Trong thời đại tinh tế, tuổi thọ của con người đã được kéo dài. Tuy An Cách đã gần 70 tuổi, ông vẫn tráng kiện, lịch lãm và phong thái nho nhã. Nụ cười ấm áp của ông khiến người đối diện cảm thấy như được tắm mình trong làn gió xuân.
"Cậu định tham dự lễ đính hôn của con, nhưng xem ra bây giờ cũng không cần nữa."
An Cách nói: "Con đến tìm ta, chắc cũng vì chuyện này, đúng không?"
Cố Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Con đến xin lỗi , lần này giải trừ hôn ước, là con quá tùy hứng."
An Cách nghe vậy, nở nụ cười nói: ""Không cần xin lỗi, Tiểu Cẩn. Hôn nhân của con là do chính ngươi quyết định. Cậu có thể giúp đỡ, nhưng sẽ không can thiệp."
"Có điều ——"
Ông gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Dù mẹ con rất giận, nhưng không cần phải rời khỏi nhà họ Cố. Dù sao, con cũng là hài tử của bà"
Cố Cẩn im lặng giây lát rồi nói: "Con đã trưởng thành, không thể cứ mãi ở trong nhà."
"Ta tin rằng con có thể độc lập, dù sao con luôn là một đứa trẻ ưu tú, là học trò mà Florence rất tự hào."
An Cách nhu hòa nói: "Nhưng nơi đó vẫn là nhà của con. Nhớ thường xuyên về thăm, đừng đi quá xa."
Cố Cẩn biết đây là ý tốt của An Cách, liền đồng ý.
Sau đó, họ tiếp tục trò chuyện. Trong lúc vô tình, An Cách nhắc đến buổi tiệc tối ngày mai: "Ngày mai yến hội con nên tham dự, để họ thấy con vẫn ổn, như vậy sẽ không còn nhiều lời đàm tiếu."
Cố Cẩn: "Được ạ."
Đúng lúc này, thư ký của An Cách bước vào: "Thủ tướng, còn vài việc cần giải quyết..."
Biết An Cách còn có công việc, Cố Cẩn đứng dậy xin phép rời đi. Khi bước ra cửa, An Cách lại lần nữa gọi Cố Cẩn, nói:
"Tiểu Cẩn, đừng quá trách mẹ con. Bà ấy đã chịu cú sốc lớn từ cái chết của cha con... Chúng ta đều biết đó không phải lỗi của con."
Cố Cẩn gật đầu, sau đó trầm mặc rời khỏi văn phòng.
Ngày hôm sau, buổi tiệc tối được tổ chức tại khách sạn Tinh Tế. Là trưởng tử của gia tộc họ Cố, cháu ngoại của thủ tướng liên minh, Cố Cẩn luôn là tâm điểm chú ý tại các buổi tiệc như vậy -- nhưng vì không thích đám đông, anh nhanh chóng tìm cách thoát khỏi những người xung quanh và lẻn đến một góc yên tĩnh.
Âm nhạc du dương ở đại sảnh vang lên. Trong một khoảnh khắc vô tình, Cố Cẩn nhìn thấy một Alpha bước vào, đi cùng một Omega xinh đẹp và thanh tú. Cảm thấy Alpha đó có chút quen thuộc, ánh mắt Cố Cẩn dừng lại trên người hắn vài giây, nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra là ai.
Ngược lại, Alpha kia nhìn thấy Cố Cẩn, hơi sững người lại và theo bản năng bước một bước về phía anh. Tuy nhiên, Omega bên cạnh nhanh chóng cau mày và nắm lấy cánh tay hắn.
Cố Cẩn:"?"
Cố Cẩn nhíu mày khó hiểu, không bao lâu, bên tai truyền đến những lời "Xì xào bàn tán ác ý"
"Thật không ngờ ngay cả Thượng tướng Lăng anh ta cũng từ chối, anh ta tự tin quá mức."
"Đừng nói nữa, Tạ Tinh vì dám đắc tội anh ta mà giờ còn đang nằm viện đấy."
"Hừ, có cái gì không dám nói? Tôi thấy anh ta chỉ đang cố ý kéo dài với Thượng tướng Lăng. Trước đây, chẳng phải ngày nào cũng xuất hiện trước mặt Claire để làm màu sao? May mà Claire tỉnh táo, không bị anh ta lừa."
"Anh nói xem, anh ta có còn thích Claire không? Elis, cô nên cẩn thận đấy."
"Yên tâm, Claire chắc chắn không coi trọng loại người vô dụng này đâu. Chỉ có C cấp tinh thần lực, con cái sinh ra cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi."
Cố Cẩn:"..."
Trải qua nhắc nhở, anh rốt cuộc nhớ tới Alpha vừa rồi là ai.
Trước khi tinh thần lực của anh suy giảm xuống cấp C, Claire – trưởng tử của gia tộc Lâm Ân – từng theo đuổi anh. Nhưng sau khi tin tức về tinh thần lực của Cố Cẩn lan truyền, Claire liền biến mất khỏi cuộc đời anh. Nghe nói sau đó cùng con gái duy nhất của một gia tộc, một Omega tinh thần lực gần cấp A ở bên nhau.
"Elis, em ở đây nói bậy bạ gì đó"
Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau Elis, khiến cô giật mình quay lại và thấy khuôn mặt quen thuộc của Alpha.
"Claire? Anh nghe lén chúng em nói chuyện sao?"
"Nếu anh không nghe được, anh còn không biết em là người như thế."
Claire phãn nộ nói: "Lại đi châm chọc người khác sau lưng, em nghĩ như vậy là hay ho sao?"
"Tại sao em không thể nói?"
Elis không ngờ rằng Claire, người luôn đối xử với mình dịu dàng, lại có thể nổi giận với cô. Cô hơi tức giận, "Tôi nói sai gì chứ? Anh ta chẳng qua là một kẻ vô dụng với tinh thần lực cấp C! Anh bảo vệ anh ta như vậy, sao, là vì đau lòng ư? Anh muốn nối lại duyên cũ với anh ta à?"
Cô cũng không sợ Cố Cẩn, nghe nói rằng sau lễ đính hôn, Cố Cẩn đã cãi nhau với Cố gia. Một người sắp mất đi sự bảo hộ của gia tộc thì có gì đáng sợ chứ!
Giọng của Elis không lớn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người nhanh chóng nhận ra "Phế vật" trong lời nói của Elis chính là Cố Cẩn. Bản thân Cố Cẩn lại đang đứng một bên, cầm ly rượu, trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí còn có chút thích thú như đang xem kịch.
"Nối lại tình xưa cái gì? Em thật là cái gì cũng nói ra!" Claire nói. "Bây giờ em mau xin lỗi anh ấy đi, sau đó anh sẽ đưa em về, đừng làm mất mặt thêm nữa!"
"Xin lỗi! Tại sao em phải xin lỗi! Thẳng thắn mà nói, có phải anh muốn quay lại với anh ta, hay là anh ta đã quyến rũ anh?" Elis cãi lại.
Chát!
Một cái tát vang dội giáng xuống mặt Elis. Cô ta sững người trong giây lát, sau đó không tin nổi mà trừng mắt nhìn Claire: "Anh dám đánh tôi?!"
Claire lạnh lùng nói: "Cô không xứng để vũ nhục cậu ấy!"
Cố Cẩn:"......"
Cố Cẩn im lặng đặt ly rượu xuống và bước đến chỗ hai người.
Elis cảm thấy Claire, người Alpha của mình, như biến thành một con người khác. Không chỉ nói chuyện lạnh lùng với cô, thậm chí còn ra tay đánh cô. Đôi mắt của Elis đầy nước mắt, đột nhiên nhào qua, móng tay sắc nhọn cào thành một vết đỏ trên mặt Caire.
Claire nhíu mày vì đau, định đẩy Elis ra. Sức lực của Alpha rất lớn, cú đẩy này có thể khiến Elis ngã mạnh xuống đất.
Elis hét lên sợ hãi, nhưng không cảm thấy đau đớn nào cả – cô đã được một bàn tay đỡ lấy.
Đôi tay ấy thon dài, trắng mịn như ngọc, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Elis nhìn lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Cẩn, không một chút cảm xúc.
Elis: "....."
"Anh...!" Elis lắp bắp.
Cố Cẩn thản nhiên nói: "Cô là đồ ngốc, bị loại người này đối xử như thế mà vẫn xem là bảo bối. Có cần đi kiểm tra đầu óc không?"
Elis á khẩu không thể đáp trả, còn Claire thì cảm thấy áy náy khi nhìn thấy Cố Cẩn. Trong ánh mắt hắn lướt qua chút vui mừng không dễ phát hiện, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ hối lỗi: "Xin lỗi Tiểu Cẩn, là lỗi của tôi khi không quản lý tốt cô ấy....."
"Là cô ta làm sai sao cậu phải nói đỡ"
Cố Cẩn trực tiếp cắt ngang lời Claire, "Claire, anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Claire:"....."
"Về nhà đi" Cố Cẩn lạnh nhạt nói với Elis. "Trị liệu lại cái đầu của cô, còn có Alpha này, không cần thì có thể ném đi."
Elis hoảng loạn, ngơ ngác rồi đi. Claire cố gắng níu kéo để nói thêm điều gì đó
"Cậu hiểu lầm rồi Cố Cẩn, thực ra tôi -- -- "
"Anh họ." Một giọng nữ mềm mại xen vào giữa cuộc đối thoại của họ. Lâm Lạc Tiêu, người vừa bước vào bữa tiệc, liền xuất hiện bên cạnh Cố Cẩn.
Lâm Lạc Tiêu nhìn Claire , ngoài cười nhưng trong không cười: "Người yêu cũ của anh nhiều ghê, cái mặt hàng này cũng coi trọng được sao".
Claire:"....."
Cố Cẩn nhìn cô rồi nói: "Không nhảy cùng Lăng Đình sao?"
Lâm Lạc Tiêu "hừ" một tiếng, bắt lấy ống tay áo Cố Cẩn và kéo anh đi về phía khác.
Claire chăm chú nhìn theo bóng lưng Cố Cẩn, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể để anh rời đi.
Không sao, vẫn còn cơ hội. Hắn ta tự an ủi mình trong lòng.
Hiện tại Cố Cẩn vẫn chưa tỉnh ngộ hoàn toàn, cũng không cùng Liên minh cắt đứt, hắn vẫn còn thời gian. Lần này không thể có được thiện cảm của Có Cẩn, đành tranh thủ lần tiếp theo vậy.
Ở đại sảnh truyền đến một trận ồn ào nhỏ. Claire nghe tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy một thân hình cao lớn đang tiến vào. Trong mắt hắn không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Lăng Đình..... cái tên sát thần điên loạn đó!
Claire cắn răng, nhanh chóng lẩn vào đám đông, trong nháy mắt biến mất.——
Thượng tướng Liên minh xuất hiện tại bữa tiệc – đây là điều mà tất cả mọi người không ngờ tới.
Ánh mắt của Lăng Đình nhìn qua toàn bộ đại sảnh, đôi mắt đen sâu thẳm và lạnh lẽo như vực thẳm, chẳng giống đến dự tiệc, mà ngược lại như là tới... Bắt gian.
Lâm Lạc Tiêu vội vàng kéo Cố Cẩn vào một góc, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Lăng Đình. Alpha nhíu mày, nét mặt không thay đổi tiến về phía bọn họ.
Lâm Lạc Tiêu lẩm bẩm, nghe giọng điệu ấy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
Cố Cẩn: “......”
Anh không né tránh, chỉ nhìn Lăng Đình bước đến trước mặt mình. Trước khi người đối diện kịp mở lời, anh đã dứt khoát nói: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện.”
“Không được.”
“Không thể!”
Hai câu nói đồng thời vang lên. Lâm Lạc Tiêu nhanh tay nhanh mắt ôm chặt lấy cánh tay của Cố Cẩn: “Em còn chưa nhảy đâu! Tất cả là do anh, anh phải đền bù cho em!”
“Liên quan gì đến tôi,”
Cố Cẩn cúi mắt nhìn cô, “Lúc này không có ai cả, em đi mà tìm anh ta.”
Lâm Lạc Tiêu hậm hực: “Phi!”
Ánh mắt Lăng Đình dán chặt vào chỗ cánh tay mà Lâm Lạc Tiêu đang ôm, lạnh lùng ra lệnh: “Buông tay.”
Lâm Lạc Tiêu lập tức phản pháo: “Buồn cười quá, anh ấy là anh họ của em, một người ngoài như anh dựa vào cái gì mà quản!”
“Em ấy là vị hôn phu của tôi.”
Lăng Đình nói, “Chúng tôi thế nào không tới lượt em quản.”
“Đợi đã,”
Cố Cẩn nói, “Hai người cứ tiếp tục cãi nhau đi, tôi phải đi đây, tạm biệt.”
Lăng Đình: “Không được đi.”
Lâm Lạc Tiêu: “Không được, tôi còn muốn khiêu vũ!”
Cô quay sang nũng nịu: “Anh họ, anh phải ở lại giúp em chứ!”
Lăng Đình buông lời lạnh nhạt: “Em hoàn toàn có thể tự nhảy một mình, dù sao cũng đâu có đẹp.”
Lâm Lạc Tiêu giận dữ: “Anh thật quá đáng! Em đã chịu đựng anh đến hết mức rồi!”
Cô quay qua hỏi, giọng đầy thách thức: “Anh họ, chọn đi — anh muốn ai làm bạn nhảy của anh?!”
Cố Cẩn: “......”
Hai người này có vấn đề thật rồi.
-----------------------------------