĩnh thì bọn cô đã đạt đến mục đích ban đầu mà bà Ngô muốn rồi, cô cũng không ngại ngồi xem kết quả.