16.
Các khóa học tự chọn đã bắt đầu mở lớp.
Và trùng hợp thế nào, tôi lại chọn môn bơi.
Bùi Chí Phàm không biết vì sao lại tới gặp tôi và yêu cầu tôi rút đơn.
Tôi từ chối.
“Sao em lại bướng bỉnh như vậy chứu?” Giọng anh đầy bất đắc dĩ.
“Tớ chỉ muốn chọn cái này, tớ biết bơi, chọn cái này là quá hợp rồi.”
Anh im lặng nhìn tôi không nói gì.
Tôi im lặng cúi đầu ăn.
Khi tôi nghĩ là anh ấy sẽ rời đi.
“Bento của tôi đâu?”
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng đung đưa trước mặt tôi.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua ăn nhiều tới mức đau bụng, tôi giận dữ trả lời:
“Không có, đây là canteen, muốn ăn thì tự đi mà gọi.”
“Ồ.” Lời nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề.
Tôi hơi bế tắc.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cái đầu đột nhiên tiến tới cướp mất miếng gà viên tôi đang gắp trên tay.
Bùi Chí Phàm nhai nhai quai hàm, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Tôi tức tới bật cười.
Đó là miếng gà viên cuối cùng của tôi, với cái tính “tiết kiệm” của dì múc đồ ăn, tôi mới chỉ được có ba miếng.
Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng: “Đó là món tớ thích nhất.”
“Đơn giản thôi.”
Bùi Chí Phàm vẫy tay, một số anh em của anh xuất hiện.
Bọn họ bưng hai đĩa gà viên đầy ắp tới trước mặt tôi.
Tôi im lặng, chợt cảm thấy hơi no no.
17.
Các khóa học tự chọn sẽ sớm bắt đầu.
[Nhớ kỹ đừng tùy tiện xuống nước, làm theo từng bước thầy giáo bảo.] Bùi Chí Phàm gửi tin nhắn tới.
[Được rồi, cậu chưa tới sao?]
[Sắp.]
Tôi cất điện thoại đi.
Không lâu sau, có một nhóm người đi vào.
Đi trước là một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang huýt sáo.
Tiếp theo là Bùi Chí Phàm, đi sau là… Trần Mạn.
Tôi ghen tị.
Thậm chí còn nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu người đứng bên cạnh anh ấy là tôi.
Sau đó, tôi lắc đầu thật nhanh, cố gắng xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Thầy yêu cầu chúng tôi tập hợp lại.
Vì đây là tiết đầu nên chúng tôi chỉ được dạy các động tác khởi động và nín thở.
Chúng tôi tự mình luyện tập, ai biết bơi thì sẽ bơi ở bể bên kia.
Tôi đứng bên cạnh hồ bơi luyện tập, cảm nhận được cách đó không xa có một ánh mắt như thiêu như đốt nhìn mình, tôi quay đầu lại thì thấy đó là Bùi Chí Phàm.
Trần Mạn đứng bên cạnh liếc tôi, cười kỳ quái.
Cô ấy quay lại không biết nói gì với anh.
Bùi Chí Phàm trừng mắt nhìn Trần Mạn, dù ở khoảng cách xa nhưng tôi cũng nhìn ra được, biểu tình kia gọi là thẹn thùng.
Tôi cầm cái bình nước bên cạnh uống một ngụm, chua đến mức xộc lên tận mũi.
Quả nhiên, không nên uống cái gì mà nước với chả chanh.
Bọn học sinh liên tục xuống nước bơi vài vòng.
Mặt nước nổi lên gợn sóng, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
Tôi do dự một lát, tôi đã lâu không xuống nước bơi rồi, cũng là bởi vì nhiều lý do cũ.
Lần này… hẳn là không thành vấn đề đi.
Tôi nhảy xuống nước, cái lạnh lập tức đánh úp về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra dường như tôi không có ký ức gì về việc bơi lội dưới nước, tôi chỉ có thể dựa vào bản năng để cử động tay chân trong cơn hoảng loạn.
Nước cứ tràn vào cổ họng và tai tôi.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó thét lên: “Có người chết đuối.”
Trước khi hôn mê, tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi thế mà không biết bơi?
18.
Tôi có một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, có rất nhiều bóng người, kính vỡ trên mặt đất, trộn lẫn với máu, tiếng bước chân ồn ào và tiếng la hét.
Tôi thức dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Bố mẹ tôi ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng.
“Diễn Diễn, con cảm thấy thế nào rồi?” Mẹ tôi chắc hẳn là rất sợ hãi.
“Con ổn.”
Dừng một chút, tôi lại nói: “Mẹ, bố, trước đây hai người có từng ly hôn không?”
“Con nhớ ra rồi sao?” Giọng mẹ hơi run lên.
Nhìn phản ứng của bà, tôi hiểu ra, những ký tức ùa về trong cơn mê là thật.
Tôi từng trở về nhà ông nội với mẹ vào mỗi khi hè về, nhưng năm đó lại hơi khác một chút.
Bố lừa dối mẹ, tôi rúc vào trong góc tường, qua khe cửa nhìn thấy mẹ tôi đang điên cuồng nói chuyện điện thoại: “Tại sao anh lại phản bội tôi, tại sao lại phản bội cả cái nhà này…”
Hết lần này tới lần khác, cảm xúc tiêu cực và ngôn từ kích động xông vào trong tâm trí tôi.
Ngày hôm sau, bà ấy vẫn như thường chuẩn bị một ngày ba bữa cho tôi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cảm nhận được bà ấy không có sức sống, như thể đã kiệt sức đi theo thời gian.
Bùi Chí Phàm thường được mẹ gọi tới chơi với tôi, chúng tôi dần dần trở nên thân thiết.
Hôm đó, chúng tôi lẻn lên gác mái và thấy được mẹ tôi nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, máu chảy ra từ cổ tay. Bà ấy dường như thấy tôi, cổ gắng mỉm cười với tôi, nhưng lại không thể động đậy.
Tôi hỗn loạn bối rối nhìn mẹ được đưa tới bệnh viện.
Bà từng nói, những cô gái lớn lên ở vùng biển đều là con gái của biển cả, vỏ sò là quà tặng của thần biển, nếu ước nguyện với nó thì nhất định sẽ thành công.
Tôi chạy ra bãi biển, đôi chân ngắn ngủn vô tình bị sóng đêm dữ dội cuốn đi. Sau đó tôi được Bùi Chí Phàm cứu.
Khi tỉnh lại, tôi đã không còn nhớ rõ nữa.
Bác sĩ nói có thể ký ức đó quá nặng nề đối với tôi, cho nên tôi đã vô thức quên đi nó, nhưng hình ảnh còn sót lại về việc rơi xuống biển vẫn còn tồn tại, đại não sẽ tự động bóp méo ký ức để nó trở nên hợp lý với tôi hơn.
Vì việc này mà mọi người đều che đậy sự việc liên quan tới quá khứ đó. Gia đình Bùi Chí Phàm cũng tránh liên lạc với chúng tôi vì sợ tôi sẽ nhớ lại.
Mũi tôi cảm thấy đau nhức, “Mẹ, con xin lỗi.”
Vì tôi, vì cả gia đình này mà phải nuốt lại nỗi đau.
“Không, Diễn Diễn, là mẹ quá hèn nhát, không để ý tới cảm xúc của con.”
Cuối cùng mẹ tôi cũng khóc ra, có chút nhẫn nại, nhưng chung quy là đều đã nhẹ nhõm hơn.
19.
Bùi Chí Phàm hình như vẫn đứng đợi ở ngoài cửa.
Bố mẹ tôi vừa mới rời đi, anh đã bước vào.
Khuôn mặt đó dần dần trùng lặp với khuôn mặt trong trí nhớ của tôi, nét mặt non nớt của anh đã sắc nét hơn.
Tôi đột nhiên không biết phải đối mặt với anh như thế nào, với tư cách là bạn thanh mai trúc mã hay là một anh chàng tội nghiệp mà tôi đã thất bại trong việc theo đuổi nữa.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng không đưa ra được kết luận nào.
Điều chắc chắn duy nhất là anh ấy có người mình thích, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy lòng đau nhói.
Tôi cười nói: “Bùi Chí Phàm, trước kia là tớ…”
“Đừng khóc,” Anh ngắt lời tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra là mình đang khóc.
Anh ngồi ở mép giường, mày cau thật chặt, đưa tay lau nước mắt cho tôi.
Tôi có chút hụt hẫng, lời đang chuẩn bị nói lại bị gián đoạn.
Hơi ấm từ đầu ngón tay vẫn còn đọng lại trên mặt tôi.
Hai người cùng im lặng.
Tôi tự động viên bản thân, quyết định muốn nói cho rõ. Bây giờ, tôi đã hiểu được chứng hoang tưởng không thể giải thích được của mình tới từ đâu rồi.
“Đừng để tâm tới lời tỏ tình lúc trước nhé, tớ từ bỏ.”
Nói xong một câu, dường như toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt.
“Em thích ai?” Ngữ khí của anh lập tức sắc bén hẳn lên.