Cố Cẩn cuối cùng không nhảy với bất kỳ ai, mà chỉ lẳng lặng rời đi.
Vài ngày sau, Ian liên lạc với anh và báo rằng mọi thứ đã được chuẩn bị xong, có thể bắt đầu phẫu thuật.
"Sau quá trình kiểm tra kỹ lưỡng, chúng tôi đã xác nhận có một con chip trong cơ thể anh, nằm ở vị trí gần cổ tay phải,"
Ian nói: "Con chip này rất nhỏ, nếu không kiểm tra cẩn thận, ngay cả những thiết bị tiên tiến nhất cũng khó lòng phát hiện ra. Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở anh rằng sau khi lấy chip ra, cơ thể anh có thể gặp một số vấn đề và cần thời gian để hồi phục."
Cố Cẩn gật đầu, những điều này anh đã dự đoán từ trước.
"Bắt đầu đi"
Anh nói. "Dù ca phẫu thuật thành công hay thất bại, mong cậu giữ bí mật, tạm thời đừng cho ai biết."
Ian đáp: "Yên tâm, tôi hiểu rồi."
Cố Cẩn nằm xuống khoang điều trị, chất gây mê lạnh lẽo chảy đầy trong khoang. Anh khép mắt lại, cố gắng để bản thân chìm vào bóng tối.
Anh cảm giác như mình đang lênh đênh giữa biển sâu, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Đột nhiên, cả người truyền đến một cơn đau buốt, như thể máu trong người bị rút cạn, hô hấp đau đến mức khiến người run rẩy.
Nhưng loại đau đớn này với Cố Cẩn không xa lạ gì. Đời trước, anh đã trải qua vô số lần huấn luyện tinh thần khắc nghiệt, mỗi lần đều cố gắng đẩy tinh thần lực của mình lên cực hạn. Sự phá vỡ giới hạn ấy mang lại hậu quả nghiêm trọng về cả thể chất lẫn tinh thần, và cơn đau đã trở thành điều quen thuộc. Chính nhờ đó, anh đã có thể từ tinh thần lực cấp C một lần nữa đột phá lên cấp B, và cũng từ đó anh phát hiện ra bí mật về cơ thể mình.
Bên ngoài khoang điều trị, Ian lo lắng dõi theo Cố Cẩn. Ca phẫu thuật đang diễn ra, và sắc mặt của Cố Cẩn tái nhợt, dường như không còn một chút sinh lực nào.
Cơn đau như thủy triều dâng lên tầng đợt, khiến ý thức của Cố Cẩn dần dần chìm sâu. Anh như trở lại kiếp trước – lúc phát hiện ra rằng việc trở thành phế nhân không phải do tai nạn, mà là kết quả của một âm mưu từ kẻ anh tin tưởng nhất. Sự tuyệt vọng và tổn thương trỗi dậy mãnh liệt, có thời gian anh đã mất hoàn toàn ý chí sống.
Ùng ục ——
Chất gây ngủ trong khoang chữa bệnh từ từ chảy ra, một con chip đẫm máu được cánh tay máy lấy ra và đặt vào khay. Chất điều trị lại tiếp tục đổ đầy khoang, và vết thương trên cơ thể Cố Cẩn nhanh chóng khép lại chỉ trong vài giây.
Ian thở phào nhẹ nhõm, điều anh lo lắng là Cố Cẩn vẫn chưa tỉnh lại. Bỗng nhiên, máy truyền tin của anh vang lên, và cánh cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, có người đột nhập.
“Ai?”
Ian sửng sốt , đập vào mắt anh là một khuôn mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuấn tú. Anh đã thấy khuôn mặt này ở nhiều nơi và biết rõ mối quan hệ giữa người này và Cố Cẩn.
"Anh như thế nào lại biết nơi này?"
"....."
Lăng Đình phớt lờ đi câu hỏi của Ian, hắn chỉ nhanh chóng tiến đến khoang điều trị, đứng trước Cố Cẩn vài giây. Sau đó, hắn giơ tay ấn mở khoang.
"Rầm"
Chất điều trị tràn ra, Cố Cẩn nằm ở bên trong, lông mi dài khép lại, mái tóc đen mềm mại phủ xuống gương mặt tái nhợt, vẫn như cũ hôn mê chưa tỉnh.
Lăng Đình cởi áo khoác của mình và đắp lên người Cố Cẩn, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng bế anh vào lòng.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như thể đang ôm ấp một báu vật quý giá nhất của mình. Sau khi xác nhận Cố Cẩn thực sự dựa vào lòng mình, Lăng Đình cúi xuống cọ vào mái tóc của Cố cẩn – tựa như loài sói tự đánh dấu người bạn đời của mình, khẳng định quyền sở hữu.
Ian lắp bắp: "Anh....."
Nếu anh trân trọng cậu ấy như vậy, thì tại sao trước đây lại đối xử lạnh nhạt với Cố Cẩn?
Ian đang muốn hỏi điều gì đó, nhưng Lăng Đình đã đứng dậy, bế Cố Cẩn rời khỏi phòng.
.....
Trong cơn mê man, Cố Cẩn như quay lại những năm tháng thiếu niên, khi anh gặp nạn trên một hành tinh hoang vu.
Gió lạnh thấu xương quét qua những vết thương trên mặt anh. Trong cơn sốt cao, anh mơ hồ cảm nhận được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, cùng với một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người anh, che chắn cơn gió lạnh giá.
Cố Cẩn cố gắng mở mắt nhưng cơ thể nặng nề không nghe lời. Cổ họng khô khốc, ho khan vài tiếng. Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên mặt anh – đôi tay thon dài với khớp xương thon dài, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp, mang theo sự trấn an không lời.
Xung quanh là hương thơm dịu nhẹ của Alpha, giống như mùi hương của rượu vang lâu năm. Cố Cẩn khẽ quay đầu, trán anh chạm vào ngực Alpha, và anh nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, nhịp nhàng.
"Đừng sợ," giọng Alpha trẻ trung nhưng trầm ấm, nhẹ nhàng như tiếng băng tuyết tan rã trong mùa xuân. "Tôi ở đây."
"....."
Cố Cẩn tỉnh dậy khỏi cơn mê, mở mắt ra.
Hành tinh hoang vu và Alpha trong giấc mơ đã biến mất. Ý thức vẫn còn hỗn loạn, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, anh đờ đẫn vài giây.
—— nhưng anh nhanh chóng nhận ra, đây không phải là nhà mình.
Giường bên dưới thân mềm mại như đám mây, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó. Trên mu bàn tay Có Cẩn là một bàn tay khác, ấm áp giống hệt như trong giấc mơ, chỉ có điều bàn tay này thô ráp hơn, có những vết chai dày của nhiều năm chinh chiến để lại.
Anh muốn rút tay ra, nhưng bàn tay kia đột nhiên siết chặt, ngón tay dài và mạnh mẽ đan vào giữa các ngón tay anh, khóa chặt chúng lại.
"Em tỉnh rồi à?"
Lăng Đình ngồi ở mép giường, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước, phản chiếu bóng dáng của Cố Cẩn.
Cố Cẩn: "......"
Vì chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tưởng mình đã quay về những ngày tháng đã kết hôn với Lăng Đình ở kiếp trước.
—— Chỉ là ở kiếp trước, họ chưa bao giờ có những khoảnh khắc bình yên như thế này. Lăng Đình thường xuyên ở quân đội, và hai người chỉ thực sự gần gũi vào lúc Cố Cẩn đến thời kỳ động dục. Nhưng ngay cả lúc đó, Lăng Đình vẫn lạnh lùng như đang hoàn thành một nhiệm vụ, còn Cố Cẩn khi tỉnh táo lại càng tỏ ra ghét bỏ Alpha của mình.
Cố Cẩn ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chút choáng váng khi đứng lên. Anh nhắm mắt lại, nói: "Buông tôi ra."
Lăng Đình nghe vậy, khẽ nắm lấy tay Cố Cẩn rồi từ từ buông ra.
“Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cơ thể em,"
Lăng Đình nói, “Tinh thần lực đã khôi phục, nhưng vì cuộc phẫu thuật lần trước, em vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm.”
Cố Cẩn không nói gì, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là nhà của Lăng Đình ở Thủ đô hành tinh. Kiếp trước, sau khi kết hôn, anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Cố và sống ở đây với Lăng Đình suốt bảy năm.
Căn nhà giống hệt con người của Lăng Đình, đều mang không khí đơn điệu, lạnh lẽo. Chỉ là chiếc giường dưới thân Cố Cẩn dường như êm ái hơn nhiều, nơi này bài trí cũng không giống như trong ký ức của anh — có một chút... Tình người.
Lăng Đình nhận thấy ánh mắt Cố Cẩn dừng lại trên chậu cây bên cửa sổ, khẽ nói: “Là hoa Romance, tôi nghĩ em sẽ thích.”
(*) Hoa Romance
Cố Cẩn nhìn qua Lăng Đình một cái, nói: “Không thích, nhìn xấu chết đi được, gu thẩm mỹ của mấy người Alpha thật tệ hại.”
Lăng Đình: “……”
"Anh tự ý mang tôi về đây, thật chẳng khác nào bắt cóc."
Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Xin hỏi, Lăng thượng tướng, anh nghĩ mình là kiểu nam chính bá đạo trong tiểu thuyết ở Trái Đất xưa hả, tự mình cảm giác bản thân tốt đẹp lắm sao?"
Lăng Đình: “Sao em lại đọc tiểu thuyết kiểu vậy?”
“Liên quan gì đến anh,”
Cố Cẩn nói, “Hành động của anh thật khiến tôi chán ghét.”
Lăng Đình không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng: "Tôi xin lỗi".
Đời trước, anh và Cố Cẩn luôn lạnh nhạt với nhau, cho đến giờ anh mới nhận ra, hóa ra Omega của anh… có thể giận dỗi đến mức này.
Chỉ có điều, bây giờ dường như Omega đó không còn thuộc về anh nữa.
“Tôi đã làm sai nhiều chuyện trong quá khứ khiến em chán ghét. Thật sự xin lỗi.”
Lăng Đình nói, "Tôi hy vọng em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, Cố Cẩn, tôi thích em."
Cố Cẩn cười nhạo một tiếng: “Lời anh nói chẳng khác gì một tên tra nam trọng sinh trở về.”
Lăng Đình: "Đúng như em thấy, tôi thực sự đã trọng sinh."
Cố Cẩn: “Giỏi lắm, tôi cũng vậy.”
Lăng Đình: "……"
Dù đã dự đoán Cố Cẩn cũng trọng sinh, Lăng Đình vẫn không ngờ rằng Cố Cẩn lại thốt ra điều này bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và thờ ơ đến thế.
“Nếu cả hai đều trọng sinh, vậy có những việc nên nói thẳng ra.”
Cố Cẩn nói, “Lăng Đình, cuộc hôn nhân của chúng ta rất tệ, vô cùng tệ. Thực sự cảm ơn anh, trong tương lai tôi không muốn kết hôn.”
Lăng Đình: “……”
Lăng Đình nói: “Kiếp trước tôi thật sự không tốt, em có thể mắng tôi thêm vài câu nữa.”
Cố Cẩn: “Xin lỗi, tôi còn muốn đánh anh.”
“Vậy cũng được,”
Lăng Đình nói, “Khi đó tôi không nhận thức được tình cảm của mình dành cho em, đã làm nhiều chuyện sai lầm. Chỉ cần em vui vẻ hơn một chút, làm gì cũng được.”
“Không, anh chỉ cần cách xa tôi là tôi vui rồi.”
Cố Cẩn đáp, “Giờ tôi có thể đi được chưa?”
"....."
Phòng khách tầng một, phó quan đang chuẩn bị lên lầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thanh niên lạnh lùng và xinh đẹp bước xuống.
“Cố tiên sinh, một ngày tốt lành.”
Anh ta không ngờ lại thấy một Omega trong nhà cấp trên của mình, và càng bất ngờ hơn khi đó là Omega giải trừ hôn ước với ngài ấy trước mặt mọi người, khiến anh ta vô cùng kính nể.
Cố Cẩn chỉ lạnh lùng liếc phó quan một cái, chào qua loa rồi rời đi.
Sau khi Cố Cẩn đi khỏi, phó quan tìm đến Lăng Đình để báo cáo công việc, mới phát hiện Lăng Đình vẫn đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Cố Cẩn.
…… Thật đáng thương đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Phó quan thầm nghĩ, không nhịn được thở dài.
Lăng Đình: “……”
Cấp dưới của mình có bệnh sao?
——
Cố Cẩn rời khỏi nhà Lăng Đình, quay lại viện nghiên cứu của Ian.
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở lại chỗ Lăng Đình,”
Ian nói, “Dù sao anh ta cũng là vị hôn phu của cậu ——”
Cố Cẩn liếc nhìn Ian một cái.
Ian: “…… Được rồi, là vị hôn phu cũ, tôi hiểu mà.”
Cố Cẩn nói: “Kiểm tra tinh thần lực giúp tôi đi.”
Ian gật đầu, bảo mọi người trong viện nghiên cứu rời khỏi phòng, rồi đưa Cố Cẩn đến máy đo tinh thần lực.
Cỗ máy hình tròn bao lấy đầu Cố Cẩn. Anh nhắm mắt lại, từ từ phóng thích tinh thần lực của mình.
Máy đo tinh thần lực sẽ dựa trên lượng tinh thần lực được phóng thích mà phân loại cấp bậc. Thông thường, người được kiểm tra sẽ cần phóng thích toàn bộ tinh thần lực của mình. Lúc này, con số trên màn hình nhảy liên tục, không ngừng tăng cao… Cuối cùng dừng lại ở điểm gần cao nhất.
"Cấp 3A!"
Ian kinh hỉ thốt lên, “Hơn nữa còn rất gần với cấp S! Chưa bao giờ có một Omega nào đạt đến trình độ này, cậu là duy nhất!”
Cố Cẩn: “Phải không.”
Tinh thần lực của anh có thể tăng lên hẳn là do kiếp trước đã trải qua hàng ngàn lần huấn luyện tinh thần lực, nhưng trong quá trình kiểm tra vừa rồi, anh cảm thấy có thứ gì đó đang kiềm hãm mình, khiến anh không thể phóng thích hoàn toàn tinh thần lực.
Anh đem thắc mắc này nói với Ian, Ian liền kiểm tra lại nhưng kết quả cho thấy không có bất kỳ vấn đề gì.
“Có lẽ tinh thần lực của cậu đã bị áp chế quá lâu, chưa thể hoàn toàn khôi phục lại.”
Ian nói, “Đừng lo lắng ít nhất bây giờ cậu vẫn ổn.”
Cố Cẩn hơi hơi gật đầu, nhưng ngay lúc đó, trí não của anh phát ra tiếng "tích tích", một tin nhắn được gửi đến.
Tin nhắn đó rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một câu. Làm Cố Cẩn phải về nhà ngay lập tức.
Người gửi tin nhắn đó chính là mẹ của Cố Cẩn - An Y.
Nửa giờ sau, Cố Cẩn bước ra khỏi phi thuyền cá nhân, về tới Cố gia.
Cố Duyệt đã quay lại trường học, trong nhà chỉ còn An Y và vài người hầu. Nhưng khi Cố Cẩn vào phòng khách, anh nhận ra có thêm một vị khách.
"Thưa bác, bác thật khéo đùa. Chưa chắc Tiểu Cẩn đã đồng ý..."
"Cạch"
Tiếng gót giày gõ nhẹ lên sàn nhà vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Claire, người đang nói chuyện, đột ngột ngừng nói khi nghe tiếng bước chân. Hắn quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cố Cẩn.
Claire: “……”
“Cố Cẩn,”
An Y nhẹ giọng lên tiếng, "Lại đây chào một cái, đây là Claire, người của gia tộc Lâm Ân. Con hẳn là biết cậu ấy chứ?"
Ánh mắt của Cố Cẩn quét qua Claire, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao. Trong giây phút đó, Claire cảm thấy như có một nhát dao vô hình đâm vào người, anh ta vội vã quay mặt đi, không dám đối diện với ánh nhìn của Cố Cẩn.
"Đương nhiên là con nhận ra anh ta ," giọng Cố Cẩn nhẹ nhàng lại mang theo mỉa mai, "Mấy ngày trước đánh Omega của mình trước mặt bao người, thật không giống một Alpha.
"Đó là chuyện đã qua", An Y lên tiếng, ngữ điệu đều đều khi bà nâng chén trà nóng, làn hơi bay nhẹ. "Hiện giờ Claire đã ly hôn với Omega đó và trở về trạng thái độc thân."
Ngữ khí của An Y không rõ là có ẩn chứa thiện ý hay không, nhưng lại vô cùng bình thản, giống như đang nói về một vấn đề không quan trọng.
"Cố Cẩn, nếu con nhất quyết muốn giải trừ hôn ước với Thượng tướng Lăng... thì cũng có thể cân nhắc chuyện kết hôn với Claire. Trở thành Omega của cậu ấy."