“Hôn ước của chúng ta, hủy bỏ”

Những lời này như một viên đá lớn ném xuống hồ, gây ra những gợn sóng lan tỏa khắp nơi. Nhưng vì Lăng thượng tướng là người trong cuộc, nên trong bữa tiệc không ai dám nói gì, mọi người chỉ im lặng, hướng ánh mắt về phía Lăng Đình, chờ đợi phản ứng của hắn.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là vị tướng lạnh lùng và uy nghiêm này lại không tỏ ra giận dữ. Hắn chỉ im lặng nhìn Cố Cẩn, vài giây sau mới khẽ nói: "Anh không đồng ý."

Dù là lời từ chối, nhưng giọng điệu của hắn không hề lạnh lùng, mà lại trầm ấm và dịu dàng—trong ký ức của Cố Cẩn, anh chưa từng nghe Lăng Đình nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.

Hai người họ luôn đối chọi gay gắt, thậm chí ngay cả trên giường như hai khối băng va chạm vào nhau, không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Cố Cẩn lạnh nhạt nói: "Tùy anh, nhưng tôi và anh không còn quan hệ gì nữa."

Nói xong, anh quay người định rời đi, nhưng Lăng Đình bất ngờ nắm chặt tay anh.

Bàn tay người đàn ông to lớn, khô ráo và ấm áp, siết chặt lấy năm ngón tay của Cố Cẩn, lan tỏa nhiệt độ như một ngọn lửa nhỏ, lan dần qua lớp da chạm vào nhau.

Cố Cẩn cố giật tay ra nhưng không thành, anh nói: "Buông ra!"

Lăng Đình: "Không." Hắn siết chặt hơn, nghiêm nghị và trang trọng nói: "Hôn ước của chúng ta đã được pháp luật bảo vệ. Em không thể đơn phương phủ nhận, cũng không thể hủy bỏ."

Cố Cẩn quay đầu lại nhìn Lăng Đình, trên mặt hiện lên một tia châm biếm: "Lăng Thượng tướng có phải quên rằng, anh vẫn chưa ký tên vào trong tờ giấy hôn ước của chúng ta."

Kiếp trước, Lăng Đình cự tuyệt tham dự lễ đính hôn chính vì hắn chưa ký tên vào giấy hôn ước—buổi lễ đính hôn này do đích thân mẹ của Cố Cẩn tổ chức, nhằm ép Cố Cẩn rời khỏi Cố gia sớm hơn.

Lăng Đình “......”, hắn như thế nào lại quên mất chuyện này.

Lăng Đình nghiêm mặt nói: "Anh sẽ về ký ngay bây giờ."

"Ngay cả khi anh ký tên, tôi vẫn có thể yêu cầu tòa án giải trừ hôn ước. Dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ có một tờ giấy."

Cố Cẩn cười nhạo nói: "Anh nên trở về tìm tiểu Beta của anh đi, đừng lãng phí thời gian với tôi, Lăng Thượng tướng."

"Anh không có Beta," Lăng Đình nói, "Nếu em đang nói đến Lâm Lạc Tiêu, thì anh có thể nói cho em biết rằng, cô ấy -- --"

Cố Cẩn ngắt lời: "Anh đã giữ tay tôi quá một phút, làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ kiện anh vì quấy rối Omega chưa lập gia đình."

Lăng Đình im lặng. Cố Cẩn hất tay ra và trực tiếp bỏ đi.

Lần này, Lăng Đình không giữ anh lại nữa, mà chỉ đứng nhìn bóng dáng của Cố Cẩn. Đôi mắt đen của hắn như một hồ sâu yên lặng, giấu kín mọi cảm xúc bên trong.

Hắn muốn ôm lấy Omega của mình vào lòng, ôm thật chặt... Nhưng bây giờ, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cũng đã đủ rồi.
.....

Cố gia.

Qua cửa sổ kính lớn, Cố Cẩn nhìn thấy một phụ nhân quý phái và một thiếu niên đang ngồi trên sofa, cười nói vui vẻ, trông như một đôi mẹ con tình thâm.

Nhưng khi anh bước vào nhà, tiếng cười ấy đột ngột im bặt.

"Cố Cẩn?"

Mẹ của Cố Cẩn - An Y, nhíu mày khi nhìn thấy con trai trưởng của mình: "Chuyện gì vậy? Nghe nói con vừa từ chối hôn ước với Lăng Thượng tướng trước mặt mọi người?"

"....."

Cố Cẩn đứng im tại chỗ, nhìn mặt An Y mà không nói gì.

Đã lâu lắm rồi anh không gặp mẹ mình, khuôn mặt này vẫn như trong ký ức — đầy vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn.

"Con có biết điều này sẽ gây thêm phiền phức cho cậu con không?" An Y đứng dậy, bước từng bước về phía Cố Cẩn. "Còn Lăng Thượng tướng, con muốn Cố gia phải giải thích thế nào với hắn? Cố Cẩn, lần này con thật quá tùy hứng!"

"Mẹ—"

Cố Duyệt, em trai của Cố Cẩn, định lên tiếng nhưng bị An Y quay đầu lại lườm một cái: "Con đừng nói gì!"

Cố Duyệt: "....."

An Y đứng trước mặt Cố Cẩn, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, như thể trước mắt bà không phải là con trai mình mà là một người xa lạ: “Cố Cẩn, con cần phải đi xin lỗi Lăng thượng tướng và cậu của con. Hôn ước giữa hai đứa vẫn diễn ra bình thường, ngày mai con phải ——”

"Hôn ước giữa con và Lăng thượng tướng không có khả năng"

Cố Cẩn cắt ngang lời của An Y, đôi mắt đen thanh lãnh, không bộc lộ cảm xúc: “Ngày mai, con sẽ dọn ra khỏi nhà họ Cố, mẹ sẽ không cần phải gặp con nữa.”

Cố Duyệt hốt hoảng: “Anh!”

Cậu bước nhanh đến bên cạnh Cố Cẩn, rồi quay sang An Y: “Tại sao lại phải vội vã tổ chức lễ đính hôn? Lăng thượng tướng còn chưa ký tên vào hôn ước, không phải sao? Mẹ thậm chí còn bỏ mặc anh ấy một mình ở đó! Rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy?”

Khi đối mặt với đứa con trai nhỏ của mình, cảm xúc của An Y rõ ràng nhu hòa đi rất nhiều, không còn lạnh lùng nữa mà chỉ thản nhiên nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào. Mẹ còn chưa truy cứu chuyện con đột nhiên xin nghỉ học về nhà đâu.”

Cố Duyệt: “Đó là vì hôm nay con mới biết anh trai sẽ đính hôn. Trước đó mẹ đã giấu con!”

“Việc của con là ở trường học tập, đừng lãng phí thời gian vào những việc không liên quan,” An Y nói. “Anh trai con chỉ là một Omega có tinh thần lực cấp C, sớm muộn gì cũng phải rời nhà mà lấy chồng. Lăng thượng tướng chẳng phải là một lựa chọn rất tốt sao?”

Cố Duyệt phản bác: “Tốt gì mà tốt! Anh ta còn mập mờ với người phụ nữ khác, rõ ràng biết Lâm Lạc Tiêu có quan hệ với nhà chúng ta , lại còn ——”

An Y thản nhiên đáp: “Alpha như Lăng thượng tướng mà có tình nhân bên ngoài thì sao chứ? Không giữ được người là do anh trai con vô dụng, không thể trách người khác.”

Cố Duyệt đứng ngẩn người nhìn mẹ mình, không nói được lời nào vì quá kinh ngạc.

“Tiểu Duyệt,”

Cố Cẩn giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu em trai: “Về phòng đi.”

Cố Duyệt ngập ngừng: “Nhưng, nhưng mà——”

“Trở về đi”

Cố Cẩn nói, “Chuyện còn lại để anh xử lý.”

Cố Duyệt nhìn anh trai, rồi lại nhìn mẹ, cuối cùng tức giận giậm chân, chạy về phòng mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con. Cố Cẩn nhìn An Y, thần sắc bình tĩnh mà lạnh lùng: “Con sẽ tự giải quyết chuyện hôn ước với Lăng Đình, cũng sẽ tìm cậu để giải thích. Mẹ yên tâm, chuyện của con sẽ không ảnh hưởng đến Cố gia.”

An Y cười lạnh: “Trừ khi con không còn là người của nhà họ Cố !”

Cố Cẩn điềm tĩnh hỏi: “Mẹ, có phải mẹ rất hận con, hận đến mức chỉ muốn con chết đi phải không?”

An Y im lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Cố Cẩn ngước nhìn bức tường trên cầu thang, nơi treo bức ảnh gia đình bốn người: anh, em trai, mẹ và... người cha đã mất vì một tai nạn vài năm trước. Dù tai nạn năm đó không liên quan gì đến anh, sau sự việc ấy, mẹ dường như đã hoàn toàn hận anh.

Cố Cẩn rũ mắt, không nói gì thêm mà quay lưng rời đi.

——

“Thượng tướng.”

Phó quan gõ nhẹ cửa phòng làm việc. Được người bên trong đáp lại, mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Lăng Đình ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là danh sách các đồ dùng nội thất được trí não tự động hiển thị. Dữ liệu lần lượt được chuyển vào trí não của phó quan, khiến anh ta không khỏi ngạc nhiên.

Đó không phải là văn kiện quân sự mà là... một danh sách mua sắm nội thất.

“Trong vòng một ngày phải hoàn thành,”

Lăng Đình nói, “Sofa và giường phải chọn loại mềm mại, em ấy không thích đồ quá cứng.”

Phó quan mất một giây để suy nghĩ xem "em ấy" là ai, sau đó kinh ngạc hỏi: “Nhưng, không phải hôn ước giữa ngài và Cố tiên sinh đã bị giải trừ rồi sao? Sự việc thậm chí đã lan truyền ầm ĩ khắp Tinh Võng* .”

(*) Tinh Võng: Mạng lưới hành tinh

Lăng Đình lạnh lùng nhìn trợ lý.

Phó quan: "....."

Phó quan lập tức im lặng: “ Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”

Lăng Đình mở Tinh Võng, nơi mà câu chuyện giữa hắn và Cố Cẩn đang là chủ đề bàn tán nóng hổi. Trợ lý không nhìn rõ biểu cảm của Lăng Đình, liền hỏi: “Ngài có cần kiểm soát dư luận không?”

Lăng Đình đáp: “Không cần.”

Ngày hôm nay ở kiếp trước, tất cả mọi người cho rằng cuộc hôn ước này Lăng Đình là người không tình nguyện. Bởi vì Cố Cẩn chỉ là một Omega với tinh thần lực cấp C, trong khi Lăng Đình không chỉ là thượng tướng của Liên minh mà còn là Alpha duy nhất có tinh thần lực cấp S. Ngay cả cậu của Cố Cẩn, An Cách – Thủ tướng Liên minh – cũng phải kiêng nể hắn ba phần.

Nhưng khi chuyện hôm nay xảy ra, mọi thứ đảo lộn. Không ai ngờ rằng Cố Cẩn mới là người từ chối hôn ước, khiến những người từng chế giễu Cố Cẩn đều bị bẽ mặt. Còn về phần Lăng thượng tướng, hắn không những không bất mãn, mà dường như còn vô cùng nghiêm túc về chuyện này. Bằng không tại sao chỉ vì con trai duy nhất của nhà họ Tạ dám cười nhạo Cố Cẩn, hắn lại dùng tinh thần lực áp đảo người ta đến mức phải nhập viện?

Đây là lần đầu tiên Lăng Đình công khai che chở cho một người, như thể đang tuyên bố với toàn bộ tinh hệ rằng Cố Cẩn là Omega của hắn, không ai được phép động vào.

Phó quan cũng có suy nghĩ này, và kinh ngạc khi nghe câu trả lời của Lăng thượng tướng: “Nhưng theo tôi việc Cố tiên sinh từ chối ngài trước mặt mọi người có hơi..... Quá không tôn trọng ngài rồi?”

Lời vừa dứt, phó quan lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lăng Đình, khiến sống lưng anh ta lạnh toát, lập tức cúi người: “Xin lỗi, tôi lỡ lời!”

“Em ấy rất tốt,”

Lăng Đình dừng lại một chút rồi bổ sung, “Rất tốt, không ai có thể sánh bằng được.”

Phó quan: "....."

Trợ lý im lặng một lúc , cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy tại sao trước đây ngài mãi không chịu ký tên vào giấy hôn ước? Nếu ký tên, Cố tiên sinh sẽ không thể giải trừ hôn ước với ngài được.”

Thậm chí buổi lễ đính hôn suýt nữa còn bị trễ. Đáng lẽ phải hành động sớm chứ.

Lăng Đình: “……”

Lăng Đình: “Câm miệng, ra ngoài.”

Từ Cố gia đi ra, Cố Cẩn một mình đi đến một chỗ.

Đây là viện nghiên cứu với mức độ bảo mật cực kỳ cao. Chủ nhân của viện đã sớm chờ anh, đưa cho anh một tách cà phê: "Tôi tưởng cậu sẽ giải quyết chuyện giữa mình với Thượng tướng Lăng trước, dù gì giờ trên Tinh Võng cũng đang làm loạn hết cả lên."

"Bây giờ tôi sẽ xử lý," Cố Cẩn đáp, "Ian, tôi cần cậu giúp tôi thực hiện một cuộc phẫu thuật."

"Phẫu thuật?"
Ian ngạc nhiên hỏi, "Phẫu thuật gì? Có phải cơ thể cậu gặp vấn đề gì rồi sao?"

"Mấy năm trước, tôi gặp tai nạn xe, tinh thần lực bị tổn thương, từ cấp A giảm xuống cấp C. Cậu còn nhớ không?"

Ian lộ ra thần sắc tiếc nuối: "Sao có thể quên được... Khi đó cậu chính là một thiên tài."

Omega có tinh thần lực cấp A vốn đã vô cùng hiếm, và Cố Cẩn là người đầu tiên như vậy. Nhưng năm 18 tuổi, anh gặp phải một tai nạn xe, kể từ đó, anh từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống thành kẻ phế nhân.

"Nếu tôi nói với cậu, vụ tai nạn đó không phải là ngẫu nhiên thì sao?"
Cố Cẩn nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, hơi nóng từ ly bay lên, phủ lên đôi mắt đen lạnh lùng của anh một lớp mờ ảo, "Tinh thần thể của tôi thực ra không hề bị tổn thương, nó vẫn luôn là cấp A."

Ian giật mình đến mức suýt nữa làm rơi ly trong tay. Anh đứng bật dậy, vừa mừng vừa sợ, cơ thể không tự chủ nghiêng về phía Cố Cẩn: "Cậu nói thật sao? Đây là sự thật?!"

Cố Cẩn kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn với một vết sẹo mờ. vì đã qua nhiều năm, vết sẹo đó đã mờ rồi.

"Trong cơ thể tôi bị cấy một con chip."

Giọng anh vô cùng bình tĩnh, không có chút dao động, "Con chip này đã áp chế tinh thần lực của tôi. Nếu không lấy nó ra, tôi sẽ mãi mãi chỉ là kẻ cấp C vô dụng."

Thực ra, ở kiếp trước, anh đã từng nâng tinh thần lực cấp C của mình lên cấp B, nhờ đó phát hiện ra con chip trong cơ thể mình — và đó cũng là lý do tại sao sau khi trọng sinh, tinh thần lực cấp B của Tạ Tinh không thể gây áp lực cho anh.

"Chỉ cần lấy con chip ra, cậu sẽ khôi phục lại tinh thần lực cấp A!"

Giọng Ian run lên vì phấn khích nhưng ngay sau đó nét mặt anh thay đổi, "Không đúng... Vụ tai nạn đó không phải ngẫu nhiên, vậy ai đã hại cậu? Muốn hủy hoại cậu cả đời?!"

Cố Cẩn im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."

Đời trước, anh mới điều tra ra một phần sự thật và mơ hồ đoán được người đứng sau. Nhưng không ngờ trước khi anh có thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó, anh đã chết dưới hỏa lực của bọn hải tặc.

Ian nhìn anh một lúc, rồi gật đầu và ngồi trở lại ghế sô pha.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Ian nói, "Tôi sẽ thực hiện cuộc phẫu thuật cho cậu, nhưng cần vài ngày để chuẩn bị. Khi mọi thứ sẵn sàng, tôi sẽ liên lạc với cậu ngay."

Cố Cẩn gật đầu, đáp: "Cảm ơn cậu."

"Chúng ta là bạn bao năm rồi, cần gì phải cảm ơn."

Ian cười, "Khi cậu khôi phục tinh thần lực, đừng nói là Lăng Đình, cả dải ngân hà này, toàn bộ Alpha sẽ tranh nhau theo đuổi cậu!"

Cố Cẩn: "..." Vậy thì càng không yên tâm được.

Rời khỏi viện nghiên cứu, Cố Cẩn kích hoạt lại trí não. Trước khi vào viện, anh đã tắt nó đi để cắt đứt tín hiệu, nhằm tránh việc người khác có thể nhanh chóng định vị được anh qua Tinh Võng.

Ngay khi mở lại, màn hình trí não ngay lập tức nhảy ra hàng chục thông báo, tất cả đều từ một người mà Cố Cẩn vô cùng quen thuộc.

Anh nhìn cái tên hiện lên liên tục kia, khẽ nhíu mày.

Lâm Lạc Tiêu, em họ anh, tuy chỉ là Beta nhưng lại là đệ nhất mỹ nhân của nhà họ Lâm.

— Đồng thời cũng là tình nhân của Lăng Đình trong lời đồn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play