Lão giả cảm thấy thật kỳ lạ, hắn liền chuyển sự chú ý đến Chu Lục Lục.
Lúc này, tiểu cô nương kia rất lịch sự chào các lão giả, rồi mới đặt bàn tay trắng nõn lên viên đá kiểm tra linh khí.
Ngay khi bàn tay nàng vừa đặt lên viên đá, nó ngay lập tức phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.
Mọi người thấy vậy liền kêu lên kinh ngạc.
“Là Băng linh căn!”
“Vẫn là Băng linh căn tốt nhất!”
“Trời ơi, Băng linh căn tuyệt quá, nghìn năm mới có một lần!”
“Tiểu cô nương này con nhà ai vậy! Thật tài giỏi!”
“Quả là khó cho lão đạo sĩ không có văn hóa, mà nửa ngày chỉ nói được một câu.”
“Ôi, rất ấn tượng!”
“Quá tài giỏi!”
…
Tiểu cô nương ấy nghe thấy mọi người trầm trồ, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì phấn khích.
Một số lão giả tóc bạc chứng kiến liền mặt mày biến sắc.
Lão giả mặc đạo bào màu xám thấy tiểu cô nương thật sự kiểm tra ra được là Băng linh căn, hắn hướng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Chu Lục Lục.
Các lão nhân khác, lần lượt tiến đến bên tiểu cô nương hỏi thăm.
“Tiểu cô nương tên gì, là người thuộc phương nào?” Lão nhân mặc đạo bào màu xanh sốt ruột hỏi.
Tiểu cô nương chắp tay cúi đầu chào trưởng lão, kính cẩn trả lời: “Thưa trưởng tộc Hồi Long, con là Tô Ngọc Như, nữ tử của Tô gia ở kinh thành.”
“À, thì ra là tộc Tô gia trong bốn đại gia tộc à? Tốt lắm! Ngươi đã theo môn phái nào chưa? Nếu chưa, hãy gia nhập Tiên Kiếm Tông ta, ta sẽ đích thân thu nhận ngươi làm đồ đệ!” Lão giả mặc đạo bào màu xanh, sắc mặt có chút kích động.
“Long Tự Hồng, Tiên Kiếm Tông chẳng phải là tông môn đứng đầu trong sáu đại tông môn của Huyền Chân Giới sao? Tài năng thì nhiều không đếm xuể, nha đầu này hãy giao cho Linh Đan tông chúng ta!” Tiết Ngọc Thư, tông chủ của Linh Đan Tông, khoác trên mình đạo bào dài trắng, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào tông chủ bên Tiên Kiếm Tông – Long Tự Hồng.
“Này, Tiên Kiếm Tông và Linh Đan Tông đều là những tông môn hàng đầu trong sáu đại giáo phái, nhân tài nhiều như mây, không bằng để lại nha đầu này cho Vạn Khí Tông bọn ta. Vừa hay, trước đây Đại đệ tử của ta vừa tìm được một thanh kiếm có thuộc tính khá tốt. Thanh kiếm đó có lẽ sẽ rất thích hợp với nha đầu!” Tông chủ Vạn Khí Tông đi đến bên cạnh Tô Ngọc Như, mỉm cười nhìn tiểu cô nương.
“Mấy người đừng tranh nhau nữa, để tự cho nha đầu chọn. Nha đầu, hãy chọn Huyền Cơ Tông của ta! Những chiêu kiếm thuật, luyện chế vũ khí đều có thể học ở nơi khác, nhưng hàng ngàn trận pháp và phép bùa chú của Huyền Cơ Tông là độc nhất vô nhị!” Tông chủ Huyền Cơ Tông – Trương Điển Phong – Vừa vuốt râu vừa nhìn với vẻ mong đợi.
“Này này, xin lỗi vì phải nói thẳng, kiếm pháp, rèn vũ khí hay tạo trận pháp ngươi học ở đâu cũng được, nhưng phép thuật triệu hồi linh thú tại Ngự Thú Tông chúng ta mới là mạnh nhất. Nha đầu, hãy gia nhập Ngự Thú Tông, ngươi sẽ được mọi người trong phái sủng ái lên tận mây trời!” Tông chủ Ngự Thú Tông – Vương Viễn Phong dứt lời liền gọi vài đệ tử lại gần giao lưu với Tô Ngọc Như.
Các môn phái khác thấy vậy cũng bắt đầu học theo, cố gắng tạo dựng mối quan hệ gần gũi với tiểu cô nương ấy hơn.
Tông chủ của Huyền Phù Tông – Ngô Đạo Tử người mặc chiếc đạo bào màu xám, cũng muốn tranh thủ lấy thiên tài này. Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng thở dài của Chu Lục Lục.
【Ôi, các giáo phái đừng tranh giành nhau vô ích, Tô Ngọc Như chắc chắn sẽ chọn Huyền Phù Tông.】
【Thật đáng tiếc khi một giáo phái chính nghĩa với bề dày lịch sử hàng ngàn năm như Huyền Phù Tông, bây giờ lại vì Tô Ngọc Như mà sau này sẽ có thể bị phá hủy.】
Chu Lục Lục nói xong, còn thương hại nhìn Ngô Đạo Tử đang định lên tiếng.
Ngô Đạo Tử nghe thấy những lời của Chu Lục Lục, khinh thường nhướn mày.【Ha ha, thật là một hài nhi ngu ngốc, chỉ biết bịa đặt. Huyền Phù Tông tuy những năm gần đây có chút suy tàn, dù mỗi năm trong cuộc thi tranh tài giữa các môn phái đều đứng cuối, nhưng bản sắc riêng vẫn còn tồn tại. Làm sao sẽ bị một nha đầu non nớt này làm cho xóa sổ khỏi Tam Giới? Hơn nữa, với tài năng của Tô Ngọc Như, sao có thể bỏ qua những môn phái khác để đầu quân vào một môn phái lụi bại như chúng ta?】
Tuy nhiên...
Ngay giây tiếp theo...
Tô Ngọc Như trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngô Đạo Tử: “Tiểu nữ luôn muốn học phù thuật, mong tông chủ hãy nhận tiểu nữ vào Huyền Phù Tông!”
Ngô Đạo Tử nhất thời ngây người.
Hắn bỗng nhớ đến lời của Chu Lục Lục, không an tâm nuốt nước bọt, ánh mắt vô thức nhìn về phía Chu Lục Lục.
Chu Lục Lục thấy Tô Ngọc Như muốn vào Huyền Phù Tông giống như trong cốt truyện, trên mặt hiện rõ sự thương hại dành cho Ngô Đạo Tử.【Ôi, tôn giả Huyền Phù Tông, nhanh chóng đưa bảo vật “Thần Lai Chi Bút” cho Tô Ngọc Như đi, có thể như vậy còn giữ được Huyền Phù Tông, nếu không, hàng vạn người trong môn phái sẽ bị Tô Ngọc Như hại chết.】
Ngô Đạo Tử nghe thấy Chu Lục Lục lại biết đến cả sự tồn tại của bảo vật “Thần Lai Chi Bút”, lập tức kinh ngạc không thôi.
“Thần Lai Chi Bút” là vật báu của Huyền Phù Tông, ngoài hắn ra, chưa từng ai biết đến.
Vì vậy, suốt hàng ngàn năm, hắn gần như chấp nhận hy sinh tất cả danh tiếng của Huyền Phù Tông chỉ để bảo vệ nó.
Nhìn mái tóc còn ngắn của Chu Lục Lục, hắn mạnh dạn đoán nàng vẫn chưa trưởng thành, thế nhưng còn nhỏ như vậy lại biết đến bảo vật “Thần Lai Chi Bút”!!
Đúng vậy, Tô Ngọc Như không chọn môn phái mạnh nhất ở Huyền Nguyên đại lục là Tiên Kiếm Môn, mà lại lựa chọn một môn phái sa sút của hắn.
Hóa ra chính là vì bảo vật “Thần Lai Chi Bút” này!!
Nghĩ đến việc Huyền Phù Tông được xây dựng và giữ gìn suốt ngàn năm sẽ có thể biến mất như lời Chu Lục Lục nói, Ngô Đạo Tử cảm thấy sợ hãi.
Biết được mục đích xin gia nhập Huyền Phù Tông của Tô Ngọc Như, ánh mắt Ngô Đạo Tử nhìn tiểu cô nương ấy trở nên không mấy thiện cảm.
“Nha đầu, chúng ta đã nhận đủ đệ tử cho Huyền Phù Tông rồi, ngươi nên đầu quân cho Tiên Kiếm Tông đi! Tiên Kiếm Môn là một môn phái đã trải qua hàng ngàn năm phong ba, bên trong có vô số bảo vật, chắc chắn xứng đáng với tài năng thiên phú của ngươi.”
Tiên Kiếm Tông có nhiều pháp bảo, ngươi đi gây họa cho Tiên Kiếm Tông đi! Đừng đến gây họa cho Huyền Phù Tông của bọn ta.
Tông chủ Tiên Kiếm Tông, Long Tự Hồng, nghe Ngô Đạo Tử nói vậy, còn tưởng rằng hắn thật lòng muốn tốt cho tông môn mình, liền cảm kích mỉm cười với Ngô Đạo Tử.
“Ngô Đạo Tử, trước đây ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi là người biết phân biệt đúng sai, chuyện này ta xin nhận tình!”
Ngô Đạo Tử bề ngoài nho nhã mỉm cười thoải mái, nhưng nội tâm trong lòng lại hồi hộp mà gào thét:
【Ha ha! Mau thu nhận nó đi, để nó sang gây họa cho các ngươi ở Tiên Kiếm Tông!】
Tô Ngọc Như nghe thấy Ngô Đạo Tử từ chối mình, trong ánh mắt lóe lên một tia u ám.
Nàng cắn môi, nghiêm chỉnh cúi đầu lạy Ngô Đạo Tử một cái: “Tiểu nữ thật lòng muốn bái nhập vào Huyền Phù Tông, xin tông chủ hãy thành toàn!”
Ngô Đạo Tử thấy Tô Ngọc Như vừa nói đã quỳ lạy mình, hắn sợ đến mức vội vàng né sang một bên.
“Nha đầu này, không phải ta không muốn nhận ngươi, mà là Huyền Phù Tông năm nay đã nhận đủ đệ tử nội môn rồi!”
Bị từ chối liên tiếp mấy lần, Tô Ngọc Như cũng bắt đầu bực bội.
“Ồ? Không biết tông chủ Huyền Phù Tông có thể cho ta xem qua các đệ tử nội môn mà ngài đã chọn được không? Ta muốn biết loại người nào mới lọt được vào mắt xanh của ngài.”
Ngô Đạo Tử nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bộ dạng ngẩn ngơ đứng một góc của Chu Lục Lục.
“Chính là nha đầu này, nha đầu này là đồ đệ mới của ta!”
Chu Lục Lục đang ăn dưa, thấy Ngô Đạo Tử đột nhiên chỉ vào mình, liền ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Ta...?”
Ngô Đạo Tử sợ bị lộ, vội vàng đưa tay kéo Chu Lục Lục lại gần.
“Ha ha, đồ đệ ngoan, sao đứng xa sư phụ vậy? Mau ra đây cho mọi người nhìn xem nào!”
Nghe lời Ngô Đạo Tử, Chu Lục Lục lần này còn ngơ ngác hơn.
【Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mình lại thành đồ đệ của tông chủ Huyền Phù Tông rồi? Không phải đồ đệ của hắn ta phải là Tô Ngọc Như sao?】
【Đây là tình huống gì đây? Bị kéo ra làm kẻ thế mạng à?】
Chu Lục Lục sợ rằng chẳng may nhỡ nói sai điều gì sẽ khiến những người này giết mình ngay lập tức, nên chỉ dám thì thầm trong lòng.
Tô Ngọc Như chứng kiến Ngô Đạo Tử thật sự đã thu nhận đồ đệ, trưng ra bộ mặt không cam lòng.
Nàng trầm ngâm, chằm chằm nhìn Chu Lục Lục.