“Cố tiên sinh! Hành tinh M5 đã bị tấn công bởi bọn cướp vũ trụ, xin hãy để chúng tôi hộ tống ngài rời đi ngay lập tức!”
Ầm!
Cơ giáp và lửa đạn trên bề mặt hành tinh nổ tung, tạo thành một cột khói hình nấm khổng lồ. Mặt đất nứt toác, hỗn loạn và bụi mù bao trùm khắp nơi. Giữa khung cảnh đó, một con tàu vũ trụ tư nhân cất cánh với tốc độ cực nhanh, suýt nữa thì trúng phải những loạt đạn pháo liên tiếp.
Vì tránh né những cuộc tấn công từ cơ giáp, con tàu đã bị rung lắc dữ dội. Cố Cẩn nắm chặt khung cửa phòng điều khiển, quay đầu hỏi cấp dưới bên cạnh: “Lăng Đình đâu?”
Người điều khiển tàu trả lời: “ Lâm tiểu thư đang gặp nguy hiểm. Thượng tướng vừa nhận được tin đã ngay lập tức chạy đến đó ".
“Xin ngài hãy ngồi yên, tôi sẽ đưa ngài rời khỏi đây ngay bây giờ.”
“ Anh nói gì cơ?”
Cấp dưới đáp, “Thượng tướng Lăng thật quá đáng! Cố tiên sinh là bạn đời của ngài ấy, còn Lâm tiểu thư thì là gì chứ?! Vậy mà ngài ấy lại ——”
“Xin lỗi... Thượng tướng Lăng đi quá vội, tôi không thể ngăn cản ngài ấy.”
Người điều khiển nói thêm, “Nhưng hiện tại ngài ấy hẳn đã đón được Lâm tiểu và đang đuổi theo chúng ta.”
Nói đến đây, anh ta liếc nhìn Cố Cẩn.
Cố Cẩn, trưởng tử của gia đình họ Cố, là một thanh niên vô cùng đẹp trai và cũng là Omega duy nhất trong gia đình. Nhưng khác với những Omega khác thường nhẹ nhàng và mềm mại, anh mang một khí chất lãnh đạm và sắc bén, giống như tuyết đọng quanh năm, lạnh lẽo đến tận xương.
Nghe những lời này, trong mắt Cố Cẩn một mảnh hờ hững, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào: “Tôi đã biết"
Tàu vũ trụ đã rời khỏi hành tinh M5 và sắp đến điểm dịch chuyển tiếp theo. Tuy nhiên, ngay lúc này, thiết bị trí não của Cố Cẩn phát sáng, là một tin nhắn cá nhân gửi đến.
Thấy tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, anh không nói một lời và chọn cắt đứt cuộc gọi.
Tích tích tích.
Tin nhắn vừa bị từ chối sau đó lại có một đoạn tin nhắn được gửi đến, vẫn là cái tên kia nhưng lại tiếp tục bị Cố Cẩn từ chối.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba, bốn lần, thiết bị trí não không còn phát sáng nữa, thay vào đó là kênh thông tin của tàu bắt đầu nhấp nháy —— đó là một thông tin cưỡng chế từ bên ngoài.
Người điều khiển thông báo: “Tín hiệu đến từ thượng tướng Lăng!”
Vừa dứt lời, thông tin trên tàu đã bị cưỡng chế xâm nhập. Trên màn hình hiện lên gương mặt sắc lạnh của một người đàn ông, ánh mắt của anh ta sâu thẳm như vực băng, nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn—đôi mắt ấy không hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự giận dữ lạnh lùng.
“Tại sao không trả lời tin nhắn?” Lăng Đình hỏi, không đợi Cố Cẩn trả lời, anh lập tức nói thêm, “Đừng làm loạn, tôi sẽ tới đón em.”
“Đừng cáu kỉnh với anh nữa,” Lăng Đình trầm giọng, “Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi.”
Cố Cẩn cười nhạt, trong mắt lộ ra một chút mỉa mai: “Lăng thượng tướng, thay vì phí thời gian với tôi, nên dành nhiều thời gian hơn cho cô Lâm. Nếu còn tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không vui đâu.”
Nghe vậy, Lăng Đình hơi nhíu mày: “Em đang nói gì ?”
“Không ổn rồi!” Cấp dưới bỗng nhiên la lên, “Cố tiên sinh, bọn cướp vũ trụ đang đuổi theo!”
Cố Cẩn mắt khỏi Lăng Đình, nhìn ra ngoài qua cửa sổ của tàu—một nhóm cơ giáp đang tiến gần, chính là bọn cướp đã tấn công hành tinh M5 trước đó.
Cấp dưới hoảng loạn nói : “Làm sao bây giờ? Chúng ta sắp bị bọn chúng chặn lại!”
Cố Cẩn không nói gì, thì giọng Lăng Đình đã vang lên, trầm thấp và khẩn cấp: “Gia tốc tiến vào điểm nhảy, ta sẽ đuổi tới trong ba phút nữa!”
Phanh!
Một vụ nổ lớn đã lấp đi câu nói cuối cùng của Lăng Đình, tàu vũ trụ rung lắc dữ dội, mọi hệ thống điều khiển ngay lập tức mất hiệu lực, và hình ảnh liên lạc cũng trở nên hỗn loạn.
“Anh đang làm gì?! Dừng lại ngay!”
Người điều khiển tàu cố gắng điều khiển nhưng không kịp, tàu vũ trụ đâm mạnh vào một thiên thạch mà lẽ ra không phải va chạm. Cấp dưới lập tức lao tới để ngăn người điều khiển, nhưng đã quá muộn—tiếng nổ vang lên liên tiếp, hệ thống phòng thủ mất hiệu lực, và tàu vũ trụ lơ lửng giữa không gian, phía sau là những cơ giáp của bọn cướp đang đồng loạt khai hỏa.
Đồng tử của Lăng Đình co rút lại: “Cố Cẩn!”
Cố Cẩn vẫn ngồi yên trên ghế phụ điều khiển, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi lửa đạn và khói bụi đang rơi xuống như mưa vào đôi mắt đen đẹp của anh, tĩnh lặng như mặt hồ băng, không hề gơn sóng.
“Tôi đi không được nữa rồi,” giọng anh bình thản, như thể đã sớm đoán trước điều này, “Bọn họ quả nhiên sẽ không bỏ cho tôi.”
Lăng Đình bỗng tiến về phía trước một bước, như thể muốn nắm chặt lấy người trước mặt—nhưng năm ngón tay anh chỉ chạm vào hư ảnh của Cố Cẩn.
Ầm!
Một viên đạn laser đầu tiên bắn trúng cánh tàu vũ trụ, vụ nổ và ánh lửa lan tràn không thể ngăn chặn. Trong tiếng nổ vang dội, tàu vũ trụ kêu lên những tiếng rên rỉ đau đớn như một người khổng lồ sắp gục ngã, và hình ảnh liên lạc cũng hoàn toàn bị cắt đứt, hóa thành một mảnh tối đen.
“Cố Cẩn, chờ đã! Bây giờ tôi đang tới đón em -- --”
Lời nói của Lăng Đình bị nhấn chìm trong âm thanh bén nhọn của dòng điện, hình ảnh anh biến mất trước mắt Cố Cẩn—anh không thể thấy rõ biểu cảm cuối cùng của Lăng Đình, nhưng có lẽ... cũng không quá bi thương đi.
Cố Cẩn nhẹ nhàng thở dài, giữa biển lửa đạn đầy trời, khép mắt lại.
“Lăng Đình, giữa chúng ta... cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Thủ Đô Liên Minh, Tinh Cầu Serre
Thảm đỏ trải dài, hai bên phủ đầy cánh hoa, các phu nhân trong những bộ váy lộng lẫy và trang sức quý giá, rượu vang đỏ sóng sánh dưới ánh đèn lấp lánh. Một bữa tiệc xa hoa đang diễn ra.
Cố Cẩn tỉnh dậy từ trong bóng tối, đầu óc quay cuồng. Anh lùi một bước, ngón tay thon dài chạm vào thứ gì đó để giữ thăng bằng.
Đó là một bàn dài, trên bàn bày biện đầy những món ăn tinh xảo. Cố Cẩn sững sờ trong giây lát, rồi nhìn xuống và thấy mình đang mặc một bộ lễ phục.
Đây là nơi nào?
Cố Cẩn nhìn xung quanh, những ký ức từ nhiều năm trước hiện lên trước mắt. Anh nhận ra đây là buổi tiệc đính hôn của chính mình... bảy năm trước.
“Cố tiên sinh sao lại đứng yên ở đó vậy?”
“Chắc là mất mặt chứ gì, tiệc đính hôn của mình mà người nhà không đến, vị hôn phu cũng không thèm xuất hiện. Nếu là tôi, chắc giờ này đã tìm cái hố mà chui vào rồi.”
“Thật đáng thương, Lăng thượng tướng chắc giờ đang ở bên Lâm tiểu thư rồi. Nói mới nhớ, Lâm tiểu thư là em họ của Cố tiên sinh đấy.”
“Lâm Lạc Tiêu chỉ là một Beta, trong khi Cố tiên sinh là một Omega mà còn không sánh bằng Beta. Thật là mất mặt.”
Cố Cẩn: “……”
Ánh mắt Cố Cẩn lướt qua bàn dài và chạm vào ánh nhìn đầy chế giễu và ác ý của người nói chuyện.
Anh không nhớ rõ liệu bảy năm trước mình có nghe thấy những lời này hay không, nhưng anh chắc chắn nhận ra người trước mặt — Tạ Tinh, con trai duy nhất của gia tộc tài phiệt Tạ Gia, một Alpha với năng lực tinh thần cấp B.
Từng là bạn thân của Cố Cẩn, bởi lúc đó anh là một Omega cực kỳ hiếm sở hữu năng lực tinh thần cấp A.
— Nhưng hiện tại, anh chỉ là một kẻ tàn phế với năng lực tinh thần cấp C.
Tạ Tinh lắc lư ly rượu trong tay, dù đang nói với người bên cạnh, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Cố Cẩn: “Có những người không biết mình là ai, nghĩ rằng dính líu với Lăng thượng tướng là có thể thay đổi số phận sao? Phế vật vẫn mãi là phế vật. Nhìn xem, Lăng thượng tướng thà chọn một Beta chứ không thèm chạm vào anh ta.”
Hắn cố tình nói to hơn, khiến những người xung quanh đều nghe rõ. Không khí buổi tiệc đính hôn lập tức trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Cố Cẩn không thay đổi, chỉ lặng lẽ cầm một ly rượu vang đỏ.
Bảy năm trước, vị hôn phu của anh, Lăng Đình, đã không xuất hiện tại lễ đính hôn của họ, còn mẹ anh thì vội vàng chạy về nhà khi biết tin em trai anh từ trường học trở về. Suốt buổi lễ, chỉ còn mình anh nghe những lời chế giễu này.
Cố Cẩn không nhớ rõ lúc đó mình đã cảm thấy thế nào, nhưng giờ đây, anh quyết định sẽ khiến những người này câm miệng.
Tạ Tinh thấy Cố Cẩn tiến lại gần với ly rượu, bèn cười khẩy, lười biếng nói: “Sao thế, không chịu được người ta nói à? Cố đại thiếu gia đúng là nhỏ mọn, không nghe nổi một lời chỉ trích...”
Bốp!
Chất lỏng đỏ tươi giội xuống đầu, tí tách tí tách làm đỏ đầu tóc cùng quần áo của Tạ Tinh, khiến hắn trông vô cùng chật vật.
Tạ Tinh sững sờ, sau đó tức giận hét lên: “——”
Cố Cẩn thản nhiên ném ly rượu đi, nói: “Cút đi.”
Giọng anh nhẹ nhàng, như thể đang đuổi một con côn trùng. Tạ Tinh không ngờ Cố Cẩn dám làm như vậy trước mặt mọi người, cơn giận của hắn bùng lên, lập tức phóng ra năng lực tinh thần của mình.
Người bạn đứng cạnh hoảng hốt nói: “Tạ Tinh! Bình tĩnh lại!”
Người sở hữu năng lực tinh thần cao cấp có thể áp chế những người có năng lực thấp hơn. Nghe nói, một người có năng lực tinh thần cấp A có thể làm điên loạn một người cấp C. Mặc dù Cố Cẩn từng là cấp A, nhưng hiện tại chỉ còn là cấp C, trong khi Tạ Tinh là cấp B, đủ để khiến Cố Cẩn khổ sở.
Bạn của Tạ Tinh cố ngăn hắn lại, nhưng đã quá muộn. Năng lực tinh thần cấp B của Alpha lao tới như mãnh hổ…
Cố Cẩn không hề phản ứng.
Tạ Tinh: “……”
Tạ Tinh cuối cùng nhận ra mình không thể làm gì Cố Cẩn, mặc dù đã phóng thích một nửa năng lực tinh thần của mình. Điều này đáng lẽ phải khiến Cố Cẩn choáng váng ít nhất, nhưng Cố Cẩn lại không hề có biểu hiện gì.
Cố Cẩn nhẹ nhàng sờ tay mình, nghĩ thầm: quả nhiên. Sau đó, anh ngước mắt lên, giọng nói thanh thoát mà lạnh lùng: “Ngay cả năng lực tinh thần cấp C như tôi mà cậu cũng không áp chế nổi? Đúng là một kẻ vô dụng.”
Hai chữ "vô dụng" như kim châm vào lòng Tạ Tinh, lửa giận lại bùng lên. Hắn không giữ lại gì nữa, phóng ra toàn bộ năng lực tinh thần của mình, quyết tâm khiến Cố Cẩn quỳ xuống cầu xin.
“A ——”
Một tiếng hét thảm vang lên, nhưng không phải từ Cố Cẩn, mà là từ Tạ Tinh.
Cố Cẩn hạ mắt xuống, lúc này Tạ Tinh đang đau đớn ôm đầu lăn lộn trên đất. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy một bóng hình quen thuộc.
Người đàn ông trong bộ quân phục, bước chân mạnh mẽ tiến tới. Đôi mắt lạnh băng lướt qua Tạ Tinh, như nhìn một vật đã chết.
“Là Lăng thượng tướng!”
Những tiếng kinh hô vang lên xung quanh. Không ai ngờ rằng Lăng Đình, người được cho là sẽ vắng mặt trong buổi lễ đính hôn này, lại xuất hiện, và còn bảo vệ cho Omega của mình.
Tạ Tinh vẫn nằm trên đất rên rỉ, toàn thân run rẩy dữ dội dưới sức ép khủng khiếp của năng lực tinh thần cấp S — mọi người đều biết Lăng Đình là Alpha cấp S duy nhất của liên minh.
Cố Cẩn đứng yên, nhìn Lăng Đình từng bước tiến lại gần. Gương mặt người đàn ông không thể hiện cảm xúc gì, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt vào Cố Cẩn, như muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào xương tủy, mãi mãi giam giữ, không bao giờ buông ra.
Lăng Đình cuối cùng dừng lại trước mặt Cố Cẩn, ánh mắt từ đầu đến chân quét qua anh. Trong khoảnh khắc đó, vẻ ngoài lạnh lùng của Lăng thượng tướng gần như trở nên dịu dàng.
"Tôi đã tới " giọng anh trầm thấp đến mức gần như khàn khàn, không hiểu sao lại chứa đựng sự nuối tiếc. “Xin lỗi.”
Cố Cẩn nhìn Lăng Đình. Trước mặt anh là vị hôn phu của mình, một thượng tướng của liên minh, người duy nhất sở hữu năng lực tinh thần cấp S. Ngay cả Cố gia cũng không thể dễ dàng đắc tội với người này — nhưng như vậy thì sao chứ ?
Mặc kệ anh ta.
Cố Cẩn nói: "Đúng lúc lắm.”
“—— hôn ước của chúng ta, hủy bỏ.”