1.
Chuyện tôi thích trùm trường, cả trường không ai không biết.
Lý do là vào ngày huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên kết thúc, tôi đã chụp một bức ảnh rồi chia sẻ với nhóm chị em bạn dì của mình.
Kèm theo lời nhắn: “Ôi mẹ ơi đẹp trai quá!! Tớ muốn theo đuổi cậu ấy!”
Điện thoại di động của các sinh viên xung quanh đồng loạt vang lên.
“Hạ Diễn là ai vậy? Dũng cảm ghê, dám tỏ tình ngay tại trong này.”
Tôi im lặng nhìn xuống khung chat mình vừa gửi.
Nhóm tân sinh viên.
Lúc này, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Ngay lập tức dùng kỹ năng của một cẩu độc thân suốt 18 năm, tôi ấn giữ, xóa nó đi.
2.
Lần tiếp theo gặp lại anh, đó là vào tiệc liên hoan của hai lớp.
Tôi vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy anh đang dựa vào tường, một tay đút túi quần.
Ánh sáng mờ ảo lắc lư qua lại ở đó khiến cho việc nhận biết biểu cảm lúc này của anh hơi khó khăn.
“Hạ Diễn, cậu tới rồi à?”
Chị em tốt Giang Ninh kéo tôi ngồi xuống.
Nhóm học sinh vừa được giải thoát khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học dường như đang bộc lộ bản chất thật, chuẩn bị bước vào thế giới của người lớn.
Có vài người bẽn lẽn nhìn nhau, ý định có một tình yêu thời đại học thật ngọt ngào và oanh liệt.
Lớp trưởng đề nghị chơi sự thật hay thử thách, còn kéo cả Bùi Chí Phàm tham gia.
Dù cho anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không có từ chối.
Có hai ghế trống, anh ấy ngẫu nhiên ngồi ở chiếc ghế gần tôi nhất.
Một sự lựa chọn ngẫu nhiên đến chẳng thể ngẫu nhiên hơn, nhưng vẫn khiến tim tôi đập loạn nhịp.
3.
“Hạ Diễn thích Bùi Chí Phàm đúng không, đêm nay cậu phải nắm bắt cơ hội đó.”
Một anh bạn nhớ tới lời tỏ tình táo bạo của tôi, bắt đầu trêu chọc.
Mọi người đều cười lớn.
Tôi xấu hổ liếc nhìn Bùi Chí Phàm.
Anh đang một mình uống bia, không nói gì.
May mắn thay, lúc này lớp trưởng đã chuẩn bị xong nên yêu cầu mọi người bắt đầu chơi.
Mỗi lần tới chỗ Bùi Chí Phàm, anh đều sẽ lựa chọn uống rượu, không có ngoại lệ.
Lần này khi quay tới tôi, có một bạn nữ hỏi: “Điều đáng nhớ nhất đối với cậu là gì?”
“Hồi tớ 8 tuổi, tớ nhìn thấy một cậu bé bị đuối nước, tớ đã nhảy xuống cứu cậu ấy.”
Thay vì nói là điều đáng nhớ nhất, nó giống như là điều tôi tự hào nhất thì đúng hơn.
Hè nào tôi cũng về nhà ông ngoại chơi, nhà ông ngoại gần biển, tôi thường ra đó nghịch nước.
Có lần tôi thấy có một cậu bé té xuống nước, cho nên đã không chút do dự nhảy xuống cứu, đương nhiên là với điều kiện là tôi biết bơi rồi.
Sau khi cứu được người, tôi nhanh chóng chạy đi gọi bố mẹ, nhưng lúc tới nơi thì người đã biến mất.
Tôi không biết cậu bé đó sau đó thế nào.
Một ánh mắt rơi xuống trên người tôi, tôi lập tức thu lại suy nghĩ, cơ thể cứng đờ.
Nó phát ra từ hướng của Bùi Chí Phàm, anh đang nhìn tôi sao?”
Tôi nín thở không dám ngẩng đầu lên xác nhận.
Cho tới khi ánh mắt đó rời đi.
Tôi không khỏi thầm mắng bản thân mình.
Sao mày có thể theo đuổi được cậu ấy nếu mày rụt rè chết nhát như thế chứ?
Tôi đưa tay xoay chai bia trên bài, tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng nó chỉ vào Bùi Chí Phàm.
Anh ấy liếc tôi, nói: “Nói thật.”
Ồ…
Nhóm người bắt đầu la ó, khích lệ tôi nên đặt câu hỏi nào đó thật thú vị.
Tôi cắn răng nói: “Nụ hôn đầu của cậu còn không?”
Anh nhướng mày, “Không.”
Ồ, lẽ ra là tôi nên biết trước và không hỏi câu này mới phải.
“Bùi Chí Phàm ghê vậy, cậu mất nụ hôn đầu sớm như vậy cơ à?”
“Nói, cậu tặng nó cho cô bé nào rồi?”
“Cút.” Giọng điệu của Bùi Chí Phàm trở nên nghiêm túc, anh đẩy đầu nam sinh kia ra chỗ khác.
Tôi hoảng hốt, hơi ngại nên không dám nói gì, bởi vì chính tôi là người đã hỏi câu đó mà.
Thời gian trò chơi kéo dài không lâu lắm, sau chín giờ, mọi người đều giải tán hết, dù sao vẫn phải về trước giờ giới nghiêm của KTX.
4.
Tôi sống cách thành phố này không xa, mất khoảng một tiếng đi xe để tới trường.
Cuối tuần, tôi về nhà nằm ườn trên giường nghịch điện thoại.
Giọng của mẹ tôi vang lên từ bên ngoài, rất khách sáo.
Chắc là có khách tới.
Vì phép lịch sự, tôi vẫn nên ra chào một tiếng.
Mở cửa, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi đờ ra.
“Diễn Diễn, gọi bố đi con!” Mẹ tôi mỉm cười nói với tôi.
Thân thể mảnh mai của tôi run lên, ánh mắt đảo quanh hai người một lúc lâu.
Cuối cùng, tôi dừng mắt trên người Bùi Chí Phàm, nói: “Bố ơi…”
Mặt mẹ tôi tối sầm lại, bà ghét bỏ nói: “Mẹ bảo mày vào gọi bố ra đây!!”
Bùi Chí Phàm mỉm cười, vẻ mặt tươi roi rói rất ngứa đòn.
5.
Nhìn thấy mặt mẹ đen lại, tôi vội vàng chạy vào phòng rồi gọi bố, sau đó cũng không ra ngoài nữa.
Tôi dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống.
Nhiệt độ hai bên tai dần dần tăng lên.
Sự xấu hổ dường như còn xen lẫn với niềm vui không thể che giấu.
Cho tới khi mẹ tôi gọi tôi ra ăn cơm, tôi mới chậm rì rì bước ra ngoài.
Trên bàn ăn, ngoài anh ra thì còn có bố Bùi và mẹ Bùi.
“Con chính là Hạ Diễn sao, giống mẹ con hồi trẻ quá.”
Tôi hơi dè dặt, chưa theo đuổi được con trai của người ta mà đã đuổi tới bước gặp mặt phụ huynh luôn rồi.
Nghĩ như vậy, dường như có chút không biết xấu hổ.
“Cháu chào cô chú ạ.”
“Ngồi đây cô xem nào.”
Cô Bùi rất nhiệt tình, kéo tôi xuống ngồi cạnh cô.
Sau khi biết tôi và Bùi Chí Phàm học cùng trường, cô ấy vô cùng cảm thán cho cái duyên phận cả hai nhà.
Cô ấy và mẹ tôi là bạn thân, hai người luôn tâm sự mọi chuyện với nhau khi còn là sinh viên.
Sau đó, hai người đều kết hôn, liên hệ cũng ít đi.
Lúc nhà tôi chuyển tới đây thì họ đã không còn liên lạc nữa.