Phiên ngoại.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn, sinh được một cậu con trai tên Bùi Kha.
Sở thích lớn nhất của thằng bé là tháo rời toàn bộ mọi thứ.
Từ việc tháo đồ chơi cho tới tháo các thiết bị điện.
Tôi bất lực nhìn bóng dáng nhỏ bé kia: “Không biết thằng bé này giống ai nữa?”
Bùi Chí Phàm im lặng một lát, chán ghét nói: “Thật sự không giống anh chút nào, quá ngốc.”
Có tiếng cạch một cái, đầu quạt rơi bộp xuống sàn.
Thằng nhỏ lùn tịt đứng bên cạnh cái quạt còn đang cầm cái ốc vít.
“Bùi Kha, về phòng làm bài tập đi!”
Bùi Kha lập tức lon ton nhào vào lòng tôi.
Tôi gần như bật cười: “Mẹ bảo con về phòng ngồi, chứ không bảo con ngồi vào lòng mẹ.”
Bé Bùi Kha nũng nịu ngẩng đầu, giọng nói bập bẹ: “Kha Kha bé nhỏ đi òi, ai sẽ iu mẹ đây?”
Một khắc sau, Bùi Kha bị xách cổ áo nhấc lên: “Mẹ mày còn có bố, không tới phiên mày nhé.”
Hai khuôn mặt như tạc ra từ một khuôn, một đứa nhướng mày, một đứa giương nanh múa vuốt.
Dưới ánh sáng rực rỡ, cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ rồi.
(END)