Tạ Tiếu vẫn giữ câu nói của mình,”Việc này còn phải đợi kết quả điều tra của các cô.”
Lâm Nhan hơi ngạc nhiên, anh chàng pháp y này đúng là rất cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói.
Lưu Vọng Quy quay lại nói: “Đội trưởng Lâm, cửa sổ không có dấu vết bị tác động.”
Chu Hải Chính cũng từ phòng bếp chạy tới, “Sếp Lưu, đội trưởng Lâm, tôi tìm thấy một chiếc bông tai vàng ở cầu thang bộ, có thể là do nghi phạm không cẩn thận làm rơi khi chạy trốn.”
Mọi người quay đầu lại thì thấy Chu Hải Chính đang cầm trong tay một chiếc bông tai vàng hình hoa hồng.
Lâm Nhan lấy ra chiếc bông tai được tìm thấy dưới Sofa lúc nãy, so sánh hai cái với nhau, “Đây là chiếc bông tai tôi tìm thấy lúc nãy, hẳn là một đôi với nhau.”
“Vương Đông Xuyên sau khi kiểm tra hiện trường cũng lên tiếng,” Đội trưởng Lâm, trong phòng có dấu vết đột nhập, khả năng cao là giết người cướp của”.
Lâm Nhan xoa thái dương, tầm mắt quét đến chiếc bật lửa dưới bàn trà, khom lưng nhặt lên.
Trần Chi Chi cố ghìm lại cảm giác sợ hãi, muốn tiến lên biểu hiện, vội đưa túi đựng vật chứng cho Lâm Nhan, nhịn không được mở miệng. “Vậy mà lại là bật lửa Dupont”.
Vừa ngẩng đầu, liền giật mình, chỉ thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Trần Chi Chi giải thích, “Bật lửa của hãng này rất đắt, là một trong những hãng xa xỉ chuyên về bật lửa, giá của một chiếc bật lửa ít nhất phải hơn 1 vạn*”.
*1 vạn: Gần 35 triệu tiền việt
Lưu Vọng Quy kinh ngạc cảm thán: “Cái gì cơ, hơn 1 vạn”, Nói rồi anh lại nhìn đồ đạc cũ kỹ xung quanh, “Đồ dùng trong nhà đã cũ như vậy rồi còn không mua mới, thật sự sẽ chịu bỏ ra hơn 1 vạn chỉ để mua một chiếc bật lửa thôi sao?”
Lâm Nhan nhíu mày, “Tôi đã kiểm tra hiện trường và không phát hiện có điếu thuốc lá nào cả.” Cô lại nhìn về phía Tạ Tiếu đang chỉ đạo cấp dưới của mình cẩn thận khiêng thi thể nạn nhân, “Gia đình này có ai hút thuốc không.”
Tạ Tiếu lắc đầu, “Răng của bọn họ, không có dấu hiệu ố vàng hay chân răng chuyển đen, móng tay trái phải ngón trỏ cũng không chuyển vàng, khả năng cao là không hút thuốc. Nhưng mà những thứ này chỉ là kết quả kiểm tra sơ bộ, nếu muốn biết đáp án chính xác, còn phải đợi kết quả sau khi giải phẫu mới có thể xác định.
Lâm Nhan suy tư, nhìn về phía Trần Chi Chi, “Nói cách khác cái bật lửa này rất có thể là của hung thủ. Cô đi điều tra xem thứ này rốt cuộc là của ai?” Lâm Nhan khựng lại một chút lại nói, “Nhân tiện thông báo luôn cho người nhà của nạn nhân.”
Trần Chi Chi gật đầu, nhận lấy bật lửa, chụp một tấm ảnh, đem bật lửa giao cho đội pháp chứng rồi đi ra ngoài.
Lâm Nhan nhìn về phía ba người Lưu Vọng Quy, Vương Đông Xuyên và Chu Hải Chính, “Thời gian tử vong của một nhà ba người này là từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi, mấy anh xuống tập hợp những hộ gia đình của tòa nhà này, lần lượt lấy lời khai của bọn họ.”
Vương Đông Xuyên giật mình, “Thảo nào mọi người dưới lầu ầm ĩ muốn ra ngoài, thì ra là không muốn cho lời khai à”.
Lâm Nhan gật đầu, “Đúng. Lúc xảy ra vụ án, tôi vừa vặn ở hiện trường, chuyện đầu tiên làm là phong tỏa cửa ra vào của hai tòa nhà. Hung thủ từ lầu tám đi xuống, hẳn là còn chưa kịp trốn ra. Nói cách khác, nghi phạm sát hại một nhà ba người này nằm trong số những người đó. Các anh phải cẩn thận thẩm vấn, kiểm tra xem trên người bọn họ có vết thương hay không.
Ba người gật đầu đồng ý.
Lâm Nhan đi đi lại lại trong căn phòng, sau đó cầm chứng minh thư, điện thoại di động, hộ khẩu và ảnh gia đình của ba nạn nhân đi xuống lầu.
Đại sảnh ở dưới lầu, những người tò mò hóng chuyện đã tản đi bớt, nhóm người Chu Hải Chính vây quanh một cái bàn triển khai công việc lấy lời khai, một người phụ trách ghi chép, một người phụ trách khám người, một người phụ trách chụp ảnh.
Sau khi bật máy ghi âm, những cảnh sát khác đi đến từng căn hộ trong tòa nhà xem có bỏ sót người nào không.
Trước mặt ba người xếp thành hàng dài, đều là người cần lấy lời khai.
Trong đám người này từ già đến trẻ đều có, nhưng để có thể đẩy nữ nạn nhân xuống lầu như vậy, nhất định cần phải có chút sức lực. Lâm Nhan bắt đầu quan sát những người này..
Lưu Vọng Quy hỏi một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn mặc áo ngủ, “Họ tên?”
“Diêu Tử Kiệt!”
“Ở khu mấy, phòng bao nhiêu?"
“Khu 1, phòng 1001.”“
Trong khoảng thời gian từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi, anh làm gì, ở đâu, ai có thể chứng minh lời khai của anh?”.
“Tôi ngủ ở nhà. Bị mọi người gọi xuống dưới lầu lấy lời khai, vợ tôi ở nhà, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.”
…
Lưu Vọng Quy ghi chép xong, bảo người đó ra bên kia chụp ảnh, sau đó hỏi người tiếp theo, “Tên họ?”
Vương Duy Dân!
“Ở khu mấy, phòng bao nhiêu?
Khu 1, phòng 901.
“Trong khoảng thời gian từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi, anh làm gì, ở đâu, ai có thể chứng minh lời khai của anh?”.
“Tôi dậy lúc tám giờ sáng, ở nhà ăn sáng. Không có người làm chứng, tôi ở nhà một mình.”
…
Lưu Vọng Quy: “Người tiếp theo”
--
Khu quản lý tòa nhà
Lâm Nhan đang ở phòng giám sát hỏi người quản lý, “Video trong thang máy của các anh có thể lưu giữ bao lâu?”
Quản lý tòa nhà ngồi trước máy tính đang gửi giữ liệu giám sát cho cô, “Theo lý thuyết thì có thể lưu trữ trong ba tháng. Cô muốn video của tòa nhà 38 tôi đã sao chép toàn bộ vào ổ cứng cho cô rồi. Cô trở về từ từ xem.”
Lâm Nhan còn nán lại hỏi, “Anh quen biết người sống trong căn nhà số 801 tòa 38 chứ?”
Quản lý lắc đầu, “Bình thường tôi đều ở khu trung tâm quản lý, rất ít tiếp xúc với các hộ gia đình. Tình huống của căn 801, tôi thật sự không hiểu rõ lắm.”
Nói xong dẫn cô ra ngoài, “Tôi đã gọi toàn bộ bảo vệ trực hôm nay tới. Cô tự hỏi bọn họ đi.”
Mười lăm bảo vệ đứng song song, Lâm Nhan nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, “Đúng rồi, đứa bé kia không sao chứ?”
Bảo vệ cao lắc đầu: “Không có vấn đề gì lớn. Mẹ của đứa bé đang ở bệnh viện chăm sóc nó.”
Lâm Nhan gật đầu, quay lại việc chính, “Các anh có quen biết ai sống trong căn nhà số 801 tòa 38 không?”
Người bảo vệ cao nhìn người bảo vệ thấp, đối phương mấp máy miệng, tiến lên một bước nói, “Tôi biết bọn họ. Cái người đàn ông cả ngày đeo dây xích vàng, trên tay đeo đồng hồ vàng kia, thực chất lại là một người cực kỳ keo kiệt. Đợt trước, nhà anh ta bị mất điện, đội bảo trì qua kiểm tra, thì thấy cầu chì bị hỏng phải đổi cái mới. Lúc đó anh ta nói không mang theo tiền, tôi liền để cho anh ta nợ trước. Nhưng sau đó mặc kệ chúng tôi nói gì, anh ta liền bảo cầu dao điện ở bên ngoài nên tiền đó chúng tôi phải bỏ ra, tóm lại là không chịu trả tiền.
Một bảo vệ khác gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, người kia rất keo kiệt, tôi thường xuyên nghe được mấy ông bà lão trong khu nói, anh ta đi mua thức ăn nhất định phải lấy thêm của người ta một bó hành.
Bảo vệ thấp còn không quên bổ sung, “Vợ anh ta nhỏ hơn anh ta hơn mười tuổi, ăn mặc rất thời thượng. Chẳng qua người ta nói, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cô ấy đối xử với người khác rất khách sáo, một chút cũng không giống chồng cô ấy, tiền sửa cầu chì lần trước chính là cô ấy lén trả cho tôi.”
Lâm Nhan :"Các anh thì sao?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bảo vệ cao tiến lên trả lời, “Khu nhà này của chúng tôi có ba ngàn hộ gia đình, mỗi ngày người ra vào nhiều người như vậy, chuyện nhà cô ấy chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Các bảo vệ khác đều gật đồng đồng ý.
Lâm Nhan không hỏi được gì, đành phải để bọn họ rời đi.
--
Lâm Nhan trở về cục cảnh sát, gặp Hứa Kiến Quốc ở hành lang, ông chỉ vào văn phòng của cô, “Buổi sáng có một bưu kiện chuyển phát nhanh, tôi để trên bàn làm việc của cô.”
Lâm Nhan nói cảm ơn, Hứa Kiến Quốc siết chặt nắm đấm động viên cô, “Điều tra vụ án cho tốt, tôi tin cô có thể làm được.”
Lâm Nhan bị động tác ngây thơ này của ông chọc cho bật cười.
Cô đi vào văn phòng không bao lâu, bốn người Lưu Vọng Quy từ bên ngoài trở về, nóng đến mồ hôi đầm đìa, vừa lau mồ hôi vừa oán giận, “Hỏi đến miệng tôi khô rồi, khát muốn chết.”
Bốn người xếp hàng tại máy lọc nước lấy nước, lấy xong lại điên cuồng uống nước, Lâm Nhan từ bên trong đi ra, “Kết quả lấy lời khai thế nào rồi?”
“Đội trưởng Lâm, lúc xảy ra vụ án, ngoại trừ những đứa trẻ còn quá nhỏ, tổng cộng có ba mươi ba người ở nhà. Toàn bộ ghi chép đều ở đây.” Lưu Vọng Quy đặt tài liệu lên bàn.
Lâm Nhan gật đầu, nhìn đồng hồ, “Mọi người vất vả rồi. Đã quá giờ cơm, mọi người đi ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta lại thảo luận về vụ án sau.”
Nói xong, lại xoay người trở về văn phòng.
Trần Chi Chi đói đến mức bụng nhỏ đi vài vòng, lấy điện thoại di động ra, “Nào nào lại đây, tôi định gọi đồ ăn bên ngoài, các anh muốn ăn gì không?”
Chu Hải Chính không có sức lực kêu lên, “Một phần cơm trộn thịt bò.”
Vương Đông Xuyên liên tục uống nước, “Tôi ăn cơm thịt xào nấm hương rau cải."
Trần Chi Chi ghi lại, rồi nhìn về phía Lưu Vọng Quy, “Sếp, còn anh?
Lưu Vọng Quy không trả lời, Chu Hải Chính khoắc tay lên vai Lưu Vọng Quy, cười nói, “Chi Chi, em là ma mới, để anh nói cho em biết, trong nhà anh Lưu của chúng ta ấy à, nuôi một cô vợ đảm đang chưa bao giờ để anh ấy phải gọi đồ ăn bên ngoài. Về sau gọi đồ ăn, em không cần để ý anh ấy.
Trần Chi Chi ‘ồ’ một tiếng, mắt nhìn vào bên trong văn phòng, “Thế đội trường Lâm?
Trong phòng làm việc, Lâm Nhan đang nghe điện thoại, “Ba?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói hiền từ của ba Lâm Nhan - Lâm Xuân Hòa, “Bé con, sức khỏe của con thế nào rồi?
Đây là lần thứ 109 ba cô hỏi cô câu hỏi này. Năm mười tám tuổi cô thi vào trường quân đội, sau đó tiến vào hàng ngũ quân đội trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn trở thành binh chủng đặc công. Hai năm trước, tiếp nhận nhiệm vụ bí mật, nhiều lần trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ vào nửa năm trước, nhưng khi trở về, trên người cô lại mang một đống vết thương lớn nhỏ. Bệnh viện nhiều lần gửi thông báo nguy kịch về nhà khiến cho ba mẹ cô thấp thỏm không yên,..
Lâm Nhan cười khanh khách nói, “Ba, sức khỏe con từ lâu đã không còn vấn đề gì nữa rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Hôm qua ba gửi cho con một ít đậu phụ khô do ba tự làm, con đừng quên chia cho đồng nghiệp đó. Phải nhớ tạo quan hệ tốt với người ta. Điều tra án cần có sự hợp tác, không phải chuyện một mình con có thể làm được.”
Lâm Nhan đưa mắt nhìn phía bên ngoài, mọi người cũng trùng hợp nhìn về phía cô, ánh mắt hai bên chạm nhau, mấy người kia giống như con chuột nhìn thấy mèo, lập tức rời ánh mắt sang chỗ khác. Cô mỉm cười, gật đầu, “Được, con biết rồi, ba.”
“Con vừa mới xuất viện, phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng. Đừng vì công việc mà không yêu quý cơ thể của mình.”
Lâm Xuân Hòa lải nhải, Lâm Nhan cũng không thấy phiền, rất kiên nhẫn gật đầu, “Vâng, con biết rồi.”
“Vậy thì ba không quấy rầy con nữa.”
Lâm Nhan tắt điện thoại di động, mở thùng giấy ra, vừa lúc Trần Chi Chi đẩy cửa tiến vào, “Đội trưởng Lâm, bọn tôi đang đặt đồ ăn ngoài, cô có muốn gọi đồ gì không?”
Lâm Nhan rút tờ 100 tệ trong ví ra đưa cho Trần Chi Chi, “Được. Lấy tôi một phần thịt bò hầm khoai tây, tiền còn lại để chỗ cô, sau này gọi món khác.” Cô vỗ vỗ cái thùng bên cạnh, “Trong này là đậu phụ khô do ba tôi tự tay làm, cô giúp tôi chia cho mọi người.”
Trần Chi Chi ngẩn người, gật đầu đồng ý.
Cô mang cái thùng ra ngoài, nháy mắt với mọi người, “Không ngờ, Đội trưởng Lâm rất thân thiện, còn chuẩn bị quà gặp mặt cho chúng ta.”
Lưu Vọng Quy nhìn hai túi đậu phụ khô được chia, có chút buồn cười, “Không phải chứ, hai túi đậu phụ khô đã mua chuộc được em rồi.”
Khuôn mặt Trần Chi Chi đỏ bừng, nhỏ giọng nói, “Không phải, em chỉ cảm thấy cô ấy thật giỏi. Hôm nay là ngày đầu cô ấy làm cảnh sát, em cũng vậy, nhưng cách biệt giữa hai bọn em thật sự quá lớn rồi.”
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi thể người chết ngoài đời, sợ tới mức thiếu chút nữa không màng mặt mũi bỏ chạy.
Vương Đông Xuyên hiểu ý trấn an cô, “Em không cần quá tự ti, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, còn cô ấy đã ở trong quân đội nhiều năm rồi, không thể tùy tiện đem ra so sánh.”
Lưu Vọng Quy bĩu môi, “Chờ cô ấy bắt được hung thủ đã rồi nói sau.”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy trước cửa có một cô gái trẻ tuổi bộ dáng dịu dàng, mặc áo T - shirt màu hồng nhạt, khoác áo gió màu trắng gạo.
Lưu Vọng Quy vội ra ngoài, ôm vai đối phương giới thiệu với Trần Chi Chi, “Đây là Trương Tú Nga bạn gái của anh."
Trần Chi Chi cực kỳ kinh ngạc trước vẻ ngoài của cô ấy, cô giới thiệu, “Chào chị, em là Trần Chi Chi."
Trương Tú Nga cười, gật đầu nhẹ, “Chào em”
Lưu Vọng Quy nhận lấy bình giữ ấm trong tay cô ấy, tay kia lại đưa cho cô hai túi đậu phụ khô lúc nãy, “Cái này cho em, đây là quà Đội trưởng Lâm mới nhậm chức của bọn anh tặng.”
Trương Tú Nga còn phải về đi làm, sau khi chào hỏi với mọi người xong liền cầm túi đậu phụ khô rời đi.
Cô vừa đi, Trần Chi Chi hai mắt tỏa sáng nhìn Lưu Vọng Quy, không khỏi hâm mộ, “Uầy sếp, bạn gái anh đẹp thật đấy.”
Lưu Vọng Quy nhếch khóe miệng, có chút kiêu ngạo, “Đấy là đương nhiên. không thì sao cô ấy trở thành bạn gái anh được”
Chu Hải Chính và Vương Đông Xuyên cùng ra động tác buồn nôn để biểu thị sự bất mẫn, “Phi, đúng là không biết xấu hổ."
Đang cười đùa ầm ĩ thì đồ ăn đã được giao tới.
Trần Chi Chi đem phần thức ăn của mình đặt ra ngoài, lại cầm phần của Lâm Nhan đưa đến văn phòng cô.
Lâm Nhan nhận lấy, nhìn ra phía ngoài, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Trần Chi Chi có chút ngạc nhiên, giờ ăn cơm còn phải nói chuyện công việc? Nhưng cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, gật đầu đồng ý.