Ngô Đạo Tử liếc nhìn Triệu Đại Long, sau đó buông một câu với giọng điệu thất vọng: “Ngươi nên chịu khó đọc sách nhiều hơn!”

Nói rồi, hắn chuyển hướng nhìn về phía Chu Lục Lục.

“Linh căn hòa hợp nghĩa là loại linh căn có năm nguyên tố ngũ hành trộn lẫn với nhau, bao gồm tất cả linh khí của vạn vật. Đó là lý do trước đây ta không thể phát hiện ra linh căn trong cơ thể tiểu sư muội của ngươi. Bởi vì khi đó, trong cơ thể tiểu sư muội ngươi không hề bất kỳ một linh căn nào nổi trội tự phát sinh, nhưng bây giờ ta đưa linh lực bản thân vào người tiểu sư muội của ngươi để dò xét, thì phát hiện trong cơ thể nha đầu này có Hỏa linh căn.”

Triệu Đại Long cũng sực nhớ ra, lúc mới gặp mặt, hắn từng dùng linh lực kiểm tra linh khí cho Chu Lục Lục.

“Vậy… Vậy có nghĩa là Mộc linh căn hiện tại đang nằm trong cơ thể nha đầu này là do linh lực của ta tạo nên sao?”

Nghĩ đến việc mình đã đóng góp cho tiểu đồ đệ một linh căn, Triệu Đại Long cảm thấy vui mừng.

“Đúng vậy! Hai linh căn nguyên tố Hỏa và Mộc này là của ta và ngươi, còn một linh căn nữa là Băng linh căn cực kỳ hiếm có!”

Những người sở hữu Băng linh căn vô cùng ít, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một chút, hắn đoán ra đó là của Tô Ngọc Như.

Chu Lục Lục nghe được cuộc trao đổi giữa sư phụ và nhị sư huynh, nàng cũng nhận ra rằng Tô Ngọc Như đã chú ý đến mình, vì chỉ nữ chính mới sở hữu Băng linh căn quý hiếm này.

Việc có sự tồn tại của Băng linh căn trong cơ thể Chu Lục Lục chứng tỏ rằng Tô Ngọc Như đã từng phóng linh lực để dò xét nàng.

Nghĩ đến việc mình có thể bị nữ chính Tô Ngọc Như trả thù, Chu Lục Lục sợ hãi nuốt nước bọt.

“Thưa sư phụ, vậy tốc độ tu luyện của linh căn hòa hợp này có nhanh không?”

【Phải làm sao đây, phải làm sao đây! Mình không chỉ cướp sư phụ mà còn lấy đi vòng tay không gian vốn thuộc về Tô Ngọc Như, chắc chắn Tô Ngọc Như sẽ không buông tha cho mình. Theo như cốt truyện trong sách, bây giờ nữ chính đã tu luyện đạt đến giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, vậy mình sẽ phải mất bao lâu để có thể theo kịp Tô Ngọc Như? Nếu không theo kịp thì sẽ không thể đấu lại, chỉ còn cách đứng yên để bị Tô Ngọc Như đánh cho te tua.】

Nghĩ đến việc mình sắp bị Tô Ngọc Như dùng Băng linh căn phong ấn thành bức tượng đá, toàn thân Chu Lục Lục run rẩy.

【Ôi trời ơi, phải làm sao đây? Mình không muốn bị đóng băng thành tượng đá đâu, thật sự rất kinh khủng! QaQ】

Ngô Đạo Tử thấy tiểu đồ đệ của mình lại sợ một kẻ Luyện Khí hậu kỳ đến mức mặt mày trắng bệch, hắn liền tỏ ra khó chịu mà lắc đầu.

【Không phải chỉ một con kiến đang ở Luyện Khí hậu kỳ thôi sao? Đã là đồ đệ của Ngô Đạo Tử, sao có thể nhát gan như thế! Nếu gặp, hãy giết!】

Trái ngược với sự châm chọc của Ngô Đạo Tử, Triệu Đại Long lại tỏ ra thương xót.

【Tiểu sư muội thật đáng thương, chỉ vì được sư phụ nhận mà lại phải sống trong lo sợ sẽ bị một tu sĩ đang ở giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ trả thù. Không thể được, ta không thể để ai bắt nạt tiểu sư muội của mình, ta nhất định phải bảo vệ muội ấy thật tốt!】

Chu Lục Lục không đọc được những suy nghĩ trong đầu sư phụ và nhị sư huynh, nàng động viên bản thân để trấn tĩnh lại.

【Không được, mình không thể ngồi chờ chết, phải chăm chỉ tu luyện, phải sống sót, phải đạt được đại đạo, đến lúc đó ai cũng không thể bắt nạt!】

Chu Lục Lục đập hai tay vào nhau, thể hiện ý chí quyết tâm.

Ngô Đạo Tử gật đầu hài lòng với những suy nghĩ của Chu Lục Lục.

【Đúng đúng, đây mới là đồ đệ của ta!】

Thấy trên tay Chu Lục Lục cầm vài quyển sách, Ngô Đạo Tử biết rằng hẳn là Triệu Đại Long đã tìm cho nàng để ôn tập.

“Tiểu Lục, ngươi đã đọc đến đâu rồi?” 

Chu Lục Lục giơ tay lên chỉ những cuốn sách: “Thưa sư phụ, còn hai trang nữa là đệ tử xem xong hết.”

Ngô Đạo Tử hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ, chỉ nửa ngày mà không thể nào đọc hết ba quyển được.

“Vậy hai quyển kia ngươi cũng đã đọc xong?” 

“Đã đọc xong ạ! Hơn nữa đệ tử còn thuộc lòng tất cả.” 

Nghe vậy, Ngô Đạo Tử cho rằng Chu Lục Lục vì muốn được khen ngợi nên mới nói khoác lác như vậy. Hắn nhíu mày, nghiêm túc dạy dỗ: “Tiểu Lục à, không nên vội vàng. Dù là đọc sách hay tu luyện thì cũng phải kiên nhẫn và thực hành từng bước một. Xem xong hay chưa cũng không quan trọng, ta sẽ không trách ngươi, ta chỉ muốn hỏi thăm tiến độ của ngươi thôi. Nhưng ngươi không thể vì muốn được ta khen mà nói dối.”

Ngô Đạo Tử nghĩ rằng Chu Lục Lục còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại là cô nhi, khả năng chưa từng được ai dạy bảo điều hay phép phải là bình thường, nên hắn đã tận tâm dốc lòng uốn nắn.

Chu Lục Lục chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn nước: “Thưa sư phụ, đệ tử thật sự đã thuộc lòng, từ nhỏ ta đã có khả năng ghi nhớ mọi thứ.”

“Ôi, nha đầu này, sao lại không chịu nghe lời?” 

Ngô Đạo Tử chưa từng chứng kiến trường nào thật sự có khả năng ghi nhớ mọi thứ ngay từ lần đầu, hắn cho rằng Chu Lục Lục cố cãi cùn và bao biện cho lời nói dối. Ngay lập tức, hắn quyết định sẽ giáo huấn nàng một phen.

Chu Lục Lục thấy Ngô Đạo Tử không tin mình, từ từ gập sách lại rồi lớn tiếng bắt đầu đọc vanh vách: “Luyện Khí nhập môn: Nhắm mắt tĩnh tâm ngồi, nắm chặt tĩnh tư thần. Ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, quên đi những tạp niệm trong lòng...”

Ngô Đạo Tử nghe nàng đọc thuộc làu làu, hắn nhướn mày.

【Hmm, xem ra nha đầu này cũng cứng đầu phết! Được, sư phụ ta sẽ nghe xem rốt cuộc ngươi thuộc được bao nhiêu câu.】

Hắn vốn nghĩ rằng Chu Lục Lục chỉ có thể thuộc được hai trang đầu, sau đó sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi và phải thừa nhận mình không nhớ được. Nhưng không ngờ, nàng cứ thế mà đọc, thời gian kéo dài đến tận nửa giờ.

Ban đầu, Ngô Đạo Tử còn chịu khó nghe một cách thoải mái, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn bắt đầu nghi ngờ.

【Sao vậy nhỉ, nha đầu này thật sự có khả năng ghi nhớ mọi thứ ư?】

Ngô Đạo Tử vội vàng mở ba quyển sách, lần lượt đối chiếu với nội dung bên trong. Không đối chiếu thì không biết, chứ một khi đối chiếu, hắn lập tức giật bắn mình.

Nội dung mà Chu Lục Lục đọc thuộc lòng, không sai dù chỉ một chữ...

Khi nhận ra tiểu đồ đệ của mình thật sự có khả năng ghi nhớ mọi thứ, Ngô Đạo Tử cảm thấy mặt mình nóng bừng. 

Lúc này hắn vừa mừng vừa chột dạ xấu hổ.

...

Chu Lục Lục không hay biết những suy nghĩ trong đầu Ngô Đạo Tử, nàng chỉ chăm chú đọc vanh vách từng chữ đã ghi nhớ trong đầu mà không bỏ sót câu nào.

Và tất nhiên, nàng chưa xem nốt hai trang cuối.

“Thưa sư phụ, đệ tử đã đọc thuộc xong rồi, chỉ còn lại mỗi hai trang đó đệ tử chưa đọc qua...”

Ngô Đạo Tử đỏ mặt, để che giấu sự ngại ngùng, hắn liền ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, ta không biết, ngươi còn có khả năng nhớ mọi thứ như vậy.”

“Sư phụ, đệ tử thề không bao giờ nói dối, sư phụ vừa rồi đã hiểu lầm đệ tử.” Chu Lục Lục tỏ vẻ vô tội.

Khuôn mặt của Ngô Đạo Tử càng đỏ hơn: “Ha ha, sư phụ không phải là... Không phải lo đệ tử lầm đường lạc lối sao!”

Ngô Đạo Tử quay sang nhìn Triệu Đại Long đứng bên cạnh như người mất hồn, liền đá nhẹ chân nhị đồ đệ, ra hiệu để hắn nói đỡ giúp mình.

Triệu Đại Long hiểu ý, lập tức chuyển đề tài: “Tiểu... Tiểu sư muội, muội thật tài giỏi, ta chưa từng thấy ai lại có khả năng kỳ diệu đến vậy!”

Chu Lục Lục mỉm cười với Triệu Đại Long: “Nhưng chỉ biết thuộc lòng thì không đủ.”

Nghe vậy, Ngô Đạo Tử cảm thấy đây là cơ hội để dạy dỗ Chu Lục Lục. Hắn quyết tâm phải chỉ bảo nàng, để nàng hiểu được tầm quan trọng của việc có một người sư phụ tốt.

“Tiểu Lục nói đúng, chỉ thuộc lòng thì không đủ, còn phải biết cách áp dụng nữa...”

“Lại đây, theo ta học cách vận khí vào cơ thể: nhắm mắt tĩnh tâm ngồi, nắm chặt tĩnh tư thần... Có nghĩa là hai chân khoanh lại, nhắm chặt mắt, loại bỏ những tạp niệm, ổn định tinh thần...”

Chu Lục Lục bắt chước động tác của Ngô Đạo Tử, nàng khoanh chân, cảm nhận linh khí vận chuyển quanh cơ thể một cách nghiêm túc.

“Thưa sư phụ, bao lâu thì có thể dẫn khí vào cơ thể?” 

Ngô Đạo Tử thấy mặc dù nàng còn vụng về nhưng rất nghiêm túc học hỏi, liền dịu giọng giải đáp thắc mắc: “Người bình thường ít nhất cũng phải một tháng, nhiều thì có thể tới một năm rưỡi. Ngươi không cần phải sốt ruột, lần đầu tiên ngồi thiền không thể dẫn khí vào cơ thể là chuyện rất bình thường. Đệ nhị sư huynh của ngươi lần đầu cũng mất cả tháng trời để làm được. Đệ nhất sư huynh của ngươi, Uẩn Dư Cảnh, cũng phải mất bảy ngày. Ngay cả sư phụ ta đây, lần đầu tiên dẫn khí vào cơ thể cũng mất tận ba ngày rưỡi!”

Giọng điệu của Ngô Đạo Tử đầy tự hào khi nhắc về thời gian bản thân dẫn được khí vào cơ thể.

Triệu Đại Long hiểu tính, hắn biết sư phụ mình sắp bắt đầu khoe khoang.

Quả nhiên, ngay sau đó Ngô Đạo Tử tự mãn nói: “Ngươi đừng xem thường sư phụ ngươi, năm đó, ta cũng được coi là thiên tài trong số những thiên tài. Phải biết rằng, cho đến nay, số người có thể dẫn khí vào cơ thể trong ba ngày chỉ đếm trên năm đầu ngón tay thôi!”

Ngô Đạo Tử ngẩng cao đầu, thầm nghĩ, bản thân mình tuyệt vời như vậy, tiểu cô nương chắc chắn sẽ ngưỡng mộ lắm đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play