Chu Lục Lục ngớ người: “Hả? Đệ... Đệ nhị sư huynh, muội có mắng huynh đâu!”
Triệu Đại Long tỏ ra uất ức: “Vừa nãy muội bảo vẻ bề ngoài của ta trông ngốc nghếch, dễ bị lừa mà!”
Chu Lục Lục ngẩn người một chút, liền vội vàng che miệng lại.
【Sao lại thế này? Sao những gì mình nghĩ trong đầu lại truyền ra ngoài được vậy, thôi xong rồi, mới gặp lần đầu đã mắng người ta, ấn tượng đầu tiên tiêu tan rồi, đệ nhị sư huynh liệu có vì thế mà không thích mình không nhỉ?】
Triệu Đại Long lại nghe thấy giọng của Chu Lục Lục nhưng không thấy nha đầu trước mặt mấp máy miệng, hắn bỗng cảm thấy rất nghi hoặc.
【Tiểu sư muội đã có tu vi cao như vậy rồi sao? Không cần mở miệng cũng có thể truyền âm?】
Do dự một lúc, Triệu Đại Long vẫn quyết định âm thầm huyễn hóa linh lực, dò xét Chu Lục Lục.
【Hả? Không có linh lực? Làm sao có thể? Chẳng lẽ tiểu sư muội tu vi đã cao hơn cả ta?】
Suy nghĩ một hồi, Triệu Đại Long liên tục phủ nhận.
【Không thể nào, ta tu luyện hàng trăm năm mới có tu vi như thế, sao nha đầu bé xíu này có thể cao hơn ta được!】
【Chẳng lẽ vừa rồi nghe được là tâm ý của tiểu sư muội? Tâm ý... Vậy nha đầu nói rằng ta tham gia khảo nghiệm trong bí cảnh bị nữ chính đẩy xuống dung nham là có ý gì?】
Triệu Đại Long bối rối không hiểu, hắn cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát Chu Lục Lục.
Chu Lục Lục thấy Triệu Đại Long cứ nhìn chằm chằm vào mình, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
【Đệ nhị sư huynh này sao vậy? Tại sao lại nhìn mình như thế, ôi ôi ôi, muội biết sai rồi, sau này sẽ không mắng huynh nữa!】
Triệu Đại Long một lần nữa nghe được âm thanh giọng nói của Chu Lục Lục, cuối cùng hắn xác nhận đây chính là tâm ý của nha đầu.
【Quả là kỳ diệu, mình thật sự có thể nghe được tâm ý của tiểu sư muội!!】
【À!! Chắc chỉ có mình mới nghe được tâm ý của tiểu sư muội thôi! Tiểu sư muội chắc chắn là do trời phái đến cho mình! Dễ thương quá, ngoan quá, muốn nuông chiều lắm rồi!!】
Biết mình có thể đọc được suy nghĩ của Chu Lục Lục, trong lòng Triệu Đại Long lập tức muốn chiếm hữu nha đầu này sẽ thuộc về mình, càng nhìn Chu Lục Lục hắn càng thấy phấn khích.
Nhìn ánh mắt của Triệu Đại Long ngày càng có phần quái dị, Chu Lục Lục cuối cùng không nhịn được bèn mở miệng nói.
“Đệ... Đệ nhị sư huynh, sư phụ vừa bảo huynh dẫn muội đi nghỉ.”
Triệu Đại Long gãi gãi đầu: “Xem ta kìa, suýt chút nữa quên mất.”
Triệu Đại Long sợ rằng Chu Lục Lục sẽ bị đói, liền dẫn nha đầu sang một bên ngồi xuống, sau đó lấy từ không gian giới ra một vài Quả Linh.
Chu Lục Lục thật sự đang đói bụng, nàng vội cầm lấy Quả Linh và cắn một miếng.
“Ưm, ngọt quá!”
Quả Linh ngọt ngào và mọng nước, Chu Lục Lục chỉ trong chốc lát đã ăn hết sáu quả.
Triệu Đại Long vừa định nhắc nhở Chu Lục Lục rằng nếu ăn nhiều Quả Linh thì có thể sẽ không tốt cho việc tiêu hóa linh khí, nhưng chưa kịp mở miệng bỗng thấy toàn thân Chu Lục Lục mềm nhũn rồi ngã xuống.
“Tiểu sư muội!”
Triệu Đại Long vội vàng đưa tay ra đỡ.
Một tay hắn ôm lấy Chu Lục Lục, tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gò má của nha đầu.
“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”
Tuy nhiên, Chu Lục Lục không có phản ứng gì.
Triệu Đại Long thấy vậy, lập tức hoảng hốt.
“Tiểu sư muội... Sư phụ... Mau tìm sư phụ!”
Hắn nhanh chóng lấy ra một linh phù truyền âm, gọi cho Ngô Đạo Tử.
“Sư phụ, không xong rồi, tiểu sư muội ngất xỉu!”
Ngô Đạo Tử nhận được tin cầu cứu từ đệ nhị đệ tử Triệu Đại Long, hắn vội vàng triệu hồi một phù chú dịch chuyển.
“Sao vậy? Sao tự dưng lại ngất xỉu?”
Triệu Đại Long ngại ngùng gãi đầu: “Vừa nãy đệ tử sợ tiểu sư muội đói, nên đã cho muội ấy ăn vài quả Quả Linh.”
“Ăn bao nhiêu quả?”
“Sáu... Sáu quả.”
Triệu Đại Long cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô Đạo Tử.
“Sáu quả?? Tiểu sư muội của ngươi không có linh lực, ngươi cho nó ăn liền một lúc sáu Quả Linh? Có phải muốn làm nó chết luôn không?”
Ngô Đạo Tử hít sâu một hơi, đưa tay day day vầng trán.
“H... Hả? Tiểu sư muội... Thật sự không có linh lực sao.”
Bây giờ Triệu Đại Long thật sự hoảng sợ: “Vậy... Vậy phải làm sao? Tiểu sư muội sẽ không thật sự chết chứ?”
Ngô Đạo Tử liếc mắt nhìn Triệu Đại Long một cái, đưa tay kiểm tra mạch thở của Chu Lục Lục.
“Tạm thời không chết được, trước tiên mang nha đầu về môn phái!”
Ngô Đạo Tử nói xong, đau lòng lấy ra hai tấm truyền tống phù.
“Ta sẽ mang tiểu sư muội của ngươi về trước, ngươi theo sau ngự kiếm phi hành nhé!”
“Tuân lệnh, sư phụ.”
Triệu Đại Long biết bản thân đã phạm lỗi, hắn không dám nói gì thêm.
Ngô Đạo Tử chỉ “Ừ” một tiếng, ném hai tấm truyền tống phù lên không trung, tấm phù lập tức bùng cháy.
Trong chớp mắt, bóng dáng Ngô Đạo Tử bế Chu Lục Lục biến mất tại chỗ.
Triệu Đại Long thấy hai người rời đi, lập tức lấy ra thanh kiếm bên hông, cưỡi lên kiếm hướng về phía môn phái.
Sáu môn phái nằm rải rác trên lục địa hình lục giác, trong khi Đăng Tiên Đài ở chính giữa.
Thời điểm Triệu Đại Long quay về môn phái thì trời đã tối.
Hắn lo lắng cho Chu Lục Lục, không dám chần chừ một phút nào. Vừa về đến môn phái, hắn lập tức lết thân thể mệt mỏi về hướng đỉnh núi nơi sư phụ sinh sống.
“Sư phụ! Sư phụ!”
“Sư phụ! Sư phụ ở đâu?”
Hắn đã nhập thêm linh lực vào âm thanh giọng nói, vì vậy toàn bộ ngọn núi đều có thể nghe thấy tiếng gọi của hắn.
“Gọi gì mà gọi, gọi hồn sao!”
Ngô Đạo Tử nghe thấy tiếng gọi của Triệu Đại Long, không kiên nhẫn mở cửa đi ra ngoài.
Triệu Đại Long tận mắt nhìn thấy Ngô Đạo Tử đã trở về, hắn như được tái sinh.
“Sư phụ, cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi! Tiểu sư muội đâu? Tiểu sư muội không chết chứ?”
Chu Lục Lục từ sau lưng Ngô Đạo Tử thò đầu ra: “Đại sư huynh, muội không chết được đâu!”
Sau khi trực tiếp xác nhận Chu Lục Lục không sao, Triệu Đại Long lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu sư muội, muội không sao, thật tốt quá!”
Chu Lục Lục cười ngây ngốc
“Cảm ơn đại sư huynh đã quan tâm, muội thực sự không sao.”
Ngô Đạo Tử nghe Triệu Đại Long gọi một tiếng tiểu sư muội, bỗng nhớ ra bản thân hắn còn chưa hỏi tên của nha đầu.
“Được rồi, đừng gọi mãi tiểu sư muội, nha đầu có tên riêng của mình.”
Triệu Đại Long nghe xong, ánh mắt mong chờ hướng về phía Ngô Đạo Tử.
“Sư phụ, tiểu sư muội tên gì vậy?”
Ngô Đạo Tử nhún vai, tỏ vẻ không tự nhiên quay đầu nhìn Chu Lục Lục: “Nha đầu, ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
“Đệ tử tên là Chu Lục Lục, năm nay mười ba tuổi.”
Ngô Đạo Tử lẩm bẩm: “Chu Lục Lục, vừa hay đúng lúc, ngươi đứng thứ sáu, từ giờ ta sẽ gọi là Tiểu Lục.”
“Vậy nhà ngươi còn thân nhân nào không?”
Trong đầu Chu Lục Lục hiện lên hình ảnh đôi cha mẹ mình lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến việc kiểm soát, quan tâm đến lợi ích và danh tiếng gia đình.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng trả lời: “Không có, gia đình đệ tử không còn ai cả, từ nhỏ đã là cô nhi.”
Triệu Đại Long cảm thấy đau lòng khi Chu Lục Lục giãi bày từ nhỏ đã là cô nhi: “Tiểu sư muội, những năm qua muội sống một mình chắc chắn đã chịu nhiều thiệt thòi, phải không? Muội yên tâm, sau này, đệ nhị sư huynh ta đây sẽ chăm sóc muội thật tốt!”
Triệu Đại Long vỗ ngực, giọng điệu đầy ý chí quyết tâm.
Sắc mặt của Chu Lục Lục vẫn bình thản, thậm chí không hề động lòng. Trong mắt nàng, mọi sự tốt đẹp của người khác đều có mục đích.
Cho dù là cha mẹ của nàng, dù họ có tốt với nàng hay không, cố gắng dạy dỗ nàng ra sao cũng chỉ vì lợi ích của gia đình mà thôi.
Ngô Đạo Tử thấy Triệu Đại Long ba hoa chích chòe cướp mất lời của mình, hắn nhẹ nhàng trừng mắt.
“E hèm, có ta ở đây, chỉ cần chăm sóc tốt cho nha đầu, sao có thể để cho ngươi – Một nhị sư huynh có chỗ dụng võ chứ?”
“Được rồi, Tiểu Lục, lại đây nhận quà gặp mặt mà ta tặng cho ngươi.”