Lâm Nhan và Trần Chi Chi ngồi ở một chiếc bàn tròn nhỏ đối diện nhau , những người khác ngồi ăn tại vị trí của mình. 

Lâm Nhan vừa bẻ đũa vừa nói, “Hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Lâm Nhan, trước kia từng tham gia quân ngũ, sau khi giải ngũ, báo danh vào kỳ thi công chức của cục cảnh sát trở thành cảnh sát hình sự. Tôi hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng nhau nâng cao nghiệp vụ điều tra phá án.”

Mọi người ngẩng đầu, thưa thớt đáp lời.

“Được rồi, đến lượt các cậu giới thiệu”. Lâm Nhan hất cằm về phía Trần Chi Chi: “Cô trước đi.”

Trần Chi Chi gật đầu, cười ngọt ngào, “Em tên là Trần Chi Chi, năm nay mới tốt nghiệp chuyên ngành điều tra hình sự của Đại học Công an, được phân đến cục cảnh sát thành phố Giang làm thực tập sinh, hi vọng nhận được sự chỉ bảo của mọi người ạ.”

Lưu Vọng Quy huýt sáo, “Ồ, hóa ra Chi Chi còn là sinh viên đại học.” Anh vỗ vỗ ngực, “Tôi tên là Lưu Vọng Quy, đã công tác ở đội hình sự 8 năm.”

Vương Đông Xuyên nói tiếp, “Tôi là Vương Đông Xuyên, người bản địa, đã công tác ở đội hình sự gần 6 năm.

Chu Hải Chính cầm đũa, “Tôi là Chu Hải Chính, vào đội hình sự cùng đợt với A Đông. Mọi người gọi tôi là A Chính là được.

Lâm Nhan gật đầu, “Sở dĩ bây giờ ngay cả thời gian ăn cơm cũng dùng để thảo luận tình tiết vụ án, là bởi vì tôi đã đọc được trong sách: Thời gian ba ngày từ khi phát sinh vụ án là thời điểm vàng để phá án. Chúng ta phải toàn lực tranh thủ sớm ngày phá án, không thể để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Da đầu mọi người tê dại, đây là đem quy củ trong quân đội đắp lên người bọn họ rồi?

Chỉ là mọi người cũng không dám nói gì, không thấy con hổ cái này đang nhìn bọn họ chằm chằm sao?

Vương Đông Xuyên thức thời nhất, “Vâng. Đội trưởng Lâm, cô nói đúng. Tôi nhất định là người đầu tiên hưởng ứng. Cô chỉ chỗ nào tôi đi chỗ đó.

Chu Hải Chính trợn trắng mắt, khinh thường nhìn, nhỏ giọng mắng, “Đúng là quỷ nịnh bợ.”

Vương Đông Xuyên vùi đầu ăn cơm, làm bộ như không biết.

Lâm Nhan ăn một miếng cơm, lại tiếp tục phân tích tình tiết vụ án, “Tôi đoán là người quen gây án, bình thường giết người không ngoài ba lý do: tiền, tình, thù. Hung thủ giết một nhà ba người, cho thấy là hắn đối với nạn nhân cực kỳ căm hận. Chúng ta có thể điều tra từ phương hướng này.”

Lưu Vọng Quy gật đầu, động tác ăn cơm cũng không dừng lại.

Chu Hải Chính đưa ra phân tích táo bạo, “Tôi tìm được một chiếc bông tai vàng ở đầu cầu thang từ tầng 8 lên tầng 9, đây là trang sức hàng ngày của nạn nhân nữ. Có thể loại trừ những nghi phạm từ tầng 8 trở xuống.”

Lâm Nhan lắc đầu, “Không thể loại trừ. Có thể hung thủ cố ý ném bông tai lên tầng trên để đánh lừa công tác điều tra, xóa sạch nghi ngờ của cảnh sát đối với hắn.”

Vương Đông Xuyên gật đầu, “Tôi đồng ý với ý kiến của đội trưởng Lâm, không thể loại trừ khả năng này.

Chu Hải Chính trợn trắng mắt, “Cái thằng phản đồ A Đông này!”

Sau khi ăn xong Lâm Nhan, liền cầm hộp cơm đi đến thùng rác vứt, vừa lúc đồng nghiệp bên pháp chứng đưa đồ tới, “Mấy đồ vật này đều không có dấu vân tay, những thứ còn lại còn cần phản kiểm tra thêm lần nữa, lát nữa sẽ báo cáo cho cô.”

Lâm Nhan nhận lấy túi, nói tiếng cảm ơn.

Trần Chi Chi cũng ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ đồ trên bàn, dọn xong Lâm Nhan liền đem những thứ bên pháp chứng giao bày ra.

Có 3 chiếc điện thoại di động của ba nạn nhân, hai bình sữa và một đôi bông tai vàng.

Cô lại đem những thứ mình thu thập được từ hiện trường vụ án bày ra lần nữa: một khung ảnh gia đình, chứng minh thư của ba người và sổ hộ khẩu.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại di động nhỏ màu đen, là máy điện thoại đời cũ không có mật khẩu, có thể trực tiếp mở ra. Cô mở album ảnh, bên trong chỉ có ảnh chụp một nhà ba người.

Hai cái điện thoại còn lại đều là điện thoại thông minh, hơn nữa đều cài mật khẩu, Lâm Nhan không mở ra được.

Lưu Vọng Quy ăn xong, đem bình giữ nhiệt nhét vào trong bàn, đi đến, nhìn thoáng qua điện thoại di động, quay đầu nhìn chỗ Chu Hải Chính đang chậm rãi ăn cơm nói, “A Chính, lại đây phá khóa.”

Chu Hải Chính cuối cùng cũng ăn xong hai miếng cơm, ném hộp cơm vào thùng rác bên ngoài, nhận lấy điện thoại, đang định thao tác thì Lâm Nhan lo lắng nói, “Không thể làm mất dữ liệu bên trong máy.”

Chu Hải Chính tự tin gật đầu, “Không thành vấn đề.”

Vương Đông Xuyên bưng cốc nước đi tới, cười nói với Lâm Nhan, “Đội trưởng Lâm, cô vừa đến, còn chưa hiểu rõ về đội chúng ta. A Chính là một đứa suốt ngày chỉ thích ru rú trong nhà, sở thích lớn nhất của cậu ấy là mày mò các loại trò chơi, điện thoại, máy vi tính,.. . Sau này những thứ liên quan đến phương diện này cô cứ trực tiếp giao cho cậu ấy là được

Lâm Nhan hiểu ra.

Chu Hải Chính lấy ra một dây kết nối cắm một đầu của sợi dây đó vào điện thoại của bản thân, sau đó mật khẩu của chiếc điện thoại kia liền được mở.

Lâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi, Chu Hải Chính cười giải thích, “Đây là một phần mềm do bạn học tôi chế tạo ra. Chuyên dùng để mở khóa. Nếu không phải là sợ mất dữ liệu thì khôi phục thiết bị là cách đơn giản nhất. Nhưng nếu muốn giữ nguyên dữ liệu thì chỉ còn có thể dùng cách này thôi.

Lâm Nhan khen ngợi, “Không tồi, thứ này rất có tác dụng.”

Cô mở album ra, bên trong đều là ảnh chụp một nhà ba người và ảnh selfie của Vương Thái Anh, không có gì đáng ngờ.

Cô mở một chiếc điện thoại khác, mở album, lướt xuống vài cái, dừng lại ở ảnh chụp chung của Trịnh Lâm với một chàng trai, chàng trai này vừa hay chính là người cô vô tình đi lướt qua chỗ thang máy đại sảnh, “Trịnh Lâm có bạn trai.”

Cô đưa ảnh cho mọi người xem, “Sáng nay tôi gặp anh ta ở đại sảnh. Lúc anh ta từ trong thang máy đi ra.”

Lưu Vọng Quy vỗ bàn, “Hắn quá đáng ngờ. Người bình thường nhận được tin bạn gái bị giết, một là báo cảnh sát, hai là gọi người. Hắn thì ngược lại, nghe tin xong liền rời đi, chuyện này không thể giải thích rõ ràng được.”

Vương Đông Xuyên còn nhớ được người này, buổi sáng chính anh là người ghi chép lời khai của hắn, anh liền đem bản ghi lời khai của đối phương ra, “Hắn tên là Hà Tử Duệ, là sinh viên chuyên ngành hoạt hình của Đại học Truyền thông thành phố. Sáng nay tới tìm bạn gái, nhưng gọi điện thoại thì không ai bắt máy, hắn ở cửa đợi nửa giờ liền xuống.

Chu Hải Chính vỗ tay, “Lời khai này vừa nghe đã thấy có vấn đề. Nạn nhân nữ rơi xuống lầu lúc tám giờ rưỡi, nếu anh ta đợi ở cửa lâu như vậy, nhất định có thể nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng.”

Lâm Nhan đồng ý với suy nghĩ này, “Lúc tôi vừa đến, cửa nhà mở rộng, bạn gái chết ở trong phòng, anh ta lại làm giống như không việc gì xảy ra mà đi xuống lầu, việc này quá đáng ngờ, Lưu Vọng Quy và Vương Đông Xuyên, các anh mau đi bắt anh ta về thẩm vấn.”

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Chi Chi, “Còn chuyện về chiếc bật lửa kia thế nào rồi, kiểm tra được nguồn gốc chưa?.”

Trần Chi Chi gật đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, “Thành phố Giang chúng ta có tổng cộng hơn ba trăm người mua loại bật lửa này.”

Chu Hải Chính khoa trương kêu lên, “Uầy! Bật lửa đắt thế mà lại có nhiều người mua như vậy. Người có tiền ở thành phố chúng ta thật đúng là nhiều thật đấy.”

Lâm Nhan cầm lấy danh sách, nhìn xuống: "Có tên Hà Tử Duệ không?

Trước đó Trần Chi Chi đã cẩn thận rà sát qua, nghe vậy lắc đầu, "Không có. Cũng không có tên ba người nhà họ Trịnh.

Tầm mắt Lâm Nhan rơi xuống một cái tên, Cố Nam? Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh một bạn học nam thời trung học, mặc quần áo bị giặt đến trắng bệch, cả ngày chỉ ăn một chiếc bánh bao lạnh. Chắc là trùng tên trùng họ thôi nhỉ?

Chu Hải Chính đang so sánh những người lấy lời khai hôm nay với tên trên danh sách người mua bật lửa "Hình như không có tên nào trùng khớp.”

“Có lẽ là hàng secondhand.” Lưu Vọng Quy cười nói, “Cũng có thể đồ bị mất bị người khác nhặt được. Không thể khẳng định được. Đàn ông vứt đồ bừa bãi là chuyện  rất bình thường. Tôi cũng hay như vậy, đôi khi chính mình cũng không nhớ điện thoại di động để ở đâu,.”

Vương Đông Xuyên là người cẩn thận nhất trong tất cả mọi người, nghe vậy không đồng ý lắm, "Này, sếp, nếu như anh có bật lửa đắt như vậy, anh nỡ vứt lung tung à?"

Lưu Vọng Quy vẻ mặt lưu manh, "Tôi là người nghèo, tôi đương nhiên tiếc của. Nhưng không thể áp dụng tư duy của chúng ta vào người có tiền, với tài sản của người ta mua nhà cũng đơn giản như mua rau. Bật lửa thì tính là gì. Thế giới của người có tiền cậu căn bản không tưởng tượng được.

Trần Chi Chi đồng ý, "Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy sếp nói có lý. Bật lửa mà, nhỏ như vậy, không cẩn thận có thể bị mất. Hơn nữa hung thủ vì tiền mà có thể bất chấp tất cả, dĩ nhiên rất thiếu tiền, không giống như sẽ dùng được thứ đắt tiền như vậy.”

Lâm Nhan lắc đầu, "Mặc kệ có phải hắn mua hay không, nhưng nếu trên bật lửa có vân tay, nhất định là của hung thủ để lại. Chúng ta chờ kết quả giám định của bộ phận pháp chứng. A Chính, cậu phụ trách xem video thang máy hôm nay, xem sáng sớm hôm nay có người nào đi đến căn nhà 801. Còn Chi Chi thì đi điều tra xem một nhà ba người này có kẻ thù nào không."

Lâm Nhan, "Tôi qua bên pháp y xem tình hình nạn nhân. Được rồi, các anh đi làm việc đi.”

Nói xong, đi ra ngoài.

Ba người đàn ông chụm đầu vào nhau, "Cô ấy đi xem giải phẫu? Tôi đảm bảo ngay cả bữa cơm tối qua cô ấy ăn cũng bị nôn sạch cho xem.”

Trần Chi Chi nghe bọn họ bàn tán, lại gần nháy mắt với ba người, "Các anh có kinh nghiệm như thế, có phải lần đầu đi xem cũng nôn ra đúng không?"

Ba người đàn ông đồng loạt thay đổi sắc mặt, xấu hổ không thôi.

Lưu Vọng Quy giả vờ ho nhẹ một tiếng, nhận lấy tài liệu từ Trần Chi Chi, nhìn địa chỉ trên đó, "Anh với A Đông đi tìm người.”

Nói xong, cùng Vương Đông Xuyên rời đi.

Chu Hải Chính mở ổ cứng bắt đầu xem video.

Trần Chi Chi biết bọn họ đang lảng tránh vấn đề, nên cũng quay người rời đi, còn vừa đi vừa ngâm nga bài hát nào đó.

--

Phòng giải phẫu

Lâm Nhan ở cửa thay quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang vào, Tạ Tiếu cùng trợ lý đang làm việc bên trong.

Lâm Nhan đi vào, Tạ Tiếu ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu, bắt đầu kiểm nghiệm thương tích trên người nạn nhân.

"Người chết Trịnh Kiến Nghiệp, giới tính nam, năm nay 57 tuổi, trên cổ có một vết dao, là vết thương sau khi chết." Tạ Tiếu rạch thi thể ra, lấy ra những thứ còn đọng lại từ dạ dày, "những thứ trong dạ dày cần đưa đi kiểm tra chuyên sâu, ngày mai mới có kết quả chính xác."

Sắc mặt anh đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, "Nguyên nhân tử vong chính của nạn nhân là cao huyết áp, động mạch vành xơ cứng dẫn đến cơ tim bị tắc nghẽn."

Lâm Nhan nhíu mày, "Huyết áp tăng cao dẫn đến nhồi máu cơ tim? Nói cách khác anh ta uống thuốc tăng huyết áp?”

Tạ Tiếu thấy cô suy đoán, cười gật đầu, "Không loại trừ khả năng này. Nhưng người bình thường cho dù uống thuốc tăng huyết áp, cũng không nhất định sẽ bị nhồi máu cơ tim, người chết rất có thể bị cao huyết áp.”

Lâm Nhan hai mắt sáng ngời, " Nếu hung thủ biết rõ nạn nhân bị bệnh gì mà bỏ thuốc, suy ra rất quen thuộc đối phương, sau khi nạn nhân chết còn muốn bồi thêm một dao, khả năng không phải cướp của giết người mà là giết người vì thù hận.”

Tạ Tiếu mặt không chút thay đổi nói, "Còn phải dựa vào kết quả điều tra của các cô.”

Anh cùng trợ lý chuyển qua nạn nhân tiếp theo, "Người chết Trịnh Lâm, giới tính nữ, năm nay 23 tuổi, trên cổ có vết dao, là vết thương trí mạng.”

"Người chết Vương Thái Anh, giới tính nữ, năm nay 43 tuổi, miệng bị người bịt lại, gáy chạm đất, phù hợp với tình huống rơi từ trên cao xuống.” Tạ Tiếu kiểm tra âm đạo của nạn nhân, "Trong cơ thể nạn nhân có chất bôi trơn, không có dấu vết giãy dụa, phỏng đoán trong vòng 24 giờ trước khi chết đã từng phát sinh quan hệ tình dục, có thể kiểm nghiệm được tinh dịch hay không, còn cần tiến thêm một bước kiểm tra."

Lâm Nhan nghĩ đến tuổi của Trịnh Kiến Nghiệp, trong đầu nảy ra một suy đoán, "Người phát sinh quan hệ với cô ta có phải là chồng cô ta hay không?"

Tạ Tiếu lắc đầu, "Phải kiểm nghiệm chuyên sâu mới biết được.”

Lâm Nhan muốn phá án sớm một chút, vội hỏi: "Vậy khi nào thì có kết quả?”

“Ngày mai.”

Lâm Nhan gật đầu, nghĩ, "Pháp y Tạ, có thể giúp kiểm tra thêm một người nữa không?"

Tạ Tiếu nghi ngờ nhìn cô, "Còn có ai?

Ánh mắt Lâm Nhan ngưng tụ, khóe miệng nhếch lên: "Là người sống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play