6.
“Nếu đã cùng trường thì cháu giúp cô trông chừng Tiểu Phàm với nhé.”
Tôi sửng sốt, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Tôi chỉ tay vào mình: “Cháu á?”
Tôi? Trông chừng trùm trường?
“Đúng vậy, cô nhớ hồi nhỏ nó đáng yêu lắm, nhưng sau khi lên cấp hai, không biết vì lý do gì mà luôn bị bắt nạt, trên mặt cũng thường xuyên xuất hiện vết bầm tím.”
Dưới lời nói hết sức sầu muộn của mẹ Bùi, tôi cố hết sức kiềm chế cái cảm giác giật giật ở khóe miệng.
Người ta đồn Bùi Chí Phàm lên chức trùm trường từ khi học cấp 2.
Đối với những người đụng vào anh, hậu quả sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
Tôi không biết nên làm gì để thuyết phục cô Bùi tin vào việc anh ấy sẽ không bị bắt nạt đâu.
Bùi Chí Phàm tỏ ra bình tĩnh, an ủi mẹ Bùi.
“Hết cách rồi, chắc nhìn con giống kẻ dễ bắt nạt.”
Sau đó, ánh mắt anh nhìn qua tôi.
Tim tôi run lên, vội vàng gật đầu.
“Không sao đâu ạ, cháu hứa sẽ trông chừng Bùi Chí Phàm thật tốt.”
Mẹ Bùi không phản ứng gì nữa.
Bùi Chí Phàm lại mở miệng, thanh âm lười biếng không rõ ý nghĩa: “Vậy thì nhớ trông thật kỹ vào.”
7.
Bùi Chí Phàm có tính cách khá lười biếng.
Đôi mắt anh luôn híp lại, như thể chưa tỉnh ngủ vậy.
Nhưng điều này không ngăn cản được việc anh ngày càng kiêu ngạo.
Không lâu sau khi vào trường, anh đã đánh cho cái nhóm côn đồ hay lảng vảng quanh trường một trận, còn tàn nhẫn giẫm đạp lên người bọn chúng.
Sau sự việc này, danh hiệu trùm trường của anh càng vững chắc hơn.
Tôi đã từng nghĩ xem vì sao tôi lại thích anh ấy, một người mà dường như trái ngược hẳn so với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhận được câu trả lời.
Có lẽ là thích mà không có lý do đi, ngẫu nhiên một hôm trời nắng đẹp, ông trời thích thú, thần cupid rảnh rỗi bắn một mũi tên vào người tôi chăng.
Khoảnh khắc tôi ngước mắt lên, anh đã xuất hiện trước mặt tôi rồi.
Tôi luôn có một loại cảm giác muốn gần gũi với anh mà không thể giải thích được.
Chỉ là có quá nhiều cô gái theo đuổi anh, so sánh ra thì cách làm của tôi có vẻ quá vụng về.
Giang Ninh luôn nói tôi chỉ được cái nói mồm mà thôi.
Tôi đã viết một bức thư tình rất dài, tràn ngập những ngôn từ hoa mỹ nhưng lại trông khá là giả tạo.
Giây phút bắt đầu viết, tôi cảm giác như đang đem nội tâm của mình mở ra hết cỡ, cho nên tôi xấu hổ, vội vàng thu tay.
Nắm chặt lá thư mỏng manh trong tay, tôi nhìn người đang đi không nhanh không chậm phía trước, rụt rè theo sau.
Mình nhất định phải đưa lá thư này cho cậu ấy, tôi tự động viên trong lòng như vậy.
Lúc tôi mất cảnh giác, đột nhiên cả người đâm sầm vào trong lồng ngực rộng lớn, không biết từ lúc nào anh đã dừng lại và đối mặt với tôi.
Tôi nhìn anh.
Anh lại chỉ vào phía sau tôi.
Trên tấm biển.
Là phòng vệ sinh nam!
Đâu tôi nổ tung.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, cả người tôi căng thẳng nên ngơ cả ra.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi thơm bạc hà xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập rất nhanh, thần kinh vô cùng căng thẳng.
“Ha.”
Một tiếng cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng anh, trong trẻo, mang theo ý tứ trêu chọc.
Mặt tôi lập tức nóng như thiêu đốt.
Cho tới khi bên ngoài không còn tiếng độc.
Dưới sự che chở của anh, cuối cùng tôi cũng rời khỏi nơi xấu hổ này.
“Hạ Diễn, tôi nên nói em dũng cảm hay là nhát gan đây?”
Anh dựa vào lan can, thản nhiên lấy bức thư tình trong tay tôi qua, chiếc phong bì màu trắng vẫn còn lấm tấm mồ tôi trong lòng bàn tay tôi.
Tôi cũng không biết nữa, tôi dám tỏ tình với anh trước rất nhiều người, nhưng đứng trước mặt anh, lòng can đảm của tôi lại trở về 0, chỉ còn lại sự rụt rè.
Tâm lý kỳ lạ và phức tạp như vậy đấy.
8.
Tiếng gõ cửa làm xáo trộn những suy nghĩ đang chìm trong tôi, tôi quay lại nhìn.
Là Bùi Chí Phàm.
“Bọn họ đang nói chuyện, cô sợ tôi buồn nên bảo tôi tới tìm em.”
Trên tay anh còn bưng một đĩa trái cây.
Tôi nhanh chóng đỡ lấy rồi nghiêng người để anh vào.
May mắn là tôi có thói quen dọn dẹp phòng thường xuyên.
Anh ấy đứng trước bàn học của tôi, mắt dừng lại ở một khung tranh.
“Tại sao lại có khung tranh trống ở đây?”
Âm thanh của anh như giai điệu của tiếng đàn, nhưng tôi có thể nghe ra được sự nghiêm túc ở trong đó.
Có lẽ là do ảo ảnh.
“Chắc là của người quan trọng với tớ, nhưng không hiểu sao tớ lại không nhớ ra.”
Tôi lật khung tranh lại, phía dưới có một dòng chữ nhỏ viết bằng nét chữ trẻ con.
Người Diễn Diễn thích nhất.
“Người thích nhất?” Anh đùng dầu ngón tay xoa xoa những từ đó.
Tôi chợt có cảm giác xấu hổ, như thể tôi đang tỏ tình với anh ấy vậy.
…
Ánh trăng từ bệ cửa sổ chiếu vào mắt anh, hóa thành những vì sao sáng. Thì ra mắt người cũng có thể xinh đẹp tới vậy.
Mà trong đôi đồng tử đó, lại đang phản chiếu hình ảnh thấp thỏm của tôi.
9.
Sau khi quay lại trường, tôi vẫn chậm rãi theo đuổi anh.
Không phải là tôi không vội, mà là dù có mãnh liệt theo đuổi tới đâu đi nữa thì khi đụng phải người mình thích, còn rùa như tôi sẽ lại rụt đầu vào trong mai.
Có điều tôi chính là một con rùa không chịu thua kém.
Sau khi chạy cả một ngày, tôi chuẩn bị về phòng ngủ.
Bên cạnh sân chạy có một đài phun nước đã ngừng sử dụng từ lâu, cũng ít ai ghé qua nơi này nữa.
Chỉ có vài ngọn đèn đường nhấp nháy lúc sáng lúc tối như thể sắp ngỏm vậy.
Tôi nắm chặt dây đeo ba lô, tăng tốc độ.
Tiếng giày trên sàn đá đặc biệt rõ ràng.
Đương nhiên, tôi không bỏ lỡ tiếng đánh nhau cách đó không xa.
Khi tôi đang phân vân xem có nên chạy hay không thì bị một nhóm người phát hiện, là nhóm côn đồ hồi khai giảng.
“Em gái đêm hôm khuya khoắt đi đâu đấy.” Giọng điệu tục tĩu tới phát tởm.
Ngay sau đó hắn lại nói, “Hóa ra là đang hẹn hò đêm khuya à?”
Hẹn hò nào?
Tôi cau mày lùi lại một bước, đột nhiên đụng phải lồng ngực rắn chắc.
Vừa định nhìn lại thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên: “Không muốn bị đánh thì cút.”
“Hóa ra là mày à.”
Thù mới hận cũ khiến kẻ cầm đầu càng tức giận hơn, giơ nắm đấm lên, hung tợn nhìn anh.
Bùi Chí Phàm bước về phía trước.
Anh cởi áo khoác ra, ném lên đầu tôi, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của tôi.
Trong chốc lát, những âm thanh xô xát liên tục vang lên.
Tôi vén áo che kín mặt lên, kinh hãi.
Vài người hung hãn lao tới chỗ Bùi Chí Phàm, sau đó bị vật qua vai hất mạnh xuống đất.
Chờ tới khi đối phương cầu xin sự thương xót, Bùi Chí Phàm mới lạnh lùng nói: “Cút.”
Sau khi dọn dẹp xong, con đường lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Bùi Chí Phàm chậm rãi bước tới, trên mặt vẫn toát ra vẻ hung dữ còn sót lại.
Tôi chỉ vào vết bầm ở khóe miệng anh.
Anh thản nhiên dùng ngón tay lau đi vết máu trên mặt, mặt không biểu cảm: “Ồ, tôi lại bị bắt nạt rồi.”
Sau đó quay người đi thẳng về phía trước.
Tôi cố hết sức đuổi kịp bước chân anh.
Người này đi sau người kia, luôn duy trì khoảng cách 1 mét.
Tôi trở nên tò mò.
Cho nên cố tình đi chậm, mà anh cũng đi chậm lại.
Bóng dáng của Bùi Chí Phàm lười biếng, một vài dợi tóc dựng lên đung đưa trước mắt tôi.
Trong lòng đột nhiên có gì đó thôi thúc.
“Bùi Chí Phàm, tớ thích cậu.”
Tôi nghe thấy giọng nói của mình rất rõ.
Anh dừng lại, quay người nhìn tôi dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Đột nhiên anh cười một tiếng, “Chờ em ngày nào đó…”
Những lời sau đó thấp tới mức tưởng chừng sẽ bị gió thổi bay ngay khi vừa thốt ra khỏi miệng.
Tôi năn nỉ anh nói lại, nhưng anh không chịu nói gì.
Sau khi về tới nơi, tim tôi vẫn đập mạnh.
Có phải, anh ấy cũng có chút thích tôi hay không?
10.
Thời gian nghỉ giữa các tiết thực sự không nhiều, nhưng 20 phút là đủ cho một ván game.
Lớp trưởng mời tôi chơi game.
Những người khác nhanh chóng chọn vai cho mình, mắt thấy chỉ còn lại vị trí support.
Xạ thủ bên tôi nói tôi cứ chọn vị trí đó đi.
Điện thoại của tôi hơi lag cho nên đã vào game muộn.
Nữ sinh lớp bên cạnh thúc giục, “Hạ Diễn, cậu mau ra đây đi, xạ thủ cần cậu.”
“Được.”
Mới bắt đầu chưa được một phút đồng hồ, xạ thủ của chúng tôi đã bị đối phương giết chết, nam sinh kia hiển nhiên là không vui.
“Cậu đừng có qua đây, một mình tôi đi là được, dù sao cậu tới đây cũng chỉ tích lũy kinh nghiệm mà thôi.”
Tôi nhíu mày, người hỗ trợ phụ thuộc rất nhiều vào đồng đội của mình, tôi đang suy nghĩ xem có nên sang hỗ trợ cho lớp trưởng vào vai người đi rừng hay không.
Trước khi rời đi, tôi thấy địch đang ngồi xổm trên bãi cỏ nên phát tín hiệu nhắc nhở.
Xạ thủ không chút quan tâm, chỉ cười ngạo nghễ: “Chỗ máu me này mà cũng dám lởn vởn một mình, rõ ràng là tìm chết.”
Rõ ràng là rất tự tin với kỹ thuật của mình.
Kết quả, hắn lại bất ngờ bị đối thủ đập cho ngất xỉu, sau đó bị bắt đi.
Bởi vì hắn không cho tôi đi theo hỗ trợ canh giữ ở bên dưới cho nên không kịp phát hiện ra.
Có lẽ là hắn cảm thấy mất mặt, dù sao ngay từ đầu cũng to mồm tuyên bố là mình sẽ dẫn đầu.
Xạ thủ hậm hực nói: “Đều do người hỗ trợ không đi theo sát tôi, nếu không đối phương làm gì có cơ hội chứ.”
Nữ sinh lớp bên nói: “Hết cách rồi, hỗ trợ có biết chơi đâu.”
Sau đó lại quay sang tôi nói: “Cậu làm gì vậy? Không biết qua bảo vệ cậu ấy sao?”
Tôi cạn lời: “Có người không cho tôi đi theo. Tôi biết làm sao được?”
Lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện logo đã giết 5 mạng của người đi rừng.
Người đi rừng gửi một tin nhắn tới kênh chung: “Kệ cậu ta, người hỗ trợ đi ở bên cạnh tôi đi.”
Được thôi.
Tôi điều khiển nhân vật trong game bám sát người đi rừng.
“Núp sau lưng tôi.”
“Chờ tôi.”
…
Lời nói ngắn gọn nhưng ràn ngập cảm giác an toàn.
Chẳng bao lâu sau, người đi rưng đã lội ngược dòng.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi trận đấu kết thúc.
Chuẩn bị cảm ơn lớp trưởng vì đã mời tôi chơi.
Tôi xoay người, lại chạm phải tầm mắt đen trầm của Bùi Chí Phàm.
Đôi mắt từ trước tới nay không chút gợn sóng, lúc này lại hơi chút giận dữ, thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi.
Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm cái điện thoại không phải của mình, hình ảnh trên đó chính xác là giao diện chiến thắng của trò chơi ban nãy.