21.
Tiếng gõ cửa làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.
Y tá tới giúp tôi kiểm tra định kỳ.
Cô ấy cười nhìn chúng tôi: “Quan hệ của hai em thật tốt.”
Lúc này tôi mới nhận ra là hai chúng tôi đang dính sát ở bên nhau.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhanh chóng tránh xa khỏi anh.
Sau một hồi kiểm tra, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên tôi nhớ tới lọ giấm thế kỷ kia: “Chuyện với Trần Mạn là sao?”
Anh nhướng mày: “Em hiểu lầm quan hệ của anh với chị ấy?”
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại là câu khẳng định.
Tôi đột nhiên có cảm giác xấu.
“Chị ấy là chị họ anh, lớn hơn anh mấy tháng. Lúc nhỏ em cũng từng gặp rồi còn gì.”
Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cuối cùng mới nhớ ra, trước đây thật đúng là có ba người, nhưng có một cô bé thích ở nhà đọc sách không thích ra ngoài nhiều. Lâu dần tôi cũng không còn có ấn tượng gì với cô ấy nữa.
Đột nhiên tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi cố đổi chủ đề, chọc chọc ngực anh: “Kia là nụ hôn đầu của anh sao?”
Thanh âm anh không giấu được ý cười: “Nụ hôn đầu là từ lúc hô hấp nhân tạo cho người nào đó cơ.”
Chậc…
Anh cũng không so đo, ngược lại ôm chầm lấy tôi.
Anh hôn hôn vành tai tôi, “Hạ Diễn là của Bùi Chí Phàm có phải không?”
“Ừm.”
Ngoài cửa sổ, ràng chiều chiếu đỏ cả một vùng chân trời, lấp đầy mây mù trên bầu trời.
22.
Sau bữa tối, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn từ cán bộ lớp, nhắc nhở về bài tập vẫn còn đang nợ.
Da đầu tôi tê dại, tôi run rẩy hỏi: [Tớ nộp sau có được không?]
Chắc chắn rồi, câu trả lời là không.
Tôi mở laptop ra xem, bài tập đọc thì hiểu mà không biết làm bài nào T_T.
Âm thanh mở cửa vang lên.
Bùi Chí Phàm quay lại, đứng bên cạnh giường cúi đầu nhìn tôi.
Tay anh thản nhiên đặt trên máy tính, cả người phủ lên người tôi.
“Vẫn chưa nộp bài tập sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, buồn bã khóc: “Em quên cách làm rồi.”
“Nhìn em kìa.”
Giọng nói lười biếng, kèm theo nụ cười trầm thấp gợi cảm.
Tôi quay mặt đi, lẩm bẩm: Nếu không phải tại anh thì em đã không quen rồi.
“Ừ, có anh ở đây.”
Anh xoa đầu tôi, luồn những ngón tay vào tóc tôi, truyền tới cảm giác mát lạnh.
Ngày hôm sau có tiết môn công cộng học online.
Giáo sư đột nhiên gọi Bùi Chí Phàm đứng lên trả lời.
Bởi vì tối hôm qua Bùi Chí Phàm thấy tôi đáng thương tội nghiệp sống không còn gì luyến tiếc nữa nên đã giúp tôi làm bài tập.
Cho nên hôm nay vừa vào lớp đã ngủ gật.
Tôi sốt ruột, vội vàng nhắn đáp án cho anh.
Nhưng không hiểu sao lại gửi vào kênh chung của lớp.
Trái tim tôi ngừng đập.
Vội vàng thu hồi.
Thầy giáo nói thẳng: [Đây là gian lận?]
Tất cả sinh viên đều ồ lên, trên màn hình ngập tràn những tin nhắn phấn khích kiểu: [Đây là tình yêu đó ạ.]
[Ha ha ha, đây là Hạ Diễn, cô ấy thích Bùi Chí Phàm đó thầy.]
[Đúng thế, em nhớ là hồi khai giảng cậu ấy cũng tỏ tình với Bùi Chí Phàm trên nhóm tân sinh viên đó ạ.]
Tai tôi đỏ ửng lên.
Thầy giáo thở dài: [Có bạn gái thích tuyệt vời quá ha.]
Lúc này đột nhiên có một tin nhắn xuất hiện: [Không, là em thích cô ấy.]
Tôi cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, nhịp tim đập mạnh tới mức toàn thân run lên.
[Hạ Diễn, cậu với Bùi Chí Phàm hẹn hò rồi sao?]
[Mau quay lại khao bọn này đê.]
Các bạn cùng phòng lần lượt gửi tin nhắn cho tôi, sau khi trả lời từng tin nhắn một, tôi vùi mặt vào chăn.
Thích anh quá rồi phải làm sao bây giờ?
23.
Tôi luôn cảm thấy rằng con cái không bao giờ nên trở thành gánh nặng trong cuộc hôn nhân của bố mẹ.
Sau khi mẹ và tôi tâm sự suốt đêm, bố mẹ đã quyết định ly hôn.
Lời xin lỗi của bố chẳng có ý nghĩa gì, điều ông thực sự nợ là người phụ nữ đã cưới ông ở độ tuổi đẹp nhất, sinh con cho ông, lo lắng việc nhà cho ông.
Cũng là người vì ông mà tổn thương nhiều nhất.
Mẹ tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, bà thường xuyên cùng mẹ Bùi đi mua sắm và trò chuyện tâm sự.
Bà ấy lén nói với tôi là Bùi Chí Phàm là người đáng tin cậy, dù sao cũng không có được bao người có thể đợi được mười năm.
Hai gia đình vốn đã cẩn thận tránh mặt nhiều năm như vậy, đột nhiên thân thiết trở lại, kỳ thật là do mẹ Bùi tới tìm tôi, đều là người làm bố làm mẹ, họ đương nhiên có thể hiểu được tâm sự của đứa nhỏ nhà mình.
Bà ấy đưa cho tôi một bức ảnh cũ, trong bức ảnh, tôi và Bùi Chí Phàm còn nhỏ, đang nghịch ngợm trước cửa nhà.
Tôi lặng lẽ đặt nó vào trong khung ảnh rỗng suốt mười năm.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, như có điều gì thiếu vắng bấy lâu rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Đột nhiên có tin nhắn tới.
[Hạ Diễn, xuống đi.]
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đang đứng cách tôi một tấm kính ở bên dưới.
24.
Hoàng hôn chạm vào ranh giới giữa biển và trời.
Anh nắm tay tôi đi dạo trên bãi biển trong ký ức của tôi.
Để lại những dấu chân lớn nhỏ, sâu nông, nhưng lập tức lại bị nước biển phủ lấy.
“Hạ Diễn, cho em đống vỏ sò này.”
“Anh không biết biển có thực sự mang lại phước lành hay không, nhưng em có thể sử dụng vỏ sò này để thực hiện mọi mong ước của em. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ nỗ lực hết sức để thực hiện điều đó.”
Có đôi khi, tôi có cảm giác như anh đã bật một công tắc nào đó, nói chuyện tình yêu rất chuyên nghiệp.
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc và kiên trì của anh, mọi lời nói dường như đều tan vào trong gió biển.
Tôi nắm tay anh, kiễng chân hôn lên mặt anh.
Đôi mắt anh cong lên, tim tôi đập nhanh không rõ lý do.
Bùi Chí Phàm, anh có biết không?
Em luôn cảm thấy, gặp được anh đã là may mắn lớn nhất đời em rồi.
25.
Tất nhiên, buổi học bơi của tôi đã kết thúc.
Sau khi biết Trần Mạn là chị họ của anh, tôi không còn quan tâm tới chuyện đó nữa, nhưng anh ấy lại bắt đầu để tâm.
Hết công việc này tới công việc khác, nhưng vẫn thường xuyên đưa đón tôi tới dưới lầu KTX, hoặc đôi khi sẽ gửi hoa và làm những hành động không giống với việc mà anh ấy sẽ làm.
“Hạ Diễn, Bùi Chí Phàm của cậu lại đợi dưới lầu rồi kìa.”
“Việc này đã diễn ra hơn một tháng rồi nhỉ.”
“Cuối cùng tớ cũng tìm ra nguyên nhân mà mình độc thân nhiều năm như vậy rồi, là do tớ không đủ can đảm.”
“Được rồi mà.”
Tôi cản lại các bạn cùng phòng.
Chạy nhanh xuống lầu, chạy tới chỗ anh.
Anh khẽ cúi đầu, tia sáng nhỏ trong mắt anh như tỏa ra.
Có lần tôi hỏi anh tại sao không chấp nhận lời tỏ tình của anh trước khi tôi lấy lại ký ức.
Anh nói, thay vì có được, anh hy vọng em sẽ mãi mãi hạnh phúc hơn.
“Lừa đảo, rõ ràng anh muốn em theo đuổi anh thì có, đúng không?”
Những lời còn lại bị mùi hương bạc hà của anh bao phủ lấy.
Đó là lần đầu tiên, tôi chạ tới tâm tư của anh.
Mười năm, anh chờ đợi muốn tiến vào lòng tôi, nhưng vẫn quan tâm tới cảm nhận của tôi.
Nó khiến tôi rung động từ sâu tận trong tâm.