Phòng thẩm vấn.
Hà Tử Duệ hai tay giao nhau, cúi đầu, yên lặng.
Vương Đông Xuyên cầm bút ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Vọng Quy gõ gõ mặt bàn, “Tên họ?
Hà Tử Duệ lúc này mới ngẩng đầu, mím môi, nhỏ giọng trả lời, “Hà Tử Duệ”.
“Có quan hệ gì với người chết?”
“Tôi là bạn trai của A Lâm.” Hốc mắt Hà Tử Duệ đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.
Vương Đông Xuyên cầm bút ghi chép, Lưu Vọng Quy nhíu mày, “Bạn gái cậu bị người ta sát hại, sao cậu một chút cảm giác cũng không có, bộ dạng giống như không có việc gì từ thang máy đi xuống?”
Hà Tử Duệ lau nước mắt, “Anh cảnh sát, hai người không phải đang nghi ngờ tôi chứ? Tôi không giết người. Tám giờ sáng tôi đến tìm A Lâm. Ai ngờ gõ cửa không ai trả lời, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, điện thoại không ai nghe, tôi đợi ở cửa nửa giờ, thấy cô ấy thật sự không mở, nghĩ cô ấy còn giận nên tôi liền rời đi.” Nói xong không ngừng khóc, “Tôi không nghĩ tới cô ấy lại chết ở trong nhà. Nếu biết như thế tôi đã đập cửa, có lẽ cô ấy sẽ không chết.”
Lưu Vọng Quy nhíu mày, đánh giá vẻ mặt của anh ta, chờ tâm tình anh ta ổn định lại, mới tiếp tục hỏi, “Cậu vừa mới nói cô ấy còn đang giận cậu?”
Hà Tử Duệ vội giải thích, “Tôi đến muộn nửa tiếng trong buổi hẹn hò, cô ấy còn chưa nói chia tay với tôi. Chỉ có thế thôi, sao lại thành giết người vì tình rồi? Vì để cho cô ấy nguôi giận, sáng sớm hôm nay tôi đặc biệt đi đón cô ấy, không có nghiêm trọng như các người nghĩ.
Lưu Vọng Quy gõ gõ mặt bàn, “Khi đồng nghiệp của chúng tôi chạy lên tầng 8, thấy cửa đã được mở ra từ trước, trong phòng có hai người chết, cậu dám khai với tôi, cậu ở ngoài cửa chờ nửa giờ?
Hà Tử Duệ ngồi không yên, “Không có kả năng? Cửa vốn không mở, là bị khóa từ bên trong. Hai anh cảnh sát, tôi biết các anh vất vả điều tra vụ án, nhưng các anh cũng không thể oan uổng người vô tội chứ?
Lưu Vọng Quy và Vương Đông Xuyên hai mặt nhìn nhau, Lưu Vọng Quy vỗ bàn, “Lời khai của cậu rõ ràng có vấn đề.”
Trán Hà Tử Duệ bắt đầu đổ mồ hôi, “Lúc ấy tôi ở bên ngoài chơi game, thật sự chưa từng đi vào. Tôi cực kỳ chắc chắn cửa không mở.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Lâm Nhan đẩy cửa tiến vào, đằng sau còn có Tạ Tiếu đi theo, “Đưa cậu ta đi làm kiểm tra, xem từ 24 giờ trước có trải qua sinh hoạt tình dục hay không, nhân tiện lấy DNA và dấu vân tay luôn.”
Hà Tử Duệ nghiêng người về phía sau, vô cùng không tình nguyện, “Tôi không giết người, sao phải kiểm tra gì?”
“Chúng tôi muốn nhanh chóng rửa sạch hiềm nghi của cậu, cậu cũng không muốn bị người ta xem là tội phạm giết người đúng không?”
Hà Tử Duệ nghĩ đến chuyện hôm nay hắn bị cảnh sát đưa đi ngay tại trường học, nhận lấy những ánh mắt soi xét của bạn học, suy nghĩ một lát, hỏi, “Vậy phải kiểm tra như thế nào?”
Tạ Tiếu giải thích, “Sau khi xuất tinh, tinh dịch có thể sống sót trong âm đạo gần 24 giờ.”
Lâm Nhan cẩn thận hỏi thêm, “Đã qua một đêm, nếu như dùng nước rửa qua, thì có lấy được gì hay không?”
Tạ Tiếu lắc đầu, “Nếu là dùng nước bình thường rửa thì không thể nào rửa sạch hết được. Trừ phi dùng nước khử trùng. Nhưng chắc là không ai dùng nước khử trùng để rửa ráy cơ thể đâu nhỉ?
Hà Tử Duệ đơ người, hai người này thế mà lại ở trước mặt hắn trao đổi về vấn đề riêng tư như thế, thật sự là hai quái thai, hắn nuốt một ngụm nước miếng, “Tôi không dùng nước khử trùng. Dù sao tôi cũng không làm gì cả, các người muốn kiểm tra thì kiểm tra đi.”
--
Đội 1 - Đại đội cảnh sát Hình sự mở cuộc họp.
Lâm Nhan ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, “Chi Chi còn chưa về, chúng ta thảo luận trước một chút về tình tiết vụ án.
Chu Hải Chính là người đầu tiên mở miệng, “Tôi đã xem Camera thang máy sáng nay, Hà Tử Duệ đúng là vào thang máy lúc 8 giờ 2 phút. 8 giờ 33 phút xuống thang máy.
Vương Đông Xuyên cảm thấy không ổn, nhíu mày, “Thế nên cậu ta không liên quan đến cái chết của hai nạn nhân trên lầu.”
“Nhưng không thể loại trừ cái chết của Vương Thái Anh có liên quan đến cậu ta. “Lâm Nhan nói.
Lưu Vọng Quy đồng ý, “Tôi vẫn cảm thấy Hà Tử Duệ có vấn đề. Lời khai của anh ta vẫn không khác gì buổi sáng. Anh ta kiên trì nói cửa bị đóng mình thì ở ngoài cửa chơi game,.”
Lâm Nhan gật đầu, “Vừa nãy tôi đến phòng giải phẫu, báo cáo pháp y cho thấy trong cơ thể Vương Thải Anh có một lượng thuốc bôi trơn.
Chu Hải Chính đảo tròng mắt, “Mọi người có nghĩ tới khả năng Hà Tử Duệ và Vương Thái Anh cùng hợp sức giết ba con Trịnh Kiến Nghiệp không?”
Vương Đông Xuyên xoa xoa cánh tay, “Không đến nỗi thế chứ? Con rể ăn nằm với mẹ vợ? A Chính, có phải cậu xem nhiều phim cấm quá không đấy?”
Chu Hải Chính trừng mắt một cái, “Sao mà lại không có khả năng. Mọi người đừng quên, thời gian tử vong của Vương Thái Anh chậm hơn hai nạn nhân còn lại nửa giờ. Nghĩ xem, nếu như trước đó bà ta với Trịnh Kiến Nghiệp có phát sinh quan hệ, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chết. Có thể chồng và con gái biết chuyện bà ta cùng con rể vụng trộm với nhau, bà ta lo lắng bọn họ ngăn cản quan hệ của mình với Hà Tử Duệ, trong cơn tức giận liền nảy ra ý định giết người. Sau đó Hà Tử Duệ đến, vì phân chia lợi ích không đều, trong lúc tranh chấp, hắn lỡ tay đẩy Vương Thái Anh xuống lầu.”
Anh nhìn Lâm Nhan, “Huống hồ chẳng phải đội trưởng Lâm cũng nghĩ như vậy sau? Nếu không sao lại để Hà Tử Duệ xét nghiệm tinh trùng?
Mọi người nhìn về phía Lâm Nhan. Cô cũng không phủ nhận, “Chúng ta không nên loại trừ bất kỳ khả năng nào.”
Vương Đông Xuyên thay đổi sắc mặt, “Nếu thật như thế thì Vương Thái Anh này đúng là rất độc ác, ngay cả chồng và con gái của mình cũng xuống tay được.”
Lâm Nhan nói, “Hiện tại còn phải chờ kết quả giám định mới có thể nói được.”
Đang thảo luận thì phòng giám định liền đưa báo cáo tới.
Lưu Vọng Quy ngồi ở bên cạnh, mở báo cáo, “Hung khí và bật lửa đều không kiểm tra ra được dấu vân tay. Hung thủ rõ ràng đã dọn dẹp qua hiện trường vụ án.”
Lật sang trang khác, trên mặt anh lộ vẻ vui mừng, “Trên bình sữa cuối cùng, có dấu vân tay của Hà Tử Duệ.”
Chu Hải Chính cười nói, “Vậy là đã chứng minh được Hà Tử Duệ có mặt tại hiện trường vụ án. Bác bỏ lời khai của cậu ta.” Anh ném bản ghi lời khai lên bàn, “Chỉ cần DNA trong cơ thể Vương Thái Anh trùng khớp với DNA của Hà Tử Duệ, chúng ta có thể lập án khởi tố.”
Chu Hải đang đập tay với Lưu Vọng Quy, “Tốt rồi. Cuối cùng thì cũng tìm được hung thủ.”
Trần Chi Chi từ bên ngoài trở về, mệt mỏi không được, “Không được rồi, mệt quá đi mất.”
Chu Hải Chính nhìn chân đeo giày cao gót của Trần Chi Chi, “ Sau này em đừng đi giày cao gót đi làm nữa, chúng ta mỗi ngày đều phải ra ngoài chạy đi chạy lại, em đi loại này, sớm muộn gì chân cũng bị phế.”
Hôm nay Trần Chi Chi chạy cả ngày, chân cũng sắp tàn, cô hối hận trăm lần, “Em không ngờ ngày đầu đi làm đã gặp phải án mạng.” Vẻ mặt cô hâm mộ nhìn Lâm Nhan, “Nếu có thể cao như đội trưởng Lâm, em đảm bảo mỗi ngày đi giày đế bằng.”
Lâm Nhan không quen bị người trêu ghẹo, chuyển đề tài, “Điều tra thế nào rồi?”
Trần Chi Chi lắc đầu, “Em đã đến công ty và trường học của ba người hỏi qua. Trịnh Kiến Nghiệp thường này thích chiếm mấy món lời nhỏ, không có thù sâu hận lớn gì với người khác. Hẳn là không đến mức vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đi giết cả nhà người ta
Vậy thì hiềm nghi của Hà Tử Duệ càng lớn.
“Vẫn phải chờ báo cáo DNA ngày mai đi.” Lâm Nhan nhìn đồng hồ, “Đến giờ tan ca rồi, tạm biệt mọi người, ngày mai gặp lại.”
Lâm Nhan ra khỏi cục cảnh sát, đi bộ về nhà. Hôm nay mệt mỏi cả một ngày, định đi siêu thị mua chút đồ ăn muốn tự thưởng cho mình một bữa thật ngon.”
Vừa ra cửa chính, liền thấy phía trước cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc, cô đi nhanh vài bước, “Pháp y Tạ?”
Tạ Tiếu ngẩn ra, nghiêng đầu thấy là cô, gật đầu, “Hôm nay điều tra thế nào?”
“Hiện tại đã xác định được nghi phạm, đang chờ giám định DNA.”
Tạ Tiếu hơi kinh ngạc, “Năng suất cao thật đấy.”
Lâm Nhan cười nói, “Đều nhờ có đồng nghiệp giỏi đấy.”
Trước kia cô làm đặc công, đa số nhiệm vụ đều rất nguy hiểm và cần phải tự hành động một mình, điều tra vụ án lại là lần đầu tiên làm. Thời gian trước bị thương nặng, không thể làm đặc công được nữa, lãnh đạo hỏi cô định thế nào, cô liền nói ra đề nghị chuyển ngành. Lấy quân hàm của cô ra thì làm đội trưởng một đội điều tra là chức vụ cực kỳ thấp, nhưng cô không có kinh nghiệm điều tra phá án, để cô đảm nhiệm chức đại đội trưởng, lãnh đạo toàn bộ đại đội điều tra hình sự thì không thể khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Thế nên đành để cô chịu thiệt làm đội trưởng một đội điều tra.
Trước đó, cô đã bổ sung kiến thức điều tra hình sự thông qua sách chuyên ngành, phim truyền hình và tiểu thuyết. Lần đầu tiên phá án, cũng may không có mất mặt.
Tạ Tiếu nghiêng đầu, “Cảm ơn đậu phụ khô của cô. Ăn rất ngon.”
Lâm Nhan sửng sốt, Trần Chi Chi thật sự đem đậu phụ khô chia cho tất cả mọi người sao? Cô cười nói: “Không cần khách sáo. Nếu anh thích, lần sau tôi về nhà sẽ mang lên cho anh.”
Tạ Tiếu gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Lâm Nhan: “Tôi đi siêu thị mua đồ, còn anh?”
“Tôi đi mua thức ăn.”
Vẻ mặt Lâm Nhan kinh ngạc, “Anh tự nấu ăn? Bây giờ đàn ông biết nấu ăn càng ngày càng nhiều.”
Tạ Tiếu cười nói, “Hết cách rồi, đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, không có lợi cho cơ thể, chỉ có thể tự mình làm.”
Lâm Nhan lầm bầm đảo tròng mắt, “Pháp y Tạ? Anh có bạn gái chưa?”
Tạ Tiếu sửng sốt, ngữ khí quen thuộc này khiến anh nhớ tới mấy cô dì ở căn tin cục cảnh sát, những người đó thấy anh liền hỏi, “Tiểu Tạ à, cháu đã có bạn gái chưa?” Nếu anh ta nói không có, họ lập tức nói: “Để dì giới thiệu cho cháu một người.” Những lần đó, anh đều dùng đủ mọi lý do để cho qua chuyện, nhưng đối diện với đôi mắt tỏa sáng của cô, sự chờ mong như sắp tràn ra, trái tim anh lập tức lỡ đi một nhịp, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nói khẽ, “Chưa có, sao vậy?”
Lâm Nhan mặt mày mỉm cười, ý cười càng sâu, “Vậy tối nay anh ăn cơm một mình?
Tạ Tiếu gật đầu. Không phải cô có ý với mình chứ? Vành tai anh trong nháy mắt đỏ bừng.
“Vậy anh không ngại dọn thêm đôi đũa chứ?” Lâm Nhan cười khanh khách nhìn hắn, “Chúng ta cùng ăn tối. Tôi giúp anh rửa rau, rửa bát. Anh nấu cơm, chúng ta cùng nhau hợp tác, còn có thể làm thêm vài món nữa? Anh cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt Tạ Tiếu hóa đá, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, trong lòng có chút mất mát, thế mà lại không phải vì thích mình mới hỏi?
Lâm Nhan thấy anh không nói lời nào, còn nhìn mình chằm chằm, cô sờ sờ mặt mình, “Sao thế?” Xác định trên mặt không dính cái gì, lại nói “Anh không đồng ý?” Cô đảo tròng mắt, lộ ra nụ cười tinh nghịch, “Chúng ta cũng coi như là có quen biết, cùng nhau ăn cơm, có thể tăng thêm cảm tình. Sau này hợp tác còn có thể hiểu nhau hơn.”
Tạ Tiếu trong lòng nghẹn lại, trên đời này làm gì có nhiều chuyện vừa gặp đã yêu như thế, bọn họ vừa mới quen biết, cô làm sao có thể theo đuổi anh, là anh suy nghĩ nhiều rồi. Sau khi nghĩ thông suốt, anh lắc đầu, “Không phải là tôi không muốn đồng ý.”
Anh dừng lại, xoay người đối mặt với cô, “Cô không biết? Hôm nay tôi giải phẫu thi thể à.”
Lâm Nhan không hiểu anh muốn nói cái gì, có chút khó hiểu hỏi lại “Cho nên?”
Tạ Tiếu cẩn thận nhìn cô, “Ngày đầu tiên cô đến nên không biết, mỗi lần tôi giải phẫu thi thể xong đều ăn thịt bò bít tết. Những đồng nghiệp trước kia, không ai dám cùng tôi ăn cơm.”
Lâm Nhan vẫn không hiểu lắm, “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.” Thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô không rõ mối liên hệ của hai chuyện này, đột nhiên đem suy nghĩ bay đi xa, “Chẳng lẽ anh lấy thi thể......
Tạ Tiếu giật mình, nghe xong tưởng tượng của cô có chút cạn lời, “Cô nghĩ đi đâu vậy. Đó là phạm pháp.”
Lâm Nhan vỗ trán mình, ngượng ngùng cười, “Anh không thể trách tôi nghĩ nhiều, là anh nói hai chuyện này có liên quan đến nhau.”
Tạ Tiếu kinh ngạc nhìn cô, “Cô xem tôi giải phẫu thi thể, một chút phản ứng cũng không có? Cô không cảm thấy buồn nôn sao?”
Trước kia nhiều cảnh sát hình sự muốn đến xem giải phẫu, họ đều nói lá gan của mình lớn, nhưng sau khi xem, phản ứng của từng người so với phụ nữ có thai còn lớn hơn.
“Không có.” Lâm Nhan rốt cục bắt được mạch suy nghĩ của anh, “Thì ra anh sợ tôi ăn bò bít tết sẽ nôn. Thế thì anh nghĩ nhiều rồi. Tôi đã từng thấy qua cảnh tượng còn kinh dị hơn thế, những thứ kia căn bản không tính là gì.” Cô có chút buồn cười, “Là tôi chưa từng nói với anh, trước khi làm cảnh sát tôi đã từng phục vụ trong quân đội.”
Tạ Tiếu vỡ lẽ, khen ngợi: “Thảo nào lại vậy, đúng là người từng trong quân đội có khác, năng lực tiếp nhận rất trâu bò.”
Lâm Nhan khiêm tốn xua tay, lại có chút tò mò, “À, anh còn chưa nói vì sao sau khi giải phẫu thi thể phải ăn bò bít tết.”
Tai Tạ Tiếu trong nháy mắt đỏ bừng, hai má nóng bỏng, “Mới đầu khi tôi bắt đầu học giải phẫu, nôn khắp nơi, để sớm thích ứng, mỗi lần học xong tôi liền đi ăn thịt bò bít tết chín năm phần. Như vậy có thể lấy độc trị độc. Nhiều năm trôi qua, nó lại chậm rãi trở thành thói quen.”
Lâm Nhan gật đầu, “Thì ra là như vậy.”
“Chẳng qua hình như các đồng nghiệp cảm thấy tâm lý tôi có vấn đề, cho nên không muốn cùng tôi ăn cơm.” Lúc nói lời này, giọng anh khó nén bi thương.
Lâm Nhan vỗ vỗ bả vai hắn, cười khanh khách nói, “Không sao hết. Tôi ăn cơm với anh.”
Tạ Tiếu bình tĩnh nhìn cô. Lúc anh một tuổi, ba mẹ ly hôn, mỗi người lại lập một gia đình mới, cuộc sống của anh đều do ông nội chăm sóc. Năm anh mười tuổi, ông nội bị bệnh qua đời. Ba mẹ không muốn anh làm phiền gia đình mới của họ, thế nên anh vẫn sống một mình. Một mình nấu ăn, một mình ăn cơm, từ đó đến giờ vẫn vậy. Nghe được lời này của cô, trong lòng anh rung động, khóe miệng mang theo nụ cười, “Được, vậy hôm nay để tôi cho cô nếm thử tay nghề của tôi.”