13. 

Tôi bắt đầu ở lại bệnh viện. 

Sau một thời gian điều trị, tay chân tôi hồi phục được chút ít, nhưng việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn. 

Tống Hoài luôn ở bên chăm sóc tôi. 

Tôi lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. 

Nói hết lời, tôi mới thuyết phục được anh về văn phòng luật và thuê thêm một người chăm sóc riêng cho mình. 

Thoáng chốc đã đến cuối đông, Tết cũng đến gần. 

Tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ hơn. 

Suy đi tính lại, trong lúc vẫn còn có thể cử động được, tôi nghĩ tốt nhất nên sớm trả số nợ cho Tống Hoài. 

Tôi xin bệnh viện nghỉ nửa ngày. 

Nhờ người chăm sóc lái xe, đến tiệm vàng trong trung tâm thương mại, định bán đi món đồ có giá trị cuối cùng còn lại. 

Đó là món quà sinh nhật mà Lâm Dịch tặng tôi năm tôi mười sáu tuổi, khi anh mười chín, bắt đầu đi làm. 

Anh ấy tiết kiệm toàn bộ số tiền kiếm được để mua tặng tôi chiếc vòng tay. 

Chiếc vòng mà tôi từng trách anh, tại sao không phải là chiếc phiên bản giới hạn. 

Anh ấy luôn canh cánh trong lòng về chiếc vòng tay đó, hy vọng tôi sẽ vì chiếc vòng này mà quay về bên anh và mẹ. 

Tôi cầm chiếc vòng đến tiệm vàng, thương lượng với người quản lý: 

“Khi mua nó, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, liệu giá thu lại có thể cao hơn một chút không?” 

Người quản lý tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đây là mẫu từ bao nhiêu năm trước rồi? 

“Đã lỗi thời rồi, ba mươi nghìn tệ là giá thu cao nhất rồi.” 

Tiền chữa bệnh và thuốc men khiến tôi cạn kiệt tài chính, hiện giờ tôi thật sự không còn nhiều tiền trong tay. 

Nghĩ đến món nợ năm mươi nghìn của Tống Hoài, tôi đành cắn răng nói thêm: “Có thể tăng lên chút nữa được không, ba mươi lăm nghìn có được không…” 

Chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau: “Có thể nhường đường một chút được không?” 

Tôi quay lại và nhìn thấy Lâm Dịch đứng sau lưng tôi, cùng với Ôn Dao Dao. 

Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi như thể tôi chỉ là không khí, hướng thẳng về phía người quản lý: “Về chưa?” 

Người quản lý lập tức cười niềm nở đáp: “Sợi dây chuyền vừa mới về sáng nay, tôi đang định liên hệ với anh đây.” 

Lâm Dịch bước tới quầy để lấy dây chuyền, nhưng Ôn Dao Dao lại chú ý đến chiếc vòng tay trong tay tôi. 

Có lẽ cô ấy nghĩ một giáo viên vừa mất việc, đến mức phải bán trang sức như tôi thật đáng thương. 

Cô ấy kéo tay áo Lâm Dịch, do dự lên tiếng: 

“Cô Lâm, em thấy chiếc vòng này rất đẹp, có thể bán lại cho em không? 

“Giá… cứ theo cô nói là ba mươi lăm nghìn.” 

14. 

Tôi vốn không muốn quá bẽ mặt trước Lâm Dịch. 

Nhưng nghĩ đến tình trạng của mình, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào khác để quay lại đây. 

Tôi gật đầu định đồng ý. 

Nhưng Lâm Dịch cau mày: “Dao Dao, đừng lấy mấy thứ bẩn thỉu đã qua tay người khác.” 

Ôn Dao Dao thoáng chốc tỏ vẻ khó xử, rồi được nhân viên dẫn vào trong thử dây chuyền. 

Tôi không còn lựa chọn nào khác, cũng chẳng quan tâm đến sĩ diện nữa. 

Tôi nhận ba mươi nghìn và bán đi chiếc vòng tay. 

Lâm Dịch đứng bên cạnh, nhìn tôi với vẻ bình thản và lạnh nhạt. 

Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy như có gai đâm vào lưng. 

Tôi không dám nhìn anh, cầm tiền và vội vàng rời đi. 

Khi đi đến góc khuất, chắc chắn rằng Lâm Dịch không còn nhìn thấy tôi, tôi dựa lưng vào tường và gọi điện cho Tống Hoài. 

Tôi hỏi anh khi nào rảnh đến bệnh viện, tôi muốn đưa ba mươi nghìn cho anh trước. 

Chuyển khoản trực tiếp thì anh chắc sẽ không nhận. 

Cúp máy, tôi lại thấy Lâm Dịch xuất hiện trước mặt. 

Sắc mặt anh không tốt, gần như tái xanh khi nhìn tôi. 

Tôi đã gắng hết sức để đến được trung tâm thương mại này, giờ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến kiệt sức. 

Sợ rằng anh sẽ nhận ra điều gì đó bất thường, tôi vội vàng lướt qua anh để tiếp tục bước đi, nhưng lại bị anh kéo mạnh lấy cánh tay. 

Giọng nói giận dữ của Lâm Dịch vang lên bên tai tôi: 

“Cô thích đưa tiền cho Tống Hoài đến vậy sao? 

“Một con chó có thể đưa chủ mình vào tù, cô chắc chắn rằng hắn sẽ không cắn ngược lại cô sao?” 

Hầu như mọi người trong giới đều biết, chính luật sư pháp lý Tống Hoài, đã thừa nước đục thả câu, khiến bố tôi bị kết án tù chung thân. 

Thấy tôi không đáp lại, Lâm Dịch lại cười khẩy: 

“Hay là cô muốn nhờ Tống Hoài giúp bố cô, Lâm Xương Minh kháng án?” 

Trong mắt anh, tôi luôn không đáng tin. 

Tôi cảm thấy chân mình run rẩy, vội vàng muốn thoát khỏi anh, cố đẩy tay anh ra: 

“Có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến anh.” 

Gặp lại sau bảy năm, Lâm Dịch đối với tôi lạnh lùng và đầy sự chán ghét. 

Nhưng giờ đây, tay anh nắm lấy tôi, không chịu buông ra. 

Anh cười mỉa: “Đúng là không liên quan đến tôi.” 

“Nhưng những chuyện khiến các người khó chịu thì lúc nào cũng khiến tôi vui.” 

“Chẳng hạn như, cô có biết luật sư Tống vừa bị sa thải không?” 

15. 

Trong lòng tôi bỗng thắt lại, khuôn mặt thoáng chốc đơ ra. 

Không kịp phân biệt lời anh nói thật hay giả, tôi vội lấy điện thoại ra gọi đến văn phòng luật của Tống Hoài. 

Cho đến khi nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia: 

“Luật sư Tống đã nghỉ việc từ đầu tháng. 

“Anh ấy tiếp nhận một vụ kiện của công ty trực thuộc Dịch Tinh. 

“Do sai sót trong một báo cáo pháp lý, sau khi bị Dịch Tinh khiếu nại, anh ấy đã bị sa thải…” 

Chẳng trách Tống Hoài ở bệnh viện chăm sóc tôi lâu như vậy mà không nhận cuộc gọi nào liên quan đến công việc. 

Tôi giận đến mức trước mắt tối sầm lại. 

Khi suýt ngã khuỵu, tôi vội bám vào tường bên cạnh để giữ vững cơ thể. 

Giọng tôi run lên vì tức giận: “Ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến Tống Hoài.” 

Lâm Dịch nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Không liên quan? 

“Nhiều năm qua, hắn đã giúp Lâm Xương Minh kiếm bao nhiêu tiền phi pháp, khi mọi chuyện vỡ lở thì tống Lâm Xương Minh vào tù. 

“Cô nghĩ, hắn có thể đối tốt với cô sao?” 

Nói đến đây, ánh mắt anh đầy sự ghê tởm: 

“Một con chó thủ đoạn hèn hạ, tham lam ích kỷ. 

“Cũng lạ là cô còn hăng hái chạy theo hắn, ở bên hắn mà không thấy ghê tởm sao…” 

Lời lẽ khó nghe, tôi không kiềm chế được mà nghiến răng giơ tay lên. 

Nhưng như dự đoán, cái tát không hề chạm đến mặt anh. 

Lâm Dịch dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi. 

Anh siết chặt lòng bàn tay, khuôn mặt vì cơn hận thù mà gần như méo mó. 

Trước mắt tôi mờ đi, cơn đau khiến tôi hít một hơi thật sâu. 

Tôi nghe thấy giọng anh đầy ghê tởm, dần dần xa xăm: 

“Lâm Chi, cái tát này, cô có xứng không?” 

Trong đầu tôi phát ra tiếng ong ong dữ dội, mọi thứ trước mắt quay cuồng. 

Lâm Dịch vẫn đang nói, có vẻ anh còn đang không ngừng trách móc tôi. 

Giận dữ, khinh miệt, lạnh lùng. 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. 

Nhưng cơ thể tôi như một quả bóng xì hơi, ngay cả việc đứng vững và thở đều cũng trở nên khó khăn. 

Tiếng thở gấp gáp phát ra từ cổ họng, đôi chân tôi bủn rủn, như thể xương bên trong đã bị rút ra. 

Tôi không còn nhìn rõ trước mắt nữa, cũng không thể đứng vững. 

Khi cảm thấy mình sắp ngã, bản năng khiến tôi đưa tay ra, túm lấy vạt áo trước ngực của Lâm Dịch. 

Trong tầm mắt mờ nhòe, tôi thấy vẻ mặt anh thoáng sửng sốt. 

16. 

Gương mặt lạnh như băng của anh dường như bị nứt ra một vết nhỏ, lộ ra một tia ngạc nhiên và chút thương cảm thoáng qua. 

Anh giơ tay lên, như thể định đỡ tôi. 

Cho đến khi tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói gấp gáp phía sau, có vẻ là giọng của Tống Hoài. 

“Lâm Chi!” 

Vừa mới đỡ lấy tay tôi, Lâm Dịch lập tức rút lại ngay. 

Có phần bối rối và tức giận, anh ta trở lại vẻ mặt lạnh nhạt, căm ghét: “Đừng diễn nữa, tránh xa tôi ra!” 

Cơ thể tôi như đống gạch chồng chất bị đẩy nhẹ một cái, lập tức đổ sập xuống. 

Tôi ngã xuống sàn, nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên. 

Trong mũi dường như lan tỏa mùi máu tanh. 

Không rõ là do cơ thể bị ngã chảy máu, hay tôi đã ho ra máu, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác. 

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Lâm Dịch cúi xuống bên cạnh tôi với vẻ mặt bàng hoàng, lo lắng. 

Như thể có một bàn tay vô hình đã xé toạc lớp mặt nạ trên gương mặt anh. 

Lớp vỏ bọc lạnh lùng và căm hận dày đặc ấy biến mất. 

Tôi như thấy lại hình ảnh của Lâm Dịch thuở thiếu niên. 

Anh ấy nhẹ nhàng, bối rối sờ lên trán tôi, hỏi: 

“Chi Chi sốt rồi à? Em đang nói linh tinh gì vậy?” 

Hình ảnh lướt qua, trở lại với hiện tại. 

Lâm Dịch ở tuổi hai mươi sáu, bối rối gọi tôi: “Lâm Chi, Chi Chi… em sao vậy?” 

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đang mơ. 

Người sắp chết, mơ những giấc mơ đẹp hay sinh ra ảo giác cũng chẳng có gì lạ. 

Trong sự mơ hồ không rõ ràng, tôi thấy gương mặt Lâm Dịch đầy lo lắng, liên tục gọi tên tôi trong sự hối hả. 

Anh muốn đỡ tôi dậy, nhưng lại sợ làm tôi đau, loay hoay rút điện thoại ra gọi cấp cứu. 

Tôi không nhìn thấy hình dạng của mình, nhưng có thể tưởng tượng rằng chắc chắn lúc này tôi trông không ổn chút nào. 

Rồi Ôn Dao Dao hoảng hốt chạy từ xa tới, cúi xuống định nắm lấy tay tôi. 

Miệng cô lo lắng không ngừng: “Cô Lâm sao thế? Sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?” 

Nhưng cô chưa kịp nắm lấy tay tôi đã bị Lâm Dịch đẩy ngã ra đất. 

Tôi thấy trên gương mặt Lâm Dịch tràn ngập sự ghê tởm và đề phòng. 

Đó vốn dĩ là cảm xúc anh dành cho tôi, nhưng giờ lại trút lên Ôn Dao Dao. 

Tôi nghe thấy giọng Lâm Dịch tức giận quát lên: “Cút đi, đừng chạm vào cô ấy!” 

Sao có thể thế được. 

Anh thậm chí còn không muốn Ôn Dao Dao làm học trò của tôi, vì sợ cô ấy bị tôi đối xử không tốt, ép tôi phải nghỉ việc. 

Giờ sao có thể đối xử với cô ấy như vậy. 

Đúng là một giấc mơ hoang đường. 

Ý thức của tôi dần tan biến hoàn toàn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play