Chương Ngũ Dương vừa quay đầu liền thấy bản mặt vặn vẹo của Đỗ Ái Hoa, lập tức lạnh mặt: “Cô không đồng ý à!”
Đỗ Ái Hoa hít một hơi sâu, nhưng xin lỗi, cô ấy thực sự không nhịn được, đành bấm bụng: “Sao mà tôi đồng ý được. Từ khi mẹ anh tới, buổi sáng tôi phải tới bệnh viện làm, tan làm về nhà còn quần quật dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo nấu cơm rửa bát, còn mệt hơn cả đi làm.”
Chương Ngũ Dương chỉ cảm thấy cô ấy đang cãi bướng: “Chẳng lẽ trước kia cô đi làm về không quét dọn nhà cửa giặt quần áo nấu cơm rửa bát à.”
Thấy gã nói cùn như vậy, Đỗ Ái Hoa lập tức giận dữ nói một hơi: “Tôi dọn nhà dọn cửa nấu cơm rửa bát giặt đồ là bởi vì thương anh phải huấn luyện khổ cực, hơn nữa một tháng anh ở nhà được mấy ngày, anh về rồi hai chúng ta cũng có bao nhiêu việc phải làm đâu, mẹ tôi còn thường xuyên chạy qua chạy lại giúp đỡ. Nhưng bây giờ tôi chỉ có một thân một mình mà còn phải phục vụ năm người của nhà các anh! Còn nữa, trước đây phần lớn thời gian chúng ta đều ăn ở nhà ăn, đúng không? Nhưng từ khi mẹ anh tới, mẹ anh bảo ăn ở nhà ăn đắt, phải ăn cơm ở nhà. Được thôi, ăn ở nhà thì ăn ở nhà, bà ta còn đợi tôi về làm cho bà ta ăn. Bà ta nếu không ngồi ở ghế ôm Điềm Điềm xem ti vi, thì cũng là ôm Điềm Điềm ra khỏi nhà đi tám chuyện, không hề trợ giúp một lần nào, để mình tôi vừa trông Quân Quân vừa bận bịu nấu nướng. Bà nội nhà nào giống bà ta chứ, nhà người ta có thể giúp cái gì thì giúp cái ấy, nhưng mẹ anh thì sao, giống bà lớn ấy, cái gì cũng phải chờ tôi đến phục vụ. Là người già tám mươi tuổi không thể động đậy thì còn chấp nhận được, nhưng bà ta mới ngoài bốn mươi, còn trẻ hơn mẹ tôi nữa! Mẹ tôi là mẹ vợ mà mỗi ngày rảnh lúc nào là sẽ tranh thủ sang thăm nom giúp đỡ, chỉ có mẹ anh làm mẹ chồng mà còn không biết xấu hổ, ngồi im chờ tôi tới phục vụ.”
Đỗ Ái Hoa giận mà không có chỗ xả, trong khu nhà này* không phải không có những bà mẹ chồng từ nông thôn tới, mặc dù chung đụng với con dâu ít nhiều sẽ có mâu thuẫn, nhưng chẳng có ai tuổi tác còn trẻ như mẹ chồng cô ấy mà còn đợi con dâu tới phục vụ từng tí một thế này. Sau lưng có rất nhiều người chỉ trỏ bảo Trần Kim Hoa quá quắt, nhưng cô ấy cũng chẳng muốn nói cho Chương Ngũ Dương.
(*Khu nhà tập thể có nhiều phòng ở, nhiều căn nhà cùng một khu đất. Một khu chia thành 6 Đại viện, 20 Tiểu viện, khoảng 313 phòng ở.)
Chương Ngũ Dương cau mày: “Mẹ tôi lo trông Điềm Điềm và Quân Quân cả ngày đã đủ vất vả rồi, cô còn không để bà ấy nghỉ ngơi à.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT