11.
Một giọng nói lười biếng vang lên bên tai tôi: “Thứ cặn bã như tên xạ thủ kia mà em vẫn đồng ý đi hỗ trợ?”
Tôi ngây ra tại chỗ, giật mình nhớ tới cảm giác quen thuộc trong trò chơi, giống như ngầm hiểu qua vô số lần hợp tác vậy.
Từ lúc bắt đầu thích Bùi Chí Phàm, tôi đã bí mật tìm hiểu và biết được anh ấy đang chơi trò chơi này cho nên đã đăng ký một tài khoản.
Sau khi bị tra tấn vài hiệp, sau khi tôi cảm thấy tôi sắp bỏ cuộc tới nơi rồi thì đột nhiên có người tới nhận tôi làm đồ đệ.
Người đó thích vào vai người đi rừng, luôn để tôi hỗ trợ theo sau.
Anh chưa bao giờ mở mic, rất ít nói và kể cả khi tôi làm sai anh cũng không mắng tôi câu nào.
Cho tới một ngày, câu nói của Giang Ninh làm cho trái tim tôi run lên: “Sao có chơi game thôi mà cười sung sướng thế?”
Sau đó tôi mới nhận ra, mình đang bị phân tâm bởi một người mà tôi chưa từng gặp mặt.
Tim tôi đập loạn, không biết là do lương tâm cắn rứt hay là vì lý do nào khác.
Mối quan hệ thầy trò cứ thế bị tôi chấm dứt mà không một lời từ biệt.
Bùi Chí Phàm đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, khi tôi nhìn lên, toi có thể thấy rõ quai hàm sắc bén của anh.
Hóa ra góc chết mà cũng đẹp tới như vậy sao.
Anh nhìn chằm chằm vào nhân vật trò chơi trên màn hình điện thoại của tôi, lạnh nhạt nói:
“Đồ vô tâm.”
Lòng tôi thắt lại, không dám nói gì.
Lúc này, chuông vào lớp vang lên, Bùi Chí Phàm ném điện thoại lại cho bạn rồi rời đi.
Tôi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơn.
12.
Người ta nói rằng nữ truy* nam như cách một tầng sa.
*truy: theo đuổi
Không biết là đã kéo biết bao nhiêu tầng sa rồi mà tôi vẫn còn rất khó mới nắm được góc áo của anh.
Cho nên tôi quyết định cố gắng hơn nữa.
“Làm cơm hộp đi, cậu chưa từng nghe qua câu, muốn theo đuổi đàn ông thì phải đi qua con đường dạ dày à.” Giang Ninh cho tôi một lời khuyên.
“Cậu nói đúng.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng… cậu có biết nấu ăn không đấy?” Cô ấy ngập ngừng nhìn tôi.
Tôi mở miệng: “Không.”
“Tớ cũng không biết.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng, tôi quyết định nhờ ma ma giúp.
Qua điện thoại, dưới sự hướng dẫn của mẹ tôi, tôi đã làm ra được một hộp bento chỉn chu.
Cẩn thận cho nó vào hộp cơm trưa mới mua.
305, 305… tôi vừa đi vừa lẩm bẩm số phòng KTX của anh.
Lần đầu tiên tới KTX nam, tôi ôm hộp cơm run lên vì hồi hộp, không dám nhìn xung quanh.
Cuối cùng cũng tìm thấy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa vài lần.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra, là một bạn nam trước đây tôi từng gặp ở clb, tôi nhớ là cậu ấy có mối quan hệ rất tốt với Bùi Chí Phàm.
Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã hét lên về phía KTX: “Bùi Chí Phàm, có bạn nữ tới tìm cậu nè.”
Nghe thế, những người bạn cùng phòng khác cũng lần lượt ló mặt ra.
“Xem ra anh Phàm không cần phải tới nhà ăn với chúng ta nữa rồi.”
“Nếu cậu có năng lực thì cũng đi tìm một người đi.”
“Chậc, nhưng mà khó có thể tìm được người có khuôn mặt như vầy lắm.”
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng đứng ở cửa.
“Còn không tới nhà ăn thì chỉ còn đồ thừa thôi.” Bùi Chí Phàm lạnh lùng nói.
Họ còn muốn nói gì đó, Bùi Chí Phàm đã đóng cửa lại, chặn lại những lời nói thừa thải kia ở sau lưng.
Nhưng…
Tôi vẫn còn ở ngoài cửa mà.
Giây tiếp theo.
Cánh cửa lại mở ra, một bàn tay đưa ra kéo tôi vào bên trong.
Bên ngoài vang lên tiếng cười rộn rã.
13.
Anh chỉ mặc một chiếc quần thể thao.
Chắc là mới vừa tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, trượt xuống sau gáy, cuối cùng biến mất dưới lớp quần đùi.
“Em làm gì ở đây?”
Bùi Chí Phàm chậm rãi mặc áo phông vào.
Thấy tôi im lặng, anh liếc nhìn hộp cơm trên tay tôi: “Em tới KTX của tôi chỉ để xem cơ thể tôi?”
Khi tôi phản ứng kịp, tai đã đỏ bừng lên.
Tôi bối rối nói: “Tớ tới đưa cơm trưa cho cậu, không phải giao cơm… không, là tới đưa giao cơm.”
Bùi Chí Phàm ôm trán, nhẹ cười.
Âm thanh tê tê ngưa ngứa.
… Tôi nhịn không nổi nữa.
Nhanh chóng giơ hộp cơm lên trước mặt.
Có lẽ là hộp cơm mới mua cho nên nắp hộp đóng rất chặt, tôi phải dùng sức mở ra.
Lúc này, một bàn tay phủ lên mu bàn tay của tôi, ngón tay khớp xương rõ ràng.
Bên tai cùng lúc vang lên thanh âm: “Để tôi…”
Vốn là sắp mở được rồi, tay lại run lên, nước canh bắn lên quần áo.
Quần áo là màu trắng cho nên dễ bị bẩn.
Tôi tới bồn rửa tay kỳ cọ một lúc nhưng vẫn không sạch được.
“… Đừng cọ nữa, thay cái khác đi.”
Anh lấy ra bộ quần áo khác.
“Không, không cần đâu, bẩn chút thôi mà.”
“Mặc vào!” Anh nhét quần áo vào tay tôi, mặt đỏ lên một cách kỳ lạ.
“Dạ.”
Tôi lấy nó rồi từ từ bước vào phòng tắm, lúc này mới phát hiện lúc tôi vẩy nước lên cọ áo đã làm áo ướt một mảng lớn trước ngực, hơi hơi trong suốt.
Trên mặt đất hơi ẩm, hơn nữa có lẽ là do căng thẳng, khi quay người lại, tôi bị trượt chân hoảng sợ đập tay xuống kệ.
Sữa tắm, dầu gội và đồ dùng vệ sinh khác rơi hết xuống sàn.
Bùi Chí Phàm chạy vào.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng, chỗ bị va vào thì đau âm ỉ.
Có lẽ chẳng có cô gái nào muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt crush của mình đâu.
Nhưng hình như lần nào tôi cũng xấu hổ trước mặt anh.
Sự xấu hổ ùa vào trong lòng, tôi cảm thấy ấm ức khó nhịn.
“Tớ xin lỗi.”
Không khí im lặng.
Anh chợt quỳ xuống ôm lấy mặt tôi, bàn tay dán sát khiến tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nó.
Trong mắt anh hiện lên nhiều cảm xúc khác nhau, phức tạp, lại không cam lòng?
Sau đó rất nhanh đã trở lại bình thường.
“Không sao, em thay quần áo rồi ra ngoài đi. Những chuyện này để tôi lo.”
Nói xong, anh đứng dậy rồi quay lưng lại với tôi.
Tôi thay quần áo xong, một lúc sau đó, bạn cùng phòng của anh cũng quay lại.
Ánh mắt kinh ngạc lại xấu hổ nhìn tôi với Bùi Chí Phàm, “Sắp vào tiết rồi đấy? Vẫn còn ăn sao?”
“Phải rồi, không phải chiều nay cậu còn có tiết sao?”
“Lần sau em có thể tới vào giờ khác.”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Vẻ mặt của bạn cùng phòng như đang cố kìm nén tiếng cười, xen lẫn trong đó còn có tiếng thở dài mơ hồ.
Tôi bối rối dời khỏi KTX nam.
14.
Trở lại KTX.
Giang Ninh chạy ngay tới khi thấy tôi xuất hiện.
“Diễn Diễn của tớ lợi hại như vậy sao, chỉ một bữa ăn mà đã chiến thắng rồi?”
“Cậu nói gì vậy?”
“Còn mặc áo phông nam kia kìa, giả vờ cái gì!”