“Đoàn kết chúng ta là sức mạnh, đoàn kết chúng ta là sắt gang, đoàn kết ta bền vững. Dù là sắt hay gang, so với sắt càng cứng, so với gang càng bền…”.

Bài hát “Đoàn kết chính là sức mạnh” vang lên trong một căn phòng không quá rộng. Hôm nay là ngày đầu Lâm Nhan đi làm trên cương vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Cô đang đứng trước gương sửa sang lại quần áo, chỗ xương quai xanh tinh xảo mơ hồ có chút vết thương không rõ ràng.

Nhìn bộ dáng chỉnh tề của mình trong gương, Lâm Nhan hài lòng nắm chặt tay, cô đi đến phòng khách, cầm lấy chiếc đồng hồ thông minh đeo lên cổ tay, kiểm tra hồ sơ trên bàn, sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, điện thoại và một số thứ khác, xác nhận không thiếu gì liền bỏ hết vào Balo, tắt Radio, dứt khoát xoay người, ra khỏi nhà.

Đang là giờ cao điểm, trong khu dân cư khắp nơi đều là dòng người hối hả, vội vã đến nơi làm việc.

Ven đường có khá nhiều xe riêng đỗ lại, thỉnh thoảng có một số nhân viên văn phòng vội vàng chen chúc qua những khe hở không người.

Lâm Nhan không nhanh không chậm bước đi, nơi này cách cục Cảnh sát không xa, đi bộ năm phút là tới, khả năng cao là sẽ không thể đến muộn, huống hồ vì để nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, cô đã cố ý đi sớm một tiếng so với giờ vào làm.

Cô không vội, nhưng hai thanh niên đạp xe đằng sau thì vội muốn chết rồi, đạp hết tốc lực, vút qua người Lâm Nhan, tính cảnh giác của cô rất cao, theo bản năng lùi về phía đỗ xe, lại vô tình đụng phải một chàng trai từ ngõ bên trong đi ra.

Đối phương trông rất trẻ tuổi, hai người đụng vào nhau, nhưng trong người kia có vẻ rất gấp gáp, chỉ nói nhỏ một câu “xin lỗi” rồi vội vã rời đi.

Lâm Nhan ngạc nhiên, tự hỏi hình như người bị đụng là anh ta cơ mà, sao còn xin lỗi ngược lại mình chứ.

Vấn đề này không khiến Lâm Nhan để ý quá lâu, đang muốn rời đi, thì một chiếc Honda SUV đã dừng bên tay phải bỗng lọt vào mắt cô, chiếc xe này với xe của ba cô giống nhau như đúc, đương nhiên điều đó không đủ để khiến cô chú ý, thứ thật sự khiến cô chú ý đó là hình như có một cô bé đang nằm ở ghế sau xe.

Hiện tại đang là thời điểm giữa mùa hè, nhiệt độ lúc mặt trời lên cao nhất phải lên tới gần 40 độ, cô bé ở trong không gian hẹp như vậy, chưa đến một tiếng có thể mất mạng vì thiếu Oxi.

Mặc dù đang là lúc sáng sớm, nhưng cô bé lại không có phản ứng gì, giống như là đang hôn mê vậy.

Cô không ngừng đập cửa xe, cố gắng đánh thức cô bé, đáng tiếc đối phương hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn nằm ở ghế sau, không nhúc nhích.

Hành động này của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của không ít người, những người vội vã đi làm nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời đi, nhưng những ông bà già không cần đi làm đều vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi, "Cô gái, cháu làm sao vậy?”, “Đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Nhan hỏi bọn họ, "Xe này là của ai? Sao lại nhốt đứa bé ở bên trong?”.

Nghe nói như thế, những ông lão, bà lão này liền ôm tay, nheo mắt dán vào cửa sổ xe nhìn vào bên trong, "Trời ạ, thật sự có một cô bé”.

Có một bà lão vừa vỗ tay vừa giậm chân, lo lắng không yên, "Mấy hôm trước tôi còn đọc báo, có một người mẹ không cẩn thận khóa cửa nhốt đứa bé trong xe, không đến một giờ, đứa bé đã không còn thở.”.

Bà lão vừa nói như thế, những người khác càng hoảng hốt, "Ôi trời, phải làm sao bây giờ?”.

Vì thế những ông bà lão này vội vàng hô to: "Xe nhà ai đây?”.

Bọn họ liên tiếp hô, hơn chục tiếng cũng không ai trả lời, đang lúc bọn họ chân tay luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng rầm, mọi người đồng thời quay đầu lại, mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, cô gái vừa mới phát hiện đứa bé đang cầm một viên gạch, cửa sổ phụ lái ô tô cách cô nửa mét bị đập thủng một lỗ.

Vẻ mặt mọi người đều hóa đá, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe tiếng còi xe bén nhọn vang lên. Âm thanh như tên bắn xuyên tai, làm cho người ta nhịn không được cau mày, nhưng mọi người cũng không để ý tới những thứ này, nhao nhao hỗ trợ mở cửa sổ xe, ôm cô bé bên trong ra.

"Thế nào, còn thở không?"

Nghe được tiếng báo động, có hai bảo vệ một thấp một cao chạy tới, "Chuyện gì xảy ra?”.

Nhóm các ông bà lão tự động nhường cho hai người một con đường, mồm năm miệng mười kể lại sự việc. "Các anh mau tra xem đây là hộ gia đình ở tầng nào, thế mà lại để quên con nhỏ ở trong xe, nếu không phải cô gái này vô tình nhìn thấy, có lẽ tính mạng của nó cũng không còn nữa rồi”.

Hai bảo vệ cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng Lâm Nhan, trong lòng cũng sốt ruột, "Thế nào rồi? Cô bé không sao chứ?”.

Lâm Nhan đặt tay lên mạch: "Còn mạch đập. Nhưng vẫn hôn mê. Cần đưa đến bệnh viện ngay”.

Bảo vệ cao cũng không dám chậm trễ, lấy điện thoại di động ra gọi 115.

Một đám ông bà lão tụ tập xem náo nhiệt khiến giao thông ùn tắc, tiếng còi xe không ngừng vang lên, làm cho người ta đinh tai nhức óc, bảo vệ thấp vội tiến lên sơ tán đám đông.

Bảo vệ cao lo lắng Lâm Nhan ôm đứa trẻ sẽ mỏi, muốn tiến lên hỗ trợ.

Lâm Nhan lắc đầu, "Không cần, anh mau thông báo cho người nhà đi?”.

Bảo vệ cao gật đầu, gọi điện thoại nhờ quản lý hỗ trợ điều tra, rất nhanh liền nhận được câu trả lời, "Là xe từ bên ngoài đến", "Nếu vẫn không có ai đến nhận xe, tôi sẽ đến đại đội cảnh sát giao thông kiểm tra chủ xe”.

Lâm Nhan lại nói, "Tôi là cảnh sát, để tôi điều tra”.

115 tới rất nhanh, bác sĩ đặt đứa bé vào cáng cứu thương, nâng lên xe cấp cứu, hỏi ai là người nhà?

Lâm Nhan còn phải đi làm, đương nhiên sẽ không đi theo đến bệnh viện, cô để lại số điện thoại cho bảo vệ, bảo anh đi theo xe, "Tôi sống ở tòa 20 phòng 601, nếu chủ xe muốn tôi bồi thường tiền cửa xe, anh bảo người ta tới tìm tôi."

Bảo vệ cao gật đầu, rồi lên xe cấp cứu, bảo vệ còn lại liên hệ cho chủ xe.

Hai người nhìn xe cấp cứu rời đi, vừa định quay đi thì nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau, âm thanh như tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng hét thất thành và giọng nói hoảng loạn của một người phụ nữ.

Lâm Nhan vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi nằm trên bãi cỏ cách chỗ cô không xa trên người chảy đầy máu.

Lâm Nhan nhanh chóng chạy về phía đó, hai mắt người chết trợn tròn, trên chân không mang giày, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, bộ váy liền áo màu trắng gạo trên người bị nhuộm đỏ nửa phần trên, một vài vết máu nhỏ giọt bắn lên phần cổ áo người chết, màu đỏ của máu cùng màu áo trắng đan xen khiến cho những người chứng kiến không khỏi ớn lạnh.

Những tiếng bàn tán xung quanh bắt đầu nổi lên, Lâm Nhan thu hồi tầm mắt, lấy thẻ ngành trong túi đeo lên ngược trái. Lập tức bước đến giải tán đám đông tụ tập xung quanh hiện trường “Tôi là cảnh sát, mong mọi người hợp tác với công tác bảo vệ hiện trường, xin lùi về sau”.

Cô nâng cổ tay xem thời gian trên đồng hồ, ghi nhớ thời gian nạn nhân tử vong.

Chưa kịp bỏ tay xuống, thì bỗng có một nam thanh niên chen lấn từ trong đám đông đi ra, trùng hợp lại chính là chàng trai cô không may đụng phải lúc nãy, Lâm Nhan nhanh chóng ngăn anh ta lại, “Này anh kia, anh không được phép đến gần hiện trường, dù là người nhà cũng không được”.

Chàng trai cầm thẻ công tác của mình ra, “Tôi là pháp y”. Anh ta có chút nghi ngời nhìn cô: “Hình như tôi chưa từng nhìn thấy cô ở cục Cảnh sát.”

Lâm Nhan tự giới thiệu, “Tôi là Lâm Nhan, hôm nay là ngày đầu tôi đến nhậm chức.”

Pháp y có khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng, bình tĩnh nói, “Tôi là Tạ Tiếu”. Nói xong liền lấy bao tay từ trong túi áo, bước đến kiểm tra phía sau đầu người chết.

Bảo vệ thấp đứng một bên sợ tới mức chân run lên, khép nép lại gần. “Ô trời, đấy là chủ hộ gia đình số 801 mà?”.

Ánh mắt Tạ Tiếu rơi vào cổ áo nhăn nhúm của nạn nhân, cùng với dấu vết trên mặt, hơi nhíu mày, "Cái chết của nạn nhân khả năng cao không phải là tự sát, trước khi chết nạn nhân từng ẩu đả với người khác”.

Lâm Nhan nhíu mày, án giết người sao?, người chết sống ở phòng 801, cho dù hung thủ vừa đẩy nạn nhân xuống lầu rồi lập tức đi thang máy xuống, thì thời gian vẫn chưa đủ để hắn đi ra khỏi tòa nhà này, cô lập tức dặn dò Tạ Tiếu, "Anh ở chỗ này bảo vệ hiện trường."

Cô đi đến chặn cửa một tòa nhà lại, vẫy tay với người bảo vệ thấp bé kia, "Anh phong tỏa tòa nhà này, không cho bất cứ ai ra vào." Cô nhìn cánh cửa bên cạnh, "Tầng thượng của tòa nhà này có bị khóa lại không?”

Bảo vệ chưa hiểu cô muốn làm gì vô thức lắc đầu, "Không khóa, dân cư ở đây thường lên đó phơi chăn.

Lâm Nhan chỉ cánh cửa của tòa bên cạnh, "Anh qua bên căn hộ kia canh trừng đi, chờ đồng nghiệp của tôi đến, không được để bất kỳ ai ra ngoài. Đây không phải là vụ nhảy lầu bình thường, khả năng cao là một vụ án giết người. Nghi phạm có lẽ còn ở trong tòa nhà”.

Nói xong, cô lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Bảo vệ lo lắng nuốt nước bọt, chạy đến cánh cửa tòa nhà bên cạnh, xua tay giải tán đám đông vây xem.

Bên ngoài khu nhà khoảng 200m có một đồn cảnh sát vừa nhận được điện thoại của Lâm Nhan, lập tức dẫn người chạy tới, họ nhanh chóng chăng dây cảnh giới xung quanh hiện trường.

Lâm Nhan giao dưới lầu cho cảnh sát, lại gọi một cảnh sát đi cùng cô, "Nghi phạm còn ở trong một trong hai tòa nhà, các anh phong tỏa toàn bộ hai tòa này. Không cho bất cứ ai ra vào.

Cảnh sát dẫn đầu gật đầu đồng ý.

Lâm Nhan và cảnh sát chạy vào tòa nhà, buổi sáng cánh cửa luôn được mở ra đóng vào thường xuyên, có người lười mở cửa, liền mở lớn cánh cửa, mở xong cũng không đóng vào nữa. Đúng lúc này có một thanh niên hơn hai mươi tuổi trong thang máy đi ra, kiểu tóc được vuốt keo tỉ mỉ, trên người mặc bộ quần áo không theo trào lưu nào, hai tay đút vào túi quần, đi đến kéo cánh cửa, thoạt nhìn rất hung dữ.

Lâm Nhan và anh cảnh sát đi qua cậu ta, vào thang máy, ấn tầng tám.

Thiết kế căn hộ của tòa nhà này là một sảnh hai hộ gia đình sinh sống, thang máy ở giữa hai hộ, giống như hình chữ nhật. Ra khỏi thang máy chừng 3m là khu vực tủ để giày, vì không bật đèn, nên tầm mắt bị khá nhiều hạn chế, bên phải cửa lớn lộ ra một tia sáng, xuyên thấu qua khe hở chật hẹp của căn phòng, Lâm Nhan ngửi được mùi máu tanh nồng nặc nơi đây.

Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, cẩn thận mở cửa tránh lưu lại dấu vân tay. Trên Sofa phòng khách có một nam một nữ đang nằm ngửa, nam tầm 60 tuổi, nữ khoảng hơn hai mươi, gương mặt người nam có biểu cảm dữ tợn lỗ mũi chảy máu, người nữ thì sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dạng yên tĩnh, tựa như đang ngủ, nhưng cổ hai người đều có một vết cắt rất sâu, máu tươi chảy trên Sofa có vết đậm vết nhạt

Dưới mặt đất có một con dao gọt hoa quả, trên đó còn có vết máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play