Cùng lúc đó, cục cảnh sát thành phố Giang Lâm, đại đội cảnh sát hình sự.
Chính trị viên Hứa Kiến Quốc ôm thùng giấy đi đến, chào hỏi mọi người.
Những người khác đồng loạt vây lại, ai nấy cười rực rỡ hơn cả hoa, "Anh Hứa, lần này anh nghỉ phép chắc mang nhiều quà về cho bọn tôi lắm nhỉ? Cảm ơn”.
Nói xong, một đôi tay liền vươn tới, muốn lấy quà của mình.
Hứa Kiến Quốc phất hai tay, trừng mắt, "Nghĩ vớ vẩn cái gì thế. Tôi nghỉ phép về quê giúp chị dâu các cậu làm việc, không phải đi du lịch, lấy đâu ra quà. Đây là đồ của đội trưởng Lâm mới tới của các cậu, tôi vừa hay đi ngang qua, bảo vệ nhờ tôi giúp cô ấy mang vào thôi.
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người đều suy sụp.
Lưu Vọng Quy không nhịn được nói “Cô ấy à, theo tôi tìm hiểu thì trước đây cô ấy chưa từng làm cảnh sát, vừa đến liền làm đội trưởng của chúng ta, xứng sao?"
Chu Hải Chính lập tức tán thành, còn bồi thêm vào “Đúng vậy, nói về xứng đáng, phải nói đến anh Lưu của chúng ta, làm cảnh sát mười năm, cần trọng, chăm chỉ, còn phá được vô số vụ án, chức đội trường này nên để anh đảm nhiệm mới phải, thật không hiểu lãnh đạo bên trên nghĩ thế nào.”
Lưu Vọng Quy nín họng, lời này của Chu Hải Chính chẳng khác gì nói anh có lòng riêng với chức vụ đội trưởng kia, lãnh đạo nghe thấy lời này sẽ không cho rằng anh mơ ước cái chức vụ đó chứ. Anh trừng Chu Hải Chính, "Ăn nói cẩn thận. Tôi nói cô ấy không xứng làm đội trưởng của chúng ta cũng không phải có ý gì. Tôi chỉ cảm thấy cô ấy không có kinh nghiệm điều tra vụ án, không thể khiến cho người khác tin tưởng”.
Hứa Kiến Quốc vỗ vai Lưu Vọng Quy, "Lãnh đạo cất nhắc để đội trưởng Lâm lãnh đạo các cậu cũng có sự xem xét cả. Người ta là người từ quân đội chuyển vào, trong quân doanh năm nào cũng lấy được giải nhất môn Tán Thủ*. Mấy thằng nhóc các cậu cộng lại cũng không phải đối thủ của cô ấy.
*Tán Thủ: Môn võ chiến đấu tay không tự do của Trung Quốc
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, trong số đó Vương Đông Xuyên là người có phản ứng kịch liệt nhất, anh ta đeo kính mắt, làn da so với phụ nữ còn trắng hơn mấy phần, vừa gầy lại thấp, tóm lại là giống bộ dạng của một người ốm bệnh quanh năm. Nghe được lời này của Hứa Kiến Quốc, anh ta có chút không phục, đẩy kính mắt, vì chính mình bào chữa, "So về đánh đấm, có thể chúng tôi không phải là đối thủ của cô ấy. Nhưng việc điều tra ấy à cái cốt yếu chính là phải cần có đầu óc..."
Chưa kịp nói xong hết, Hứa Kiến Quốc đã trừng mắt, "Nói bừa! Bắt tội phạm không cần thể lực sao." Nói xong ông lại gật đầu với bọn họ, "Được rồi, người ta còn chưa tới, các cậu làm sao chắc chắn đầu óc của người ta không tốt bằng của các cậu vậy? Để tôi nói cho các cậu biết, người ta tốt nghiệp Học viện Quân sự đó. Chỉ số IQ có thể thấp hơn các cậu sao. Còn về Vọng Quy sau này sẽ có rất nhiều cơ hội thăng tiến, cứ tiếp tục cố gắng."
Lưu Vọng Quy gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, giải quyết vụ án không chỉ dựa vào kiến thức sách vở mà còn phải dựa vào đầu óc và biểu hiện nữa.
Chu Hải Chính bĩu môi: "Đúng, đúng, cô ấy có chỉ số IQ cao, thể lực tốt, nhưng kỹ năng quản lý thời gian có phải có chút vấn đề không?" Anh ta gõ lên mặt đồng hồ đeo tay, "Đã gần chín giờ rồi."
Vương Đông Xuyên đồng ý: "Chuẩn!" Nói xong anh ta liền dùng đầu gật gật chỉ về phía người đồng nghiệp mới đến đang đứng bên phía bên kia, "Xem đi cô ấy cũng là người mới, đến đây còn sớm hơn chúng ta. Người kia thì tốt rồi, bản thân là đội trưởng, ngày đầu nhậm chức đã đến muộn, thật không có kỷ luật mà.”
Hứa Kiến Quốc liếc nhìn Trần Chi Chi, người có mái tóc xoăn và phong cách ăn mặc thời trang. Ánh mắt ông rơi trên đôi giày cao gót của cô ấy, ông không nói gì mà quay lại và nói với mọi người: “Chắc trên đường có việc gì đó. ."
Cuối cùng vẫn có chút lo lắng, Hứa Kiến Quốc dùng điện thoại bàn trong cục cảnh sát bấm số Lâm Nhan gọi đi, "Alo?"
Lâm Nhan tìm kiếm xung quanh căn phòng mà không tìm thấy thứ gì khả nghi. Ngay khi cô chuẩn bị lấy điện thoại di động ra hỏi tại sao những cảnh sát hình sự khác vẫn còn chưa đến, thì một cuộc gọi từ số lạ gọi đến, cô vô thức bấm vào, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy một chiếc bông tai vàng dưới ghế Sofa. Cô dùng khăn giấy nhặt đôi bông tai vàng lên.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói hả hê vang lên: "Sao rồi? còn chưa tỉnh ngủ à?"
Lâm Nhan cau mày, nói thẳng về vụ án giết người xảy ra chỗ cô một cách ngắn gọn và súc tích.
Vẻ mặt của Hứa Kiến Quốc ở đầu bên kia điện thoại lập tức thay đổi. Nụ cười của những người khác bị vẻ mặt lạnh lùng của ông làm cho sợ hãi, vô thức im lặng.
Lưu Vọng Quy cảm nhận được chuyện gì đó, tiến lên một bước hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Kiến Quốc đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nói: "Một gia đình ba người đã bị sát hại ở phòng 801, tòa nhà 38, Khu Hoa Viên Hồ Cảnh. Đội trưởng Lâm đang có mặt tại hiện trường vụ án! Các cậu mau đến hỗ trợ điều tra."
Sắc mặt một số người trở nên kỳ quái. Một năm nay đội Hình sự chưa tiếp nhận vụ án mạng nào, cô ấy vừa đến, án mạng cũng đến luôn rồi, không phải thể chất Conan* trong truyền thuyết đấy chứ. Trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ những cũng không dám trì hoãn, đội hình sự lập tức xuất phát đến hiện trường.
*Thể chất Conan: Đi đến đâu thì ở đó có người chết.
Trần Chi Chi vốn vẫn im lặng liền tiến lên: "Còn tôi thì sao?"
Hứa Kiến Quốc thúc giục: "Cùng đi với bọn họ đi."
Trần Chi Chi vội vàng luống cuống chạy theo.
Bốn người bọn Lưu Vọng Quy và đồng nghiệp bộ phận pháp chứng đến Tòa nhà 38. Sảnh trước cửa hội trường đông nghịt người, âm thanh ồn ào nhốn nháo. Người già, trẻ em, đàn ông và phụ nữ đứng chen chúc ở cửa. Cảnh sát đứng ngoài cửa đang trấn an họ về việc phong tỏa tòa nhà.
Lưu Vọng Quy và những người khác không dám trì hoãn, vội lấy thẻ ngành của họ cho cảnh sát. Cảnh sát kiểm tra xong liền mở cửa cho họ vào.
Sau khi lên lầu, mọi người liền đeo thẻ cảnh sát, đeo găng tay rồi bước vào.
Hiện trường án mạng bừa bộn, bàn ghế ngổn ngang, hai đôi giày cao gót màu đỏ nằm lộn xộn trong phòng khách cách cửa không xa, một gói khăn giấy, một ít đồ ăn nhẹ và một chiếc túi xách tinh xảo màu đỏ rách rưới trên mặt đất, rõ ràng đã có một cuộc ẩu đả ở đây.
Các cảnh sát từ bộ phận pháp chứng bước vào và bắt đầu thu thập dấu vân tay.
Lưu Vọng Quy nhìn thấy Lâm Nhan. Anh ta bước tới đang định giới thiệu bản thân: "Đội trưởng Lâm. Chúng tôi đến từ Đội điều tra hình sự số 1. Tôi tên là..."
Ánh mắt Lâm Nhan rơi vào trên người hai nạn nhân trên Sofa, giơ tay ngăn cản màn giới thiệu.
Cô quay lại và nói: "Cả ba người trong gia đình này đều đã thiệt mạng. Chúng ta cần phải giải quyết vụ án càng sớm càng tốt để tránh gây hoang mang cho người dân."
Cô chỉ tay về phía Lưu Vọng Quy, dùng giọng nói thờ ơ, nghiêm túc nói: “Đi kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ xem có dấu hiệu bị đột nhập không?”
Lưu Vọng Quy bất ngờ, sửng sốt trong chốc lát, anh cảm nhận được, người đội trưởng mới đến này không dễ hòa hợp, anh đè xuống cảm giác trong lòng, gật đầu đồng ý.
Cô lại chỉ vào Chu Hải Chính , “Kẻ sát nhân chỉ có hai phương án để trốn thoát, một là đi thang máy, hai là đi cầu thang bộ. Cửa chính thông với thang máy, chỗ đó có Camera, cửa sau thông với thang bộ, cậu qua bên đó kiểm tra xem có chỗ nào khả nghi không?.”
Chu Hải Chính gật đầu nhận lệnh.
Lâm Nhan ra hiệu cho Vương Đông Xuyên quan sát hiện trường. Khi Trần Chi Chi nhìn thấy người chết, khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, thân thể bất động như một cây cọc gỗ.
Lâm Nhan liếc nhìn ngón tay út đang run rẩy của cô ấy, sau đó chuyển ánh mắt sang Tạ Tiếu, người đang khám nghiệm tử thi, "Thế nào rồi? Đây có phải là hiện trường gây án đầu tiên không?"
Tạ Tiếu đứng lên nói: "Thi thể đã cứng lại, nhưng chưa hình thành vết hoen tử thi*, trên hai thi thể không có dấu vết từng bị di chuyển. Đây hẳn là hiện trường gây án đầu tiên."
*Hoen tử thi: là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Khám nghiệm sơ bộ cho thấy hai nạn nhân đều bị cắt một dao ở cổ, nhưng vết dao trên cổ của nạn nhân nam hình thành sau khi chết, còn nạn nhân nữ bị tác động trước khi tử vong. Tuy nhiên, trên người hai nạn nhân đều không có dấu vết chống cự, không loại trừ khả năng có tác dụng của thuốc. Về việc đó là loại thuốc gì, phải chờ giải phẫu chuyên sâu mới có thể cho cô câu trả lời chính xác.
Lâm Nhan tự hỏi, "Cùng là một dao, một người bị đâm trước khi chết, một người bị đâm sau khi chết? xem ra hung thủ rất hận nạn nhân nam."
Tạ Tiếu không bình luận gì, "Cũng có khả năng, việc này còn phải nhờ các cô điều tra."
Ánh mắt Lâm Nhan vô thức rơi xuống bàn cà phê, trên khăn trải bàn có một chiếc bánh trứng nướng còn cháy cạnh vàng óng, một đĩa lạp xưởng và ba bình sữa tươi. "Nếu muốn bỏ thuốc thì bình sữa này là lựa chọn tốt nhất."
Nhìn chiếc bánh trứng này khả năng cao là đồ nhà tự làm, một chiếc bánh còn nguyên, mặt trên cũng chưa có dấu vết gì tác động qua. Xem ra chủ nhà còn chưa kịp dùng bữa đã bị sát hại.
Tạ Tiếu gật đầu: "Trở về khám nghiệm mới biết được."
Lâm Nhan ra hiệu cho các cảnh sát từ bộ phận pháp chứng đến và lấy tất cả những thứ này về để kiểm tra.
Tạ Tiếu tiếp tục nói: "Tôi vừa kiểm tra thân nhiệt của nạn nhân. Thân nhiệt của hai nạn nhân gần như nhau, đều tầm khoảng 35,2 độ. Thời gian tử vong có lẽ là từ 7 đến 8 giờ sáng."
Lâm Nhan cau mày, "Bảy đến tám giờ? Nhưng thời gian tử vong của nạn nhân nữ rơi lầu ở tầng dưới là tám giờ rưỡi. Nói cách khác, thời gian tử vong của cô ấy sau hai nạn nhân còn lại ít nhất nửa giờ. Điều này thật kỳ lạ. Vì sao sau nửa giờ hung thủ mới giết thêm một người nữa?