Những ngày sau đó tôi thật sự rất bận bịu.

Thời gian tôi và Lâm Y Y làm trợ thủ cũng dài nên chúng tôi đã làm quen với các đàn anh trong phòng thí nghiệm.

Thỉnh thoảng cũng tụ tập nhau cùng đi ăn cơm.

- Nhan Ngôn, Y Y tối nay có rảnh không, mọi người hẹn nhau đi ăn.

- Được đó.

- Dạ được.

Tôi trả lời xong mới nhận ra Tề Dụ ở bên cạnh vẫn đang tính toán số liệu.

Nói ra thì, tôi đã làm trợ thủ cho anh ấy được hai tháng rồi, hình như rất ít khi thấy Tề Dụ cùng đi ăn cơm với mọi người.

- Đàn anh, tối nay tụ tập đi ăn anh có đi không?

Tề Dụ giương mắt nhìn tôi một cái.

Đôi mắt của anh ấy thật sự rất đẹp, chỉ đáng tiếc là khi nhìn người khác lại quá trong trẻo và lạnh lùng.

Tôi vẫn không dám nói chuyện với anh ấy lắm.

Nếu không phải dạo này thái độ của anh ấy có chuyển biến thì tôi thật sự không dám thốt ra câu đó.

Ngay khi tôi tưởng là Tề Dụ sẽ không đồng ý, thế mà anh ấy lại bỏ kính phòng hộ xuống.

- Được.

Anh ấy đồng ý rồi?!

Tôi ngạc nhiên lại hoảng hốt.

Bữa cơm tụ tập buổi tối mọi người nói chuyện rất vui vẻ.

Tôi lấy điện thoại ra, theo thói quen gửi tin nhắn cho anh giai đại học Bắc Kinh.

- Anh giai đại học Bắc Kinh, tối nay em đi ăn cơm với mấy đàn anh.

Gửi xong tin nhắn tôi chờ đối phương trả lời lại.

Vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tề Dụ ngồi đối diện tôi.

Rõ ràng là đến tụ tập ăn cơm nhưng anh ấy lại yên lặng giống như một người ngoài cuộc.

Tề Dụ cúi đầu, hình như anh ấy đang nghịch điện thoại.

Không biết tại sao bỗng nhiên anh ấy lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi.

Ánh mắt đột ngột không kịp phòng bị nhìn đến mức khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.

May sao điện thoại trong tay tôi bỗng nhiên vang lên. Anh giai đại học Bắc Kinh trả lời tôi.

Anh ấy hỏi: [Sau đó thì sao?]

[Không có sau đó nữa, chỉ nói với anh một tiếng thôi.]

[...]

Ừm....

Chủ đề này hình như hơi nhàm chán.

Tôi đang chuẩn bị tìm một chủ đề mới, trên bàn cơm đã có người gọi tên tôi.

- Nhan Ngôn, đừng có chơi điện thoại mãi thế, nói chuyện với mọi người đi.

- Hả? À, được.

Tôi ngây ra rồi ngẩng đầu lên.

Tề Dụ cũng bị điểm danh rồi bỏ điện thoại xuống.

Chẳng qua hình như tâm trạng của anh ấy tốt hơn ban nãy một chút.

Trên mặt thế mà lại có ý cười nhàn nhạt.

Khó hiểu ghê, nghịch điện thoại mà cũng vui vậy hả?

Tôi bị ép tham gia cuộc trò chuyện.

Có người hỏi tôi: - Này, Nhan Ngôn, em có bạn trai chưa?

Hả?

Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía tôi.

Bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm, ngón chân tôi đào xuống đất.

Nên trả lời sao giờ? Sẽ không phải có người muốn nối dây tơ hồng chứ?

Lòng tôi chỉ hướng về học tập không định yêu đương.

Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên, buột miệng nói ra:

- Có rồi.

Lời này vừa dứt, cả bàn ăn bỗng yên tĩnh.

Lâm Y Y trợn trừng mắt nhìn tôi.

- Cậu có bạn trai khi nào vậy? Sao tớ không biết?

Tôi cười gượng: - Ha ha ha, tớ không thích khoe khoang.

Bỗng nhiên tôi phát giác ra một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại là Tề Dụ.

Anh ấy trừng mắt với tôi làm gì?

Chủ đề của mọi người từ trên người tôi rời qua vấn đề khác. Tôi lại vội vàng cúi đầu nhắn tin cho anh giai đại học Bắc Kinh nhưng anh giai đại học Bắc Kinh hình như lại mất tích rồi. Không sao cả, tôi lại gửi thêm liên tiếp mấy tin nhắn đi.

Khi tôi đang tràn đầy phấn khởi bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống bàn, vừa mới ngẩng lên nhìn thế mà lại là Tề Dụ làm rơi.

Anh ấy có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại tự nhiên xấu vậy?

Mấy ngày sau đó, anh giai đại học Bắc Kinh thế mà không thèm trả lời tin nhắn của tôi. 

Lâm Y Y thấy dáng vẻ giống như một đứa trẻ đáng thương của tôi đi theo sau Tề Dụ thì không nhịn được mà hỏi Diêm Hạo.

Diêm Hạo nói: - Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tình huống khi xảy ra chuyện tương tự vào lần trước là khi cậu ấy còn học năm tư đại học.

- Năm tư đại học? Có chuyện gì vậy?

- À, hồi năm tư đại học, cậu ấy ôn tập bài tập cho một cô bé cấp ba, kết quả thi xong đại học người ta block cậu ấy. Tề Dụ ôn tập cho cô bé ấy hơn một năm, cô bé ấy quá không có lương tâm rồi.

“...”

Lâm Y Y trở về kể lại chuyện đó cho tôi nghe. Đương nhiên cô ấy cũng chỉ uyển chuyển kể lại, nhưng khi lọt vào tai tôi lại thành là...

Tề Dụ chắc hẳn là thất tình rồi. Thì ra là thế.

Khi gặp lại Tề Dụ trong phòng thí nghiệm lần nữa, tôi thận trọng, cẩn thận. Nhưng Tề Dụ mấy ngày nay cứ như sao Thủy nghịch hành* ấy.

*Sao Thủy nghịch hành là khi sao Thủy di chuyển ngược lại trên bầu trời và khiến cho suy nghĩ, giao tiếp, các phương tiện truyền thông xã hội và các loại văn bản bị mất cân bằng, tạo nên những thông tin bị sai lệch và xảy ra nhiều rủi ro. Chính vì vậy người ta khuyên rằng, cần tránh di chuyển hoặc tiến hành những dự định hay kế hoạch vào giai đoạn sao Thủy nghịch hành. 

Không những thất tình ngay cả thí nghiệm cũng xảy ra vấn đề. Bởi vì trị số bị sai dẫn đến số liệu của cả thí nghiệm đều có sai sót, phải lật ngược tất cả các số liệu thí nghiệm trước đây.

Mấy người Diêm Hạo cũng thức ròng mấy đêm.

Bởi vì tôi và Lâm Y Y là trợ thủ, ban ngày còn phải đi học nên không cần thức chung.

Có thời gian thì tôi sẽ rẽ vào phòng thí nghiệm, cách một tấm thủy tinh nhìn một đám người mặc đồ thí nghiệm bận bịu.

Có hôm tôi từ ngoài trường đi về, lúc đi ngang qua tòa nhà thí nghiệm thấy đèn vẫn còn sáng, bên trong chỉ còn một mình Tề Dụ.

- Đàn anh.

Tôi gõ cửa đi vào, Tề Dụ mặt mày mệt mỏi hỏi tôi sao lại đến đây.

- Anh vẫn chưa ăn tối phải không, vừa hay em mua đồ ăn vặt, anh ăn một chút nhé?

Tề Dụ "ừm” một tiếng.

Tôi hỏi anh ấy thí nghiệm có tiến hành suôn sẻ không, anh ấy gật đầu.

Rõ ràng là trong ngoài bất nhất, tôi nghĩ một lát rồi quyết định an ủi anh ấy một chút.

Mấy câu kiểu “thất bại trong tình trường, gặt hái trên thương trường”, “trên đời đầy rẫy hoa thơm cỏ lạ”, những câu có thể dùng để hình dung cho trạng thái của Tề Dụ vào giờ phút này tôi đều đã dùng hết cả rồi.

Tề Dụ nghe một lúc thì bỗng nhiên nhíu mày.

- Điểm văn hồi thi đại học cô thi được nhiêu điểm?

- ... Hả, 120 điểm.

- Chẳng trách.

Ủa là sao? Anh ấy đang nói điểm ngữ văn của tôi kém hả?

Mặc dù đúng là tôi yếu môn văn nhưng tất cả các môn tự nhiên tôi đều cao mà! 

Tôi không phục nên bắt đầu tranh luận với Tề Dụ.

Tề Dụ cười tôi:

- Cũng biết nhiều đấy chứ, bạn trai dạy hả?

Hả? Bạn trai gì cơ?

Tề Dụ lại tiếp tục cúi đầu gặm bánh mì, úp úp mở mở hỏi:

- Có người yêu khi nào?

Lúc này tôi mới nhớ ra lời tôi nói vào buổi tụ tập vào khoảng thời gian trước.

Sự thật đã chứng minh, nói dối chỉ có thể tiếp kiên trì đến cùng mà bịa tiếp.

- Tốt... Tốt nghiệp cấp ba.

- Yêu sớm?

- Hả? Không phải không phải.

Tôi căng thẳng mà xua tay.

Tề Dụ dùng giọng điệu điều tra hộ khẩu giống lần thứ hai chúng tôi gặp nhau mà tra hỏi tôi:

- Bạn trai cô là người ở đâu? Học trường nào?

- Đại học Bắc Kinh.

Tôi trả lời không chút do dự.

Ánh mắt của Tề Dụ nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi chỉ đành bổ sung thêm một câu:

- Suýt chút nữa thì học.

Tề Dụ nhăn cặp mày xinh đẹp của anh ấy nhìn tôi.

Tôi kiên trì nói dối đến cùng.

- Bạn trai em giỏi lắm đó, suýt nữa thì học đại học Bắc Kinh, hồi cấp ba em được anh ấy kèm cặp, nếu không thì em cũng không thể đứng ở đây.

Xin lỗi anh giai đại học Bắc Kinh, chỉ có thể lấy anh làm lá chắn.

Tôi mở ảnh đại diện wechat của anh giai đại học Bắc Kinh ra đưa đến trước mặt Tề Dụ.

- Nhìn đi, đây là ảnh đại diện của anh ấy.

- Khụ khụ khụ!

Tề Dụ bỗng nhiên ho sù sụ.

Khuôn mặt bình thường vẫn luôn trong trẻo, lạnh lùng mà trang nghiêm đã đỏ bừng lên.

Tôi vội vàng đưa nước cho anh ấy.

Tề Dụ nói: - Sao tôi không biết...

Anh ấy nói được một nửa thì không nói nữa. Anh ấy nhận lấy nước tôi đưa, hạ tầm mắt nhìn vào tôi:

- Đây thật sự là bạn trai cô?

- Ừm.

Tề Dụ không nói gì nữa chỉ cười.

Anh ấy cười lên thật sự rất đẹp, lông mày hơi cong lên, ánh mắt sáng ngời, chỉ là vành tai đỏ như nhỏ máu.

May mà anh ấy không tiếp tục đề tài này, nếu không thì tôi thật sự sẽ chột dạ mà không thể bịa được trọn vẹn lời nói dối này.

Sau khi về tôi vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên phát hiện ra anh giai đại học Bắc Kinh thế mà đã trả lời tin nhắn của tôi.

- Dạo này bận.

Ba chữ đơn giản đã bày tỏ được lời xin lỗi.

Vừa nhớ đến tôi vừa lấy anh ấy làm lá chắn, nỗi oán giận vì bị bơ bao nhiêu ngày qua cũng tan biến.

- Không sao, không sao.

Mấy ngày sau, thí nghiệm của mấy người Tề Dụ đã kết thúc. Cuộc sống làm trợ thủ của tôi và Lâm Y Y cũng tạm thời ngưng một thời gian.

Khi tôi nghịch điện thoại phát hiện thấy anh giai đại học Bắc Kinh đăng một bài lên trang cá nhân, hơn thế nữa là vị trí ở cùng một thành phố với tôi.

Điều này quả thực làm tôi vui điên lên được, tôi lập tức gửi một tin nhắn cho anh ấy:

[Anh giai đại học Bắc Kinh! Anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi, em muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn anh]

Tôi và anh giai đại học Bắc Kinh nói chuyện với nhau cũng không tính là ít, cộng thêm khoảng thời gian anh ấy kèm cặp tôi hồi lớp 12, mối quan hệ của tôi và anh ấy còn thân thiết hơn khối người đã từng gặp mặt.

[Rảnh.]

Anh giai đại học Bắc Kinh trả lời rất nhanh. Cuối cùng chúng tôi đã hẹn tuần sau sẽ gặp nhau.

Tôi kích động đến mức lăn lộn trên giường, Lâm Y Y về phòng thấy dáng vẻ đó của tôi thì vừa do dự vừa tò mò.

- Cậu có chuyện gì mà vui thế?

- Không có gì, không có gì, bạn tớ sắp đến thôi.

Thực tế là tôi không thể khống chế được niềm vui.

- Nè, môn tuần sau cậu đi học hộ tớ nhá.

- Tuần sau là học huấn luyện thực tế, chắc là không nghiêm lắm đâu, ok.

- Cảm ơn Y Y.

Tôi vui vẻ lăn một vòng rồi lại gửi tin nhắn trả lời anh giai đại học Bắc Kinh:

[Đến lúc đó em gửi tin nhắn cho anh.]

[Ừm.]

Buổi huấn luyện thực tế hôm thứ hai đầu tuần là buổi huấn luyện thực tế đầu tiên của chúng tôi trong kỳ học này .

Anh giai đại học Bắc Kinh bảo huấn luyện thực tế không khác mấy so với thí nghiệm.

Tôi và Lâm Y Y đã làm trợ thủ thí nghiệm lâu như vậy rồi, lần huấn luyện thực tế này đối với tôi mà nói thật ra không có sức hấp dẫn gì cả.

- Buổi chiều tan học tớ đi luôn, cậu nhớ giúp tớ nhá...

Tôi cúi đầu nói chuyện với Lâm Y Y.

Giáo viên huấn luyện thực tế từ ngoài cửa đi vào.

- Tôi tên là Tề Dụ, là giáo viên dạy thay của các em, cũng là đàn anh cùng ngành của các em. Môn huấn luyện thực tế của tôi này tôi sẽ lên lớp dạy mọi người.

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, từ tính mà quen thuộc ấy khiến tôi giật mình mà ngẩng đầu lên.

Lời còn chưa dứt, trong phòng học đã có tiếng reo hò khá lớn vang lên.

Lâm Y Y kích động đập tay tôi.

- Thế mà lại là đàn anh Tề Dụ, quao, hôm nay anh ấy cũng đẹp trai quá đi!

Chứ còn gì nữa?

Hôm nay cũng không biết Tề Dụ có chuyện gì thế mà lại mặc một chiếc áo măng tô màu sáng.

Anh vốn đã cao, chân dài rồi, cái áo măng tô này càng tôn lên dáng người tuyệt đẹp và thẳng tắp của anh ấy.

Sống mũi cao, xương mày cao, lại thêm khuôn mặt điển trai.

Quả nhiên là "Nhất Chi Hoa" danh bất hư truyền của phòng thí nghiệm.

Mặc dù trong một khoảnh khắc tôi cũng lạc lối nhưng rất nhanh tôi đã thu lại tầm mắt.

Toang rồi, nếu mà Tề Dụ là giáo viên dạy thay, thế thì há chẳng phải không có cách nào để cúp học ư?

Lâm Y Y còn đang dại trai, tôi vừa nhắc nhở cô ấy nhỏ tiếng chút, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của vị giáo viên trẻ đang đứng trên bục giảng.

Ánh mắt đó vừa đen như mực vừa bình tĩnh.

Trái tim của tôi đập thình thịch, vội vàng cúi đầu nhìn sạc.

Bởi vì Tề Dụ dạy thay, Lâm Y Y nghe giảng đến nỗi vô cùng nghiêm túc.

Tôi nghi ngờ cô ấy đã quên mất chuyện mà tôi giao cho cô ấy.

- Ngôn Ngôn, chuyện này tớ thật sự không có cách nào giúp cậu, cậu đừng quên cậu là trợ thủ của Tề Dụ đó, cậu mà trốn học một cái, Tề Dụ là người đầu tiên nhìn thấy đó.

Lâm Y Y tỏ ra lực bất tòng tâm.

Tôi nhìn điện thoại, chỉ đành gửi tin nhắn cho anh giai đại học Bắc Kinh bảo anh ấy nếu như đến trước thì đợi tôi một lúc.

Tôi vừa mới gửi tin nhắn đi, điện thoại của Tề Dụ trên bục giảng bỗng nhiên ding dong một tiếng.

- Xin lỗi.

Tề Dụ dừng giảng bài, anh ấy liếc mắt nhìn điện thoại. Chỉ thấy anh ấy nghịch điện thoại một lát rồi đặt điện thoại xuống bàn.

Mà không bao lâu sau tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của anh giai đại học Bắc Kinh.

[Ừm.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play