Ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, người ta nói sẽ đưa tôi về thẳng phòng ký túc xá.

Không tiện từ chối nên tôi chỉ đành lặng lẽ đi theo sau.

Cả quãng đường thật sự rất ngượng ngùng.

Tôi nghĩ là mình nên tìm đề tài nào đó để phá vỡ sự im lặng.

- Mmm... Cảm ơn anh.

- Tiện đường mà thôi.

"..."

Cuộc hội thoại này thật sự không thể nào tiếp tục được nữa.

Tôi lại tìm thêm mấy chủ đề khác nhưng đều bị Tề Dụ làm cho câm nín.

Tôi thấy Lâm Y Y nói đúng lắm, trong não Tề Dụ đoán chừng chỉ có thí nghiệm.

Khi về ký túc xá tôi liền phàn nàn với Lâm Y Y.

Lâm Y Y cân nhắc một lúc rồi nói:

- Có khi nào là do cậu không biết gợi chuyện không?

- Có hả? Tớ thấy mấy chủ đề mà tớ gợi chuyện cũng khá ổn mà.

- Nhưng mà cuộc hội thoại của hai người cũng sượng trân quá đi, cậu với những người đàn ông khác cũng thế hả?

Người đàn ông khác?

Tôi suy nghĩ một lát.

Ngoại trừ bạn học cấp ba, người đàn ông khác chỉ có mỗi anh giai đại học Bắc Kinh.

Mặc dù chúng tôi chỉ nói chuyện online, chưa từng gặp mặt nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn rất trôi chảy.

Đặc biệt là anh giai đại học Bắc Kinh, chưa từng khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Vừa mới so sánh như vậy, bỗng nhiên tôi càng nhớ anh giai đại học Bắc Kinh hơn.

Tôi thở dài.

Cũng chẳng rõ bây giờ anh giai đại học Bắc Kinh như thế nào rồi.

Ban đầu còn định sau khi có kết quả thi đại học sẽ hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt một lần để nói lời cảm ơn.

Nếu như bây giờ tôi kết bạn lại với anh giai đại học Bắc Kinh...

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã như cỏ dại mà điên cuồng trưởng thành.

Tôi do dự suốt mấy ngày, cuối cùng thuyết phục bản thân: về tình về lý, tôi nên nói một tiếng xin lỗi và cảm ơn với người ta.

Thế là tôi không do dự gì nữa mở ra trang cá nhân có cái ảnh đại diện quen thuộc.

Tôi gửi đi lời mời kết bạn.

Nhưng chờ nửa ngày vẫn không thấy bên kia đồng ý kết bạn.

Tôi nản chí. Tôi đoán là người ta vẫn đang giận nên không đồng ý chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.

Tâm trạng không tốt, tôi ủ rũ cả buổi sáng.

Sau khi tan học buổi chiều, tin nhắn của tôi bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.

[Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.]

Anh giai đại học Bắc Kinh!

Tôi kích động ngồi thẳng dậy, không thể chờ đợi được mà gửi đi tin nhắn đầu tiên:

[Anh giai đại học Bắc Kinh! Đã lâu không gặp!]

[...]

Nhìn thấy dấu ba chấm này, vẫn là cảm xúc quen thuộc ấy.

Tôi đang chuẩn bị gõ một đoạn văn dài để bày tỏ sự cảm kích và nỗi nhớ của tôi với anh giai đại học Bắc Kinh. Kết quả bị một tin nhắn của người ta giội cho một gáo nước lạnh.

[Tại sao lại unfriend với tôi?]

[...]

Hầy, vốn còn định tiến hành tuần tự dẫn vào đề tài này, không ngờ người ta lại không quanh co lòng vòng.

May mà cách một cái màn hình người ta không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của tôi. Tôi lặng lẽ gõ mấy chữ trong sự chột dạ:

[Em ngại đối mặt với anh.]

[Thi đậu vào đại học Thanh Hoa rồi còn ngại đối mặt với tôi?]

[Thế mà anh cũng biết rồi à?]

[...]

Đối phương lại im lặng.

Tôi nhớ ra trước đây mình đã đăng giấy báo nhập học của đại học Thanh Hoa lên trang cá nhân.

Chắc là anh giai đại học Bắc Kinh nhìn thấy rồi.

Chuyện đã như vậy, tôi chỉ đành xin lỗi một cách chân thành.

Tôi nói rõ với anh giai đại học Bắc Kinh về sự áy náy và day dứt của tôi trong suốt mấy tháng qua với anh giai đại học Bắc Kinh.

Tiện thể nói với anh ấy thật ra ngôi trường mơ ước của tôi vẫn luôn là đại học Thanh Hoa.

Nhưng chẳng qua do anh ấy vẫn luôn khích lệ tôi thi vào đại học Bắc Kinh.

Tôi sợ sẽ khiến anh ấy thất vọng nên mới nói dối là do tôi thi không tốt.

Tôi gửi tin nhắn đi nhanh như chớp.

Đối phương lại không trả lời nữa.

Tôi tưởng là anh ấy lại tức giận. 

Chờ mười phút, đối phương gửi tin nhắn đến.

[Vừa nãy đang làm thí nghiệm.]

[Ừm, đại học Thanh Hoa cũng khá tốt.]

Ấy, thì ra anh giai đại học Bắc Kinh không tức giận.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi hạ xuống trong nháy mắt.

Giống như lại tìm lại được cảm giác thoải mái khi nói chuyện với anh ấy trước kia.

[Làm thí nghiệm? Anh giai đại học Bắc Kinh, anh vẫn đang đi học à?]

[Ừm, học liên thông liên thạc sĩ và tiến sĩ.]

[Quao! Anh giỏi ghê, anh học chuyên ngành gì vậy?]

[Kỹ thuật và vật liệu.]

Ồ?! Thế có nghĩa là học chung ngành với tôi à?!

Tôi lập tức vui vẻ lên.

Ánh mắt sáng lên: [Em cũng học chuyên ngành này, anh giai đại học Bắc Kinh, chúng ta đúng là có duyên mà.]

[...]

Lại không nói gì nữa. Nhưng không sao cả.

Viên đá vẫn luôn đè nén trong lòng tôi ít nhiều gì cũng được gỡ xuống rồi.

Sau khi làm lành với anh gia đại học Bắc Kinh, tâm trạng của tôi cũng tốt lên không ít.

Ngay cả việc chín giờ tối Tề Dụ kéo tôi đi làm thí nghiệm mà tôi cũng không oán trách.

Lâm Y Y ngạc nhiên nghi ngờ liệu có phải tôi đã bị Tề Dụ đồng hóa rồi hay không.

Mà kể từ sau khi biết tôi và anh giai đại học Bắc Kinh học cùng một chuyên ngành, có vấn đề gì mà tôi không hiểu thì tôi sẽ lập tức hỏi anh ấy.

Giống như lại quay trở lại khi mà anh ấy kèm cặp tôi ôn tập hồi cấp 3 vậy.

Hôm đó, như thường lệ tôi nói chuyện với anh giai đại học Bắc Kinh.

Có một bước trong số liệu thí nghiệm hôm nay tôi không hiểu, chỉ có thể nhớ lại rồi về tìm anh giai đại học Bắc Kinh.

Sau khi anh giai đại học Bắc Kinh giúp tôi giải đáp thắc mắc, anh ấy khó hiểu hỏi tôi:

[Vừa nãy lúc làm thí nghiệm sao em không nói?]

Tôi: [Em sợ đàn anh hướng dẫn em chê em ngốc.]

[...]

Vừa mới nhắc đến tôi không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn.

Làm trợ thủ bên cạnh Tề Dụ cũng không phải không tốt.

Suy cho cùng tôi thật sự học được rất nhiều thứ.

Chẳng qua chỉ là do não của anh ấy thật sự nhảy số quá nhanh.

Tôi còn chưa kịp hiểu rõ bước trước sao lại như vậy thì anh ấy đã nhảy vọt đến kết quả luôn rồi.

Có thể đối với anh ấy mà nói, những bước đó thật sự rất đơn giản nên có thể lược bỏ.

Nhưng đối với tôi mà nói... Thú thực tôi không theo kịp tiến độ.

[Em nghi ngờ não anh ấy là một cái máy tính, hoàn toàn không cần suy nghĩ vì trình tự đều ở trong não.]

Tôi gửi một tin nhắn đi. Anh giai đại học Bắc Kinh lại không trả lời.

Đoán chừng chắc là anh ấy lại đi làm thí nghiệm rồi.

Ngày hôm sau khi tôi đến phòng thí nghiệm, do tôi đến sớm nên cửa phòng thí nghiệm còn chưa mở.

Tôi chờ một lát thì thấy Tề Dụ đang thong dong đến muộn.

- Chào đàn anh. - Tôi lên tiếng chào hỏi.

Đối phương liếc mắt nhìn tôi một cái rồi "ừm" một tiếng.

Khi kết thúc buổi thí nghiệm, khi tôi thu dọn đồ đạc, Tề Dụ bỗng nhiên gọi tôi lại:

- Nhan Ngôn.

- Hả?

- Thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?

Hả?

Tôi ngạc nhiên nhìn Tề Dụ.

Người phía sau mặc áo blouse trắng, kính phòng hộ đeo đè lên kính của anh ấy.

Thấy tôi nhìn anh ấy, Tề Dụ bỗng nhiên ho khan một tiếng, biểu cảm hình như hơi mất tự nhiên.

- Tôi nói là thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?

- À à, có, có ạ.

Tôi lập tức móc quyển sổ nhỏ ra, chăm chỉ học tập mà bắt đầu hỏi.

Tề Dụ giải đáp giúp tôi.

Đến lúc cuối, thế mà anh ấy lại nói:

- Sau này có gì không hiểu cứ hỏi thẳng tôi là được.

- Vâng, được, cảm ơn đàn anh.

Tề Dụ "ừm" một tiếng rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Khi trở về phòng ký túc xá, tôi không thể chờ đợi được mà gửi tin nhắn cho anh giai đại học Bắc Kinh.

[Anh giai đại học Bắc Kinh, hôm nay mặt trời mặt đằng tây rồi, đàn anh mà em vẫn hay làm thí nghiệm cùng ấy, thế mà hôm nay anh ấy lại hỏi em làm thí nghiệm xong có chỗ nào không hiểu không.]

[Thì sao?]

[Anh giai đại học Bắc Kinh, anh đúng là ngôi sao may mắn của em.]

Tôi liên tiếp gửi  mấy cái sticker sang.

Bên kia lại không trả lời nhưng tôi đã quen rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play