( Độc giả thân mến, việc đọc chỉ là một chuyện nhỏ, phần sau sẽ còn thú vị hơn nữa nhé! )
“Á~~! Cứu với~!”
“Có ai không cứu với!”
…
“Bùm~~!”
…
Bụi dưới mặt đất cuốn lên mù mịt.
Chu Lục Lục mở chiếc dù, tháo bỏ thanh kiếm cổ đang buộc dưới chân, bò ra từ đống đất.
Vừa thoát ra ngoài, Chu Lục Lục thấy một nhóm người mặc đạo phục vây quanh mình, đầu óc quay cuồng đầu óc quay cuồng choáng váng.
Ta là ai? Đây là đâu?
Còn chưa kịp định thần, những người tu tiên mặc đạo phục đã mở miệng bàn tán rôm rả.
“Tiểu hữu này thật dễ thương, khuôn mặt tròn trịa quá đi!”
“Dễ thương nhỉ, mắt thì to! Đôi môi thì nhỏ! Mũi thẳng tắp! Nhìn y hệt con búp bê!”
“Không chỉ dễ thương, mà còn rất tài giỏi nữa, còn trẻ như vậy đã biết phi kiếm.”
“Nhắc đến chuyện này, hình như để ngự kiếm phi hành thì ít nhất phải là tu sĩ đã nhập môn chứ? Tiểu hữu này trông chỉ mười ba, mười bốn tuổi thôi!”
“Đúng vậy, còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao cường, chắc chắn là đệ tử thiên tài của một đại môn phái nào đó!”
“Đây là đệ tử của môn phái nào vậy, y phục trông lạ ghê!”
“Này, tiểu hữu dễ thương, sao ngươi không nói gì?”
“Vừa nãy nhìn thấy nha đầu này lao xuống nhanh quá, không biết có phải bị ngã đến phát ngốc không nhỉ?”
“Tiểu hữu, tiểu hữu, ngươi có ổn không?”
…
Chu Lục Lục lắc lắc cái đầu nhỏ, mãi một lúc sau mới nhận thức được.
“A? Đây là nơi nào?”
Nàng vừa mới học theo người khác cách ngự kiếm phi hành bay, kết quả bị một cơn cuồng phong quái dị thổi đến mất kiểm soát.
May mà kỹ thuật nhảy dù của nàng khá tốt mới có thể hạ cánh an toàn, nếu không thì thật sự phải đi chầu Diêm Vương.
Mặc dù đã sống sót, nhưng… Nàng lại đáp xuống đâu vậy?
Xung quanh những người tu vừa nghe thấy câu hỏi của Chu Lục Lục, bắt đầu ân cần giải thích.
“Tiểu hữu, đây là Đăng Tiên Đài ở Lâm Tiên thành, nơi sáu đại môn phái kiểm tra linh lực.”
“Cho hỏi tiểu hữu đã gia nhập môn phái nào chưa? Sáu đại môn phái ba năm mới nhận đệ tử một lần, tiểu hữu đừng bỏ lỡ cơ hội nhé.”
“Có phải ngươi vừa ngự kiếm phi hành không? Thật là phi thường.”
“Tiểu hữu bao nhiêu tuổi? Luyện khí đến tầng bao nhiêu?”
…
Các vị tu tiên nhiệt tình hỏi thăm dồn dập….
Chu Lục Lục chỉ loáng thoáng nghe được vài từ, cái gì mà Lâm Tiên thành, Đăng Tiên Đài.
…
【Đăng Tiên Đài? Đây chẳng phải là địa danh trong cuốn tiểu thuyết tu tiên “Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội” mà ta đã đọc hay sao?】
— Tại thế giới thực —
Nhân vật nữ chính trong cuốn sách này là một người ích kỷ, chỉ vì cổ thần khí mà không tiếc hại đệ tử của một môn phái.
Lý do Chu Lục Lục đọc loại sách ngớ ngẩn này chỉ vì không còn quyển nào khác để đọc.
Gia đình luôn kiểm soát internet rất nghiêm, nên Lục Lục chỉ có thể lén tải truyện ở trường.
Ban ngày tải được những gì, đến tối chỉ có thể trốn trong chăn mà đọc cái đó…
Chu Lục Lục quan sát xung quanh, xác nhận không có camera!!
【Không lẽ, mình đã xuyên vào sách sao?】
Nhận ra có khả năng mình đã xuyên vào sách, Chu Lục Lục không chỉ không sợ, mà còn vô cùng phấn khởi.
【Wuhu~! Thật tuyệt vời, mình không cần trở thành con cờ bị người khác điều khiển sai khiến nữa!】
Ai mà biết được Chu Lục lục đã sống mười ba năm qua thế nào. Ngày đêm học thêm đủ loại kỹ năng, bị đưa đi dự tiệc và gặp gỡ đủ loại người, không phải là để làm rạng danh gia đình thì cũng là trên con đường làm rạng danh gia đình.
Còn lý do tại sao phải học nhiều thứ kia, kết bạn với những người này, đương nhiên là để chuẩn bị cho liên hôn sau này của gia đình.
Chu Lục Lục không có quyền tự quyết, về nhà cũng bị tước mất sự tự do, chỉ có thể mặc cho mọi người sai bảo. Có thể nói, khi ở nhà, Lục Lục thực ra chỉ là một con rối không hơn không kém.
Vì vậy, động lực duy nhất giúp Chu Lục Lục sống sót qua ngày chính là vào ban đêm – Quãng thời gian tuyệt vời trốn trong chăn đọc tiểu thuyết.
Giờ đây, khi thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, Chu Lục Lục cảm thấy rất phấn khích và hào hứng, vì cuối cùng, Lục Lục đã chính thức thoát khỏi cái cảnh trở thành một con rối bị người khác điều khiển. Tại thời khắc này, Chu Lục Lục có thể là chính mình!!
Chu Lục Lục chỉ muốn hét lên thật to: “Ta, Chu Lục Lục, cuối cùng đã tự do rồi!”
Nhưng khi thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm, Chu Lục Lục chỉ dám vui thầm trong lòng, rụt rè lùi lại vài bước.
“Hehe, ta đi nhầm chỗ rồi, mọi người cứ bận việc của mình đi!”
Những tu nhân qua đường chỉ nghĩ rằng Chu Lục Lục ngại không muốn chen lấn nên họ kéo Lục Lục vào hàng ngay.
“Tiểu cô nương, đừng sợ, đã đến rồi thì đứng ở đây nhé!”
“Đúng rồi! Bài kiểm tra linh căn sắp bắt đầu, ngươi cứ thử trước nhé.”
…
【Kiểm tra linh căn? Mình thật sự đã xuyên vào tu tiên giới rồi!!】Nghĩ đến việc mình cũng có thể bay lượn như trong tiểu thuyết tu tiên, khuôn mặt của Chu Lục Lục đỏ bừng lên vì phấn khích.
Trong khi mải suy nghĩ, âm thanh ồn ào phía trước vang lên.
Ngay sau đó, hàng người lần lượt di chuyển.
Chu Lục Lục bị đẩy lên bàn kiểm tra, chẳng mấy chốc đã bắt đầu.
“Tiểu hữu, xin hãy đặt hai tay lên đá kiểm tra linh căn!”
Vì Chu Lục Lục đang mặc bộ jumpsuit màu xanh nước biển trông khá kỳ lạ, nên tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn một cách chăm chú.
Chu Lục Lục lúc này đã khẳng định bản thân chắc chắn xuyên vào thế giới tu tiên.
Ngự kiếm phi hành luôn là ước mơ của nàng, nếu đã ở trong tu tiên giới, Chu Lục Lục bắt đầu mơ về ngày mà nàng sẽ bay bổng trên thanh kiếm.
Nàng kiềm chế sự phấn khích, run rẩy đặt tay lên viên đá kiểm tra linh căn màu xanh ngọc trước mặt.
Tuy nhiên…
Viên đá kiểm tra không có phản ứng gì.
Mọi người thấy vậy liền thi nhau thì thầm bàn tán.
“Hả? Viên đá kiểm tra sao lại không có phản ứng?”
“Không thể nào, tiểu cô nương này vừa mới ngự kiếm phi hành đến mà, chắc hẳn thiên phú không phải dạng kém cỏi.”
“Có chuyện gì vậy? Viên đá bị hỏng à?”
“Không lẽ tiểu hữu này không có linh căn?”
“Không có linh căn sao có thể ngự kiếm phi hành?”
“Vậy thì có chuyện gì?”
…
Chu Lục Lục nghe được những lời bàn tán của mọi người, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Nàng biết rõ, bản thân ngự kiếm phi hành là nhờ vào chiếc dù, nàng chỉ việc buộc thanh kiếm dưới chân để tạo cảm giác, chứ không phải là ngự kiếm phi hành thật sự.
Hay nói cách khác, viên đá không phản ứng, rất có thể là vì nàng hoàn toàn chẳng có chút linh căn nào.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Chu Lục Lục càng thêm chán nản.
Nàng rút tay khỏi viên đá, quay người rời đi với bộ dạng uể oải.
Một chuyên viên giám sát hòn đá kiểm tra bên cạnh nghe được những lời xì xào của mọi người, hắn tưởng rằng viên đá bị hỏng, vội vàng gọi Chu Lục Lục đang thất vọng lại.
“Tiểu hữu, xin dừng bước, có thể viên đá đã gặp sự cố, để ta mời các chưởng môn và trưởng lão đến xem.”
Nhận được thỉnh cầu của chuyên viên giám sát, họ bèn chạy nhanh đến nơi để xem xét tình hình.
Chỉ thấy hắn ta bẩm báo gì đó một cách kính cẩn, vài vị lão nhân đã cùng nhau đi tới.
Họ nghiên cứu viên đá kiểm tra một hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Viên đá kiểm tra không bị hỏng.
“Tiểu hữu, xin hãy thử đặt tay lên đó lần nữa.” Một lão nhân mặc đạo bào màu xanh với khí chất uy nghiêm nói.
Chu Lục Lục nghe vậy, vâng lời đặt lại tay lên viên đá kiểm tra.
Thế nhưng…
Viên đá vẫn không có phản ứng.
Vài lão giả thấy vậy, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Một lão nhân tóc bạc, với ánh mắt hiền hòa nhẹ nhàng nói: “Tiểu hữu, hãy đứng sang một bên, để người khác thử trước.”
Chu Lục Lục gật đầu, ngoan ngoãn lùi sang một bên.
Chuyên viên giám sát nhận lệnh, vẫy tay xuống phía dưới đài.
“Xin mời người tiếp theo lên thử.”
Khoảng vài phút sau, một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi khoác trên mình chiếc váy màu trắng, dáng người thanh mảnh yếu đuối bước lên.
Chu Lục Lục nhìn bóng dáng lướt qua, ngay lập tức cảm thấy quen thuộc, bắt đầu quan sát tiểu cô nương đó cẩn thận.
【Đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, lông mày cong như lá liễu, giữa trán còn có một nốt ruồi son? Không lẽ... Đây chính là nữ chính trong sách, Tô Ngọc Như?】
【Ah!! Quá đã, mình thật sự đã xuyên không vào cuốn sách ngớ ngẩn đó rồi!!】
Chu Lục Lục siết chặt tay, kiềm chế cảm xúc hưng phấn để không nhảy cẫng lên.
Lão giả mặc đạo bào xám đứng bên cạnh bất chợt nghe thấy tiếng kêu, cau mày khó chịu.
Hắn muốn ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, định mở miệng mắng đám người gây ồn ào trong thời khắc nghiêm trang này.
Tuy nhiên, tìm mãi vẫn không thấy ai có dáng vẻ vừa lên tiếng.
【Nếu mình nhớ không nhầm, nữ chính có Băng linh căn (*)! Thật ghen tị!】
(*) Băng linh căn: một loại linh căn về nguyên tố Băng.
Âm thanh xao nhãng lại vang lên.
Lão giả càng nhíu chặt hàng lông mày, hắn nhìn quanh vài vòng, phát hiện vẫn không có ai phát biểu.
Hả? Có lẽ nào? Ai đó đã truyền âm cho ta?
Lão giả tìm kiếm một lúc, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người tiểu nữ thấp bé đang cố gắng kiễng chân Chu Lục Lục.
【Này lão kia, nhích ra chỗ khác! Che mất tầm nhìn của ta rồi!】
Lão giả nghe thấy tiếng lòng than phiền vì mình đứng chắn mắt Chu Lục Lục, hắn cảm thấy tức tối liền lườm nàng một cái.
【Hừ, đồ lùn, không đủ cao thì liên quan gì đến ta!】
Trầm ngâm vài giây, hắn dùng linh lực để thăm dò Chu Lục Lục, phát hiện cơ thể của tiểu nữ vô cùng thuần khiết, chẳng khác gì người phàm, hoàn toàn không bị linh lực thấm nhuần. Điều này chứng tỏ tiểu nữ này hoàn toàn là kẻ phàm, không có chút tu vi.
Vậy âm thanh mà hắn nghe thấy là… Từ tiểu nữ này ư?