Ngô Đạo Tử nói xong, hắn lấy ra từ trong nhẫn không gian của mình một chiếc vòng tay nhỏ được khảm nhiều viên đá quý đủ màu sắc.

“Đây là vòng tay không gian, có thể to nhỏ tùy theo linh khí của ngươi. Nghĩa là nếu linh khí của ngươi mạnh bao nhiêu thì không gian trong chiếc vòng này sẽ lớn bấy nhiêu. Chẳng hạn, bây giờ ngươi đang ở tầng Luyện Khí, thì không gian trong vòng tay này sẽ có một ngàn mét vuông, và cứ thế mà tính.”

“Bây giờ ta mới lấy ra là vì không muốn ngươi gặp nguy hiểm. Dù sao có bảo vật hiếm không nhiều thì ít cũng sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của những người khác.”

Chu Lục Lục nhìn chiếc vòng tay nhỏ khảm đá quý, lập tức ngây người.

【Đây... Đây không phải là vòng tay không gian của nữ chính sao? Đồ của Tô Ngọc Như, mình đã cướp sư phụ, giờ lại lấy vòng tay không gian vốn sẽ thuộc về Tô Ngọc Như... Như này thì chẳng phải Tô Ngọc Như sẽ lột da mình sao?】

Nghĩ đến việc sẽ bị Tô Ngọc Như trả thù thê thảm, Chu Lục Lục cảm thấy sởn gai ốc, toàn thân tê dại.

Ngô Đạo Tử và Triệu Đại Long cũng nghe được tâm tư của Chu Lục Lục, hai người nhíu mày.

“Tiểu Lục, đây là lễ vật gặp mặt mà sư phụ ta đây tặng cho ngươi, nhận lấy đi, không ai có thể cướp đi. Nếu có ai dám cướp đồ của ngươi, ta sẽ là người đầu tiên ra tay!”

Triệu Đại Long cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiểu sư muội Lục, đây chính là đồ mà sư phụ tặng cho muội. Muội cứ yên tâm mà nhận lấy đi!”

Chu Lục Lục do dự một chút, quyết định nhận chiếc vòng tay.

【Thôi, dù sao mình đã cướp sư phụ của Tô Ngọc Như thì cũng đã đắc tội, không cần phải quan tâm thêm nữa. Hơn nữa, giờ mình đã bái sư đàng hoàng, sao có thể tính là cướp đồ được chứ?】

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Lục Lục vui vẻ cầm món quà quý giá từ tay sư phụ.

“Cảm ơn sư phụ, đồ đệ rất thích chiếc vòng tay này.”

Chu Lục Lục đeo chiếc vòng vào cổ tay, ngay khi nó vừa tiếp xúc da thịt nàng liền lập tức co lại vừa khít kích thước cổ tay nhỏ bé. Sự ảo diệu trước mắt khiến Chu Lục Lục càng thêm trân trọng món quà.

Ngô Đạo Tử nhìn bộ dạng phấn khích của Chu Lục Lục, khóe miệng nở nụ cười tự mãn.

“Được rồi, nhanh chóng thử nhập linh lực vào xem...”

Ngô Đạo Tử còn chưa nói dứt lời, hắn đã chợt nhớ ra điều gì đó.

Hắn quay đầu lại, trước mặt là biểu cảm như rưng rưng sắp khóc của Chu Lục Lục đang nhìn mình với ánh mắt đáng thương.

“Sư phụ, ngài cố ý phải không? Sư phụ thừa biết đệ tử không có linh lực mà vẫn tặng chiếc vòng tay được kích hoạt bằng linh lực cho đệ tử.”

“Ôi ôi ôi, không có linh lực, thì làm sao ta có thể sử dụng đây~!”

Chu Lục Lục tủi thân nhìn Ngô Đạo Tử, hai hàng nước mắt chực trào sắp chảy xuống.

Ngô Đạo Tử lúng túng tỏ vẻ ngại ngùng: “À… Ta đương nhiên không cố ý. Ta nghĩ rằng bây giờ ngươi chỉ đang nhất thời không có linh lực, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra rõ ràng, sau đó ngươi cũng có thể tu luyện như người bình thường.”

Triệu Đại Long nghe Chu Lục Lục xác nhận thật sự không có linh lực, hắn lo lắng: “Sư phụ, tiểu sư muội thật đáng thương, không có linh lực, ngài mau giúp muội ấy kiểm tra xem tại sao muội ấy lại không thể tu luyện đi!”

“Ta biết rồi, từ nãy đến giờ chỉ có mình ngươi là sốt ruột!”

Ngô Đạo Tử liếc mắt về phía Triệu Đại Long, thấy hắn còn đang cuống quýt hơn cả mình, rồi xoay người, đưa tay phóng linh lực tới Chu Lục Lục.

Ngay khi linh lực của hắn chạm vào cơ thể nàng, đồng tử của Ngô Đạo Tử bỗng co lại.

“Chuyện này... Chuyện này là gì đây?”

Hắn hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần, một lần nữa phóng lại linh lực.

“Tại sao... Tại sao lại như vậy...”

Chu Lục Lục nghe thấy Ngô Đạo Tử lẩm bẩm, toàn thân nàng buông thõng xuống.

“Thưa sư phụ, người không cần kiểm tra nữa. Đệ tử biết mình không có linh căn, nên tất nhiên không thể tu luyện.”

Ngô Đạo Tử giơ tay lên, ra hiệu cho Chu Lục Lục im lặng.

“Chờ ta một chút. Vừa rồi ta định nói: Tại sao lại kỳ diệu như vậy!”

“Hả?”

Chu Lục Lục có chút sững sờ không tin vào tai mình.

Khuôn mặt của Ngô Đạo Tử hiện rõ vẻ phấn khích: “Kỳ diệu, thật sự là kỳ diệu! Ngày hôm qua khi ta kiểm tra kinh mạch của ngươi, rõ ràng không có một chút linh căn nào, nhưng hôm nay kiểm tra lại, ta phát hiện trong cơ thể ngươi có ba loại sóng linh lực lần lượt là Hỏa, Mộc và Băng. Mặc dù linh lực này có vẻ không phải là thiên phú của ngươi, nhưng những linh lực này đã hình thành ổn định và bám rễ sâu trong cơ thể, hiện nó đang dần dần có xu hướng sinh ra linh căn!”

Ngô Đạo Tử mừng thầm trong lòng.

“Huyền diệu, thật sự là rất huyền diệu! Ta chưa từng chứng kiến trường hợp nào như thế này.”

Ánh mắt của Chu Lục Lục cũng sáng rực lên.

“Thưa sư phụ, vậy có nghĩa là đệ tử có thể tu luyện rồi sao?”

“Đương nhiên là có thể!”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Lục Lục phấn khích nhảy lên, tay chân vung vẩy.

“Yay! Tuyệt quá! Cuối cùng cũng có thể được tu luyện rồi!”

Ngô Đạo Tử nhìn vẻ mặt vui mừng của Chu Lục Lục, hắn chỉ biết cười và lắc đầu.

Ngô Đạo Tử rất muốn làm rõ tình trạng cơ thể của Chu Lục Lục, nên đã giao phó nàng cho Triệu Đại Long chăm sóc.

“Đại Long, ngươi hãy trông chừng tiểu sư muội của ngươi, còn ta sẽ đi Thư viện tra cứu xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”

Ngô Đạo Tử nói xong, gọi bảo kiếm của mình, đứng lên đó và rời đi.

Chu Lục Lục nhìn theo Ngô Đạo Tử với bộ y phục bay phấp phới trong gió, vẻ mặt đầy ghen tị.

Triệu Đại Long quay sang bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Chu Lục Lục, mỉm cười nói: “Tiểu sư muội, muội không cần ghen tị với sư phụ, bây giờ muội cũng có thể tu luyện rồi, không lâu nữa muội sẽ có thể ngự kiếm phi hành.”

Nghe vậy, Chu Lục Lục bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhị sư huynh, xin huynh hãy dạy cho muội cách tu luyện với!”

Triệu Đại Long vui vẻ đồng ý, đáp: “Được!”

Sau đó, hắn lục tìm trong không gian giới một hồi, cuối cùng lôi ra vài cuốn sách.

“Tiểu sư muội, đây đều là sách căn bản về Luyện Khí, muội hãy tự xem trước để có cái nhìn tổng quát. Xem xong rồi ta sẽ dạy muội cách Luyện Khí, như vậy có được không?”

Chu Lục Lục cảm kích gật đầu lia lịa: “Cảm ơn nhị sư huynh, huynh thật tốt!”

Thấy Chu Lục Lục hào hứng khen mình, Triệu Đại Long chỉ biết đứng đó cười híp mắt.

Trong khi Chu Lục Lục ngồi dịch sang một bên và bắt đầu xem sách, Triệu Đại Long đi đến nhà bếp lấy một ít đồ ăn rồi trở về.

“Tiểu sư muội, ở đây có bánh bao, muội hãy ăn trước cho đỡ đói.”

“Cảm ơn nhị sư huynh!”

Chu Lục Lục nhận bánh bao, vừa gặm vừa lật từng trang giấy nghiền ngẫm.

Nàng chăm chú đến mức màn đêm tối sầm buông xuống từ lúc nào không hay.

Mãi cho đến khi âm thanh của tiếng cười vang dội từ Ngô Đạo Tử vang lên, nàng mới để ý đến mọi thứ xung quanh.

“Ha ha ha, không ngờ, không ngờ! Lão phu ta đã nhặt được bảo vật!”

Ngô Đạo Tử từ Thư viện trở về, trên đường không ngừng lẩm bẩm câu này, vừa nói vừa cười đắc ý, khiến ai không biết lại tưởng hắn bị tâm thần phân liệt.

Chu Lục Lục cũng nghĩ như vậy.

【Sư phụ sao lại cười như điên vậy? Có phải sư phụ đã bị quỷ ám không?】

Ngô Đạo Tử lại đọc được suy nghĩ của Chu Lục Lục từ bên ngoài, nhưng hắn không bận tâm, ngược lại còn cảm thấy nha đầu mình vô tình nhặt được này ngày càng thú vị.

“Tiểu Lục à, ngươi thật là đệ tử tốt của ta!”

“Hả?”

Chu Lục Lục ngẩn ra…

Có vẻ như bản thân nàng không làm gì sai...  

Âm thanh ồn ào đã làm gián đoạn giấc thiền tịnh nghỉ ngơi của Triệu Đại Long bên cạnh.

“Thưa sư phụ, có chuyện gì xảy ra sao? Điều gì khiến người lại cười vui vẻ như vậy?”

Ngô Đạo Tử không thể nhịn được bèn chia sẻ niềm vui của mình.

“Triệu Đại Long, ngươi có biết tiểu sư muội của ngươi có linh căn gì không?”

Triệu Đại Long ngơ ngác lắc đầu.

Ngô Đạo Tử tự mãn vuốt vuốt bộ râu hoa trắng của mình: “Ha ha! Ngươi không biết cũng là lẽ bình thường, linh căn mà tiểu sư muội của ngươi sở hữu chính là loại linh căn hiếm gặp nhất trong thiên niên kỷ, đó là linh căn hòa hợp!!”

“Hử?”

Vẻ mặt của Triệu Đại Long đầy nghi ngờ.

“Thưa sư phụ, linh căn hòa hợp là gì? Linh căn hòa hợp có mạnh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play