Chu Lục Lục cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Tô Ngọc Như, trong lòng có chút rùng mình.
“À... Xin lỗi nhé, ta... Ta lỡ giành mất sư phụ của ngươi rồi.”
Tô Ngọc Như hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác khó chịu đang bùng nổ.
“Nếu tông chủ Huyền Phù Tông đã tìm được đồ đệ thân tín thì ta không làm phiền nữa.”
Nói rồi, Tô Ngọc Như ẩn ý liếc Chu Lục Lục một cái, sau đó bước đến bên cạnh tông chủ Tiên Kiếm Tông – Long Tự Hồng.
“Long tông chủ, Tiên Kiếm Tông là tông môn số một của Huyền Nguyên đại lục. Trước đây tiểu nữ tự thấy mình tư chất kém cỏi nên không chọn Tiên Kiếm Tông đầu tiên, mong tông chủ đừng để bụng.”
Nói xong, nàng quỳ xuống trước mặt Long Tự Hồng.
Dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng khi thấy Tô Ngọc Như cuối cùng vẫn chọn tông môn của mình, Long Tự Hồng liền cười sảng khoái.
“Chim khôn chọn cành mà đậu. Ngươi còn trẻ, chọn nhầm là chuyện thường tình. Từ nay, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta, còn có ba vị sư huynh nữa. Khi về, ta sẽ dẫn ngươi gặp họ.”
Nghe vậy, Tô Ngọc Như liền dập đầu lạy Long Tự Hồng.
“Tô Ngọc Như bái kiến sư phụ.”
“Được rồi, được rồi, đứng dậy đi! Đây là lễ ra mắt của ta, ngươi cầm lấy.” Long Tự Hồng lấy từ trong kho chứa đồ ra một chiếc hộp nhỏ và trao cho Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như mở hộp, bên trong có một chiếc nhẫn.
“Đây là nhẫn trữ vật, bên trong có một ngàn mét khối không gian, ngươi chỉ cần nhập linh lực vào là có thể sử dụng.”
Những người xung quanh đang hóng chuyện thấy Long Tự Hồng vừa ra tay đã tặng nhẫn trữ vật, ai nấy đều ghen tị không thôi.
“Wow! Long tông chủ thật hào phóng, vừa ra mắt đã tặng nhẫn trữ vật. Phải biết rằng, nhẫn trữ vật chỉ có những người cấp trưởng lão mới có thể sở hữu!”
“Cứu ta với, ta khóc chết mất, vừa ra mắt đã là nhẫn trữ vật, ta cũng muốn làm đồ đệ của Long tông chủ!”
“Ôi, làm thế nào để trở thành đồ đệ của Long tông chủ đây?”
“Long tông chủ, xin hãy nhìn ta, của ta là loại Thủy linh căn, gần kề với Băng linh căn, liệu có thể bái nhập vào môn hạ của ngài không? Nếu không thì gia nhập được Tiên Kiếm Tông thôi cũng được!”
“Đừng nói nhảm, Long tông chủ hãy nhìn ta đi, mặc dù ta có ngu dốt bẩm sinh, nhưng được cái da mặt ta rất dày!”
…
Mọi người bàn tán xôn xao, giọng điệu đều ghen tị.
Long Tự Hồng nghe thấy những lời này, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Đồ đệ của ta, tự nhiên xứng đáng với những điều tốt nhất.”
Tô Ngọc Như đưa tay, nhập một chút linh lực vào nhẫn, hoàn tất việc liên kết.
“Đa tạ sư phụ!”
Long Tự Hồng cười to: “Ha ha, không cần cảm ơn. Ngươi cứ sử dụng trước, khi nào ta rảnh sẽ tìm cho ngươi một chiếc nhẫn trữ vật tốt hơn.”
Tô Ngọc Như đeo nhẫn lên tay, liên tục ngắm nhìn: “Chiếc nhẫn thật tinh xảo, Ngọc Như rất thích. Được sư phụ yêu thương, thật là phúc khí của Ngọc Như!”
Nói xong, nàng bước đến bên Chu Lục Lục, dịu dàng mỉm cười với nàng.
“Tiểu sư muội, Ngô tông chủ chắc hẳn cũng rất thích ngươi, nhất định đã tặng ngươi một món quà gặp mặt vô cùng đặc biệt phải không?”
Chu Lục Lục đúng lúc cảm thấy ngại ngùng không dám yêu cầu lễ vật, nghe Tô Ngọc Như nói vậy, nàng liền quay đầu hướng ánh nhìn chờ đợi về phía Ngô Đạo Tử.
Nàng thầm nghĩ,【Sư phụ mình sẽ không keo kiệt đến vậy chứ? Không tặng quà gặp mặt cho mình. Không thể nào! Không thể nào!】
Ngô Đạo Tử nghe được suy nghĩ của Chu Lục Lục, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
【Hừm, lão phu nào phải người keo kiệt? Chỉ là một cái nhẫn trữ vật thôi mà, lão phu có rất nhiều! Một lát nữa lão phu sẽ lấy ra chiếc vòng tay có không gian biến hóa vô hạn cho các ngươi xem, khiến các ngươi phải kinh ngạc!】
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Ngô Đạo Tử vẫn không lấy chiếc vòng tay không gian ra.
Bởi vì hắn hiểu rằng, chiếc vòng tay đó thật sự quá thu hút. Nếu lấy ra, nha đầu này sẽ không thể giữ được, không chừng còn bị người khác cướp mất.
Ngô Đạo Tử đưa tay vuốt râu, nhìn Chu Lục Lục đầy yêu thương.
“Đồ đệ ngoan, quà gặp mặt của ngươi ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu, khi về tông môn, ta sẽ đưa cho ngươi!”
Chu Lục Lục không biết tại sao Ngô Đạo Tử lại không nhận Tô Ngọc Như làm đồ đệ, nhưng nàng hiểu rằng mình chỉ là người được Ngô Đạo Tử kéo đến cho có, đương nhiên làm sao hắn chuẩn bị kịp quà gặp mặt cho nàng.
Nghe thấy Ngô Đạo Tử từ chối, nàng thầm mắng,【Không có quà gặp mặt thì thôi đi, còn bày đặt cái gì mà khi về sẽ đưa cho ta!】
Chu Lục Lục dù bề ngoài vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng khơi lên chút mỉa mai.
“Đệ tử nghe theo sư phụ sắp xếp.”
Ngô Đạo Tử đưa tay, ân cần vỗ vai Chu Lục Lục.
Thế nhưng, khi Chu Lục Lục cảm nhận được sức mạnh đó, suýt nữa đã ngã rạp xuống đất.
Nàng nghi ngờ rằng vị sư phụ mà bản thân tình cờ nhận được này đang cố tình gây khó dễ cho mình.
“Ha ha, đồ đệ ngoan, sau này phải ăn uống đầy đủ, thân thể yếu ớt quá.”
Ngô Đạo Tử nhìn bộ dạng run rẩy không đứng vững của Chu Lục Lục khi bị mình vỗ, liền nở nụ cười đắc ý.
Chu Lục Lục nghiến răng, đứng thẳng dậy.
“Đệ tử tuân theo lời dạy của sư phụ.”
Tô Ngọc Như chứng kiến cuộc trò chuyện thân thiết giữa hai người, ánh mắt toát lên sự ghen tị.
“Ta thật sự muốn xem ngươi có tài năng gì mà khiến Ngô Đạo Tử từ chối ta!”
Nói xong, Tô Ngọc Như lén lút thúc đẩy linh lực, thăm dò hướng về phía Chu Lục Lục.
“Không có linh lực? Làm sao có thể?”
Khi phát hiện ra nội lực của Chu Lục Lục không hề có chút sóng linh lực, Tô Ngọc Như lập tức sững sờ.
“Chết tiệt! Với thiên phú của ta, mọi người lẽ ra phải tranh nhau nhận ta làm đồ đệ chứ, sao cái tên Ngô Đạo Tử này lại không nhận ta mà lại chọn một kẻ vô dụng không có linh lực như vậy!”
“Không, không thể nào, chắc chắn là đang giấu sức mạnh!”
Tô Ngọc Như không tin vào sự thật, lại muốn thúc đẩy linh lực để kiểm tra lại lần nữa, nhưng tần sóng còn chưa kịp chạm đến Chu Lục Lục thì đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ đánh bật trở lại.
“Chết tiệt, rốt cuộc tu vi của nha đầu này đang ở mức độ nào cơ chứ?”
Tô Ngọc Như tưởng rằng đó là sóng linh lực của Chu Lục Lục nên càng thêm ghen tị.
Ngô Đạo Tử nhìn thấu tất cả hành động Tô Ngọc Như làm, chính hắn là người đã dùng linh lực đánh trả lại linh lực của Tô Ngọc Như.
Điều này khiến Ngô Đạo Tử càng nhìn lại càng không vừa mắt với Tô Ngọc Như.
【Ta bị mù mắt rồi sao? Loại người này mà cũng định nhận làm đồ đệ!】
Sợ rằng Tô Ngọc Như lại âm thầm động tay động chân với Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc, quyết định đưa nàng trở về tông môn trước.
Hắn quay đầu nhìn Nhị đệ tử của mình, Triệu Đại Long, người có tính cách hiền lành chất phác: “Nha đầu, đây là đệ nhị sư huynh của ngươi, Triệu Đại Long. Lát nữa ngươi sẽ theo hắn về nghỉ ngơi. Ta sẽ đi giải quyết vài chuyện, sau đó sẽ dẫn ngươi trở về tông môn.”
“Dạ, sư phụ.”
Chu Lục Lục gật đầu, nhìn theo bóng dáng Ngô Đạo Tử rời đi, rồi quay sang Triệu Đại Long.
Triệu Đại Long đứng đối diện một nha đầu nhỏ nhắn, khuôn mặt mũm mĩm, hắn cảm thấy rất thích, liền nở một nụ cười đầy thân thiện với Chu Lục Lục.
“Tiểu sư muội, xin chào, ta là đệ nhị sư huynh, Triệu Đại Long.”
Triệu Đại Long có khuôn mặt vuông vức chữ “Điền”, mắt hạnh, môi dày, nhìn chung trông rất hiền lành, khi nở nụ cười toát lên vẻ thật thà, gần gũi.
Chu Lục Lục nhìn đệ nhị sư huynh hơi ngốc nghếch, trong lòng cảm khái.【Hừ, không trách được đệ nhị sư huynh khi tham gia khảo nghiệm trong bí cảnh lại bị nữ chính coi như “Hòn đá kê chân” mà đẩy xuống dòng dung nham không thương tiếc, thì ra là vì vẻ bề ngoài ngốc nghếch, dễ lừa này!】
Triệu Đại Long nghe được tiếng lòng của Chu Lục Lục, vẻ mặt thể hiện sự khó hiểu.
“Tiểu sư muội, sao muội lại mắng ta?”