Khương Quy ngồi ở bên đống củi lửa.
Cơn gió tây bắc buốt giá từng đợt ùa vào qua những kẽ nứt trên kho củi đổ nát, khiến khuôn mặt vốn đã bầm tím và sưng tấy vì lạnh của cô trở nên trắng bệch xanh xao hơn.
Một tràng cười vang lên từ nhà chính cách đó vài mét, tiếng cười lớn nhất là của thiếu niên đang trong thời kì vỡ giọng, là trứng phượng hoàng của gia đình - Khương Thiên Tứ, đồng thời là thủ phạm khiến cô bị nhốt ở đây.
Khương Quy không phải nguyên chủ, cô là người ngoài.
Cô đột ngột qua đời trong thế giới của chính mình, rồi trong đầu cô xuất hiện một giọng nói tự xưng là hệ thống, nói với cô rằng cô có cơ hội sống lại - gom đủ *nguyện lực.
*Nguyện lực: sức mạnh của tâm nguyện
Cho nên cô trở thành người làm các nhiệm vụ, trợ giúp tâm nguyện của người ở nhiều thế giới khác nhau. Sau khi tâm nguyện trở thành sự thật, cô có thể nhận được nguyện lực do người hứa nguyện trao cho.
Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của Khương Quy, người hứa nguyện là Khương Lai Đệ. Chỉ cần nghe tên cũng có thể biết gia đình này cực kỳ trọng nam khinh nữ, và quả thực là như vậy.
Khương gia qua nhiều thế hệ thì Khương Thiên Tứ chính là cháu trai độc đinh của cả nhà này, là báu vật của những người phụ nữ trong gia đình. Tất cả phụ nữ trong nhà đều quay xung quanh Khương Thiên Tứ. Đặc biệt là Khương Lai Đệ, cả đời này chỉ khái quát trong một câu ‘Vì em trai mà sinh, vì em trai mà chết.’
Chuyện xảy ra ở Khương gia là một vở kịch cay đắng điển hình của thời dân quốc, nhưng Khương Lai Đệ không phải nữ chính, cô ấy chỉ là một pháo hôi tầm thường, nữ chính mới là mẹ ruột của Khương Lai Đệ, Lâm Uyển Nương.
Lâm Uyển Nương là con gái của một vị tú tài già, vì bát tự mang *vượng phu ích tử nên phải gả cho Khương Kế Tổ làm vợ kế, sau khi vào nhà chồng chưa được hưởng ngày lành nào.
*Vượng phu ích tử: là người đem đến vượng khí tốt cho chồng con của mình.
Khương Kế Tổ ghét bỏ bà một chữ cũng không đọc được, vì muốn sinh con nên phải chịu đựng mà ngủ cùng mà cuối cùng lại sinh ra con vịt trời. Bà Khương cảm thấy mình bị lừa phí mất hai mươi đồng bạc sính lễ, ngày nào cũng cau có làm khó dễ bà. Con riêng Khương Minh Châu cũng coi bà như kẻ thù, cả ngày gây chuyện thậm chí còn khiến bà sinh non.
Nhưng Lâm Uyển Nương không so đo, bà cho rằng mình gả vào Khương gia mà không sinh được con trai cho Khương gia thì chính là tội đồ muôn đời của Khương gia nên luôn nhịn nhục, tận tâm mà hầu hạ cả nhà. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Thế nhưng Uông Thu Nguyệt mà bà cưu mang coi như em gái lại không biết xấu hổ mà bò lên giường Khương Kế Tổ, ngược lại còn ra vẻ đắc ý. Lâm Uyển Nương cay đắng rất nhiều nhưng vì con nối dõi của chồng, bà đành ân cần chủ động tỏ vẻ muốn nạp Uông Thu Nguyệt làm thiếp.
Mười tháng mang thai, Uông Thu Nguyệt hạ sinh Khương Thiên Tứ. Lâm Uyển Nương vui muốn chết, kích động mà nói với Khương Kế Tổ: Cuối cùng chúng ta cũng có con. Còn rộng lượng mà nói, Uông Thu Nguyệt thay Khương gia sinh hạ con trai thì chính là ân nhân của Lâm Uyển Nương. Cho nên ngay cả khi Uông Thu Nguyệt vô liêm sỉ mà công khai tác oai tác quái trên đầu Lâm Uyển Nương thì bà cũng nhẫn nhịn. Cho dù Khương Thiên Tứ chỉ nhận Uông Thu Nguyệt là mẹ, rảnh rỗi không có việc gì thì đánh đập Khương Lai Đệ thì hắn ta cuối cùng vẫn là cục thịt của Lâm Uyển Nương.
Nói tóm lại, dù Khương gia có đối xử khắc nghiệt và ngược đãi Khương Lai Đệ đến đâu, Lâm Uyển Nương vẫn luôn nhịn nhục, can tâm tình nguyện cống hiến, bà khoan dung rộng lượng, dịu dàng, lấy ơn báo oán, hy sinh hết mình… Cuối cùng làm cảm động một đống người đã làm tổn thương bà, cả nhà bỏ qua hiềm khích, hạnh phúc sống bên nhau.
Sau tất cả những khó khăn, Lâm Uyển Nương đã trở thành hình mẫu của một người con gái, người vợ, con dâu và mẹ kế tốt trong mắt láng giềng. Bà được ca công tụng đức, thậm chí có thể mở lớp dạy học về nữ đức.
Những người đó hoàn toàn quên mất danh tiếng của Lâm Uyển Nương dính đầy máu và nước mắt của Khương Lai Đệ. Lâm Uyển Nương có thể người tốt trong mắt bất cứ ai, nhưng lại chưa từng là người mẹ tốt với Khương Lai Đệ.
Ngay từ khi chào đời, cô ấy đã là công cụ để Lâm Uyển Nương thể hiện sự hiền lương của mình. Cái tên Lai Đệ chó chết này cũng do Lâm Uyển Nương đặt để thể hiện tâm ý của mình với nhà chồng, chắc ông trời cũng thấy gớm nên sau này Lâm Uyển Nương cũng không sinh được nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi của Khương Lai Đệ đã bị Lâm Uyển Nương hy sinh hoàn toàn, đây là bước đệm lớn nhất trên con đường đi đến danh tiếng hiện tại của Lâm Uyển Nương.
Việc dơ việc bẩn trong nhà chưa bao giờ thiếu phần của Khương Lai Đệ, ăn ngon uống tốt hay chuyện hay không bao giờ có mặt cô ấy. Ba đứa nhỏ Khương gia, Khương Minh Châu và Khương Thiên Tứ đều là báu vật, chỉ có Khương Lai Đệ là cỏ, mỗi người đều có thể dẫm một phát, mà dẫm ác nhất là Lâm Uyển Nương, đã dẫm rồi còn đạo đức giả nặn ra vài giọt nước mắt.
Năm Khương Lai Đệ mười tuổi bị Khương Minh Châu đẩy khỏi thuyền, Khương Minh Châu cũng vì vậy theo quán tính mà ngã theo. Lâm Uyển Nương ở trên bờ vòng qua Khương Lai Đệ ở gần để cứu Khương Minh Châu trước rồi sau đó mới vớt Khương Lai Đệ lên. Khương Lai Đệ vì ngâm nước quá lâu nên sốt cao, bác sĩ nói ông không thể làm gì được và đề nghị nếu được đưa đến bệnh viện phương Tây để điều trị đặc biệt thì mạng sống của cô ấy chắc còn giữ được. Nhưng loại thuốc đặc biệt này có giá trị như vàng.
Khương gia những năm đầu tương đối giàu có nhưng cũng không chịu nổi mấy con báo ở nhà, hơn nữa việc làm ăn cũng gặp khó khăn, con một của bà Khương là Khương Kế Tổ mất tích bảy năm trở về thì bị bệnh triền miên, Khương gia dần suy tàn. Nhưng mặc dù nghèo túng nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, góp gém lại vẫn đủ tiền mua thuốc.
Nhưng Lâm Uyển Nương hiền huệ thiện lương làm sao nỡ lòng để mẹ chồng uống ít thuốc, trì hoãn việc đóng học phí cho đứa con trai quý giá của mình? Bà nhẫn tâm ôn Khương Lai Đệ đang bất tỉnh, quỳ trước cửa bệnh viện trong cơn mưa lớn để cầu cứu. Sau khi quỳ một ngày một đêm, cuối cùng bà cũng tìm được bác sĩ và sẵn sàng chữa trị miễn phí cho Khương Lai Đệ, vớt cô ấy về từ quỷ môn quan.
Còn vô số điều kinh tởm như thế này nữa.
Ngay cả bản thân Khương Lai Đệ cũng bị Lâm Uyển Nương bán để chuộc lại tên Khương Thiên Tứ ham mê đánh bạc. Buồn cười chính là tên đòi nợ lại nhìn trúng Khương Minh Châu, dù sao thì thân hình gầy gò của Khương Lai Đệ nào so được với cơ thể đầy đặn xinh đẹp của Khương Minh Châu. Nhưng người mẹ kế tuyệt vời hiền dịu Lâm Uyển Nương làm sao đành lòng để con gái rơi vào hang ổ. Bà đau khổ cầu xin, khổ cầu đau khổ muốn chết mà dâng lên đứa con gái ruột của mình.
Tuy là thế, Lâm Uyển Nương vẫn không buông tha cho Khương Lai Đệ, tiếp tục bòn rút xương máu của Khương Lai Đệ dâng lên cho Khương gia, đắp nặn danh tiếng cho bản thân.
Cuối cùng Khương Lai Đệ tuyệt vọng buông mình ở sông Tần Hoài. Năm cô ấy chết chỉ mới 18 tuổi.
Đọc xong ký ức của nguyên chủ mà Khương Quy thấy ghê tởm thực sự, cô gặp phải kỹ nữ thánh mẫu rồi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, một lúc sau, giọng nói ôn hòa đức độ của Lâm Uyển Nương truyền đến: “Có đói không?” Một cái bánh bột bắp bị đen nhét vô khe hở: “Mau cầm đi.”
Khương Quy cười nhạo, không phải Lâm Uyển Nương không yêu con gái mình, chỉ là bà yêu những người còn lại trong Khương gia, danh tiếng đức hạnh của mình hơn mà thôi.
Chút tình mẫu tử nhỏ bé đó đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của Khương Lai Đệ, mặc dù phần lớn bóng tối trong cuộc đời cô ấy cũng đến từ mẹ ruột.
Đáng buồn thay, ánh sáng này không trở thành sự cứu rỗi của Khương Lai Đệ mà thay vào đó trở thành dây cương quanh cổ cô ấy. Khương Lai Đệ được Lâm Uyển Nương thuần hóa làm nô lệ, nhưng vì chưa thuần hóa hoàn toàn nên cô ấy cực kì đau khổ. Cô ấy vừa hận vừa yêu Lâm Uyển Nương nhưng đứng trước nước mắt của Lâm Uyển Nương lại không thể chối từ. Cuối cùng Khương Lai Đệ lấy cái chết để giải thoát cho bản thân.
Khương Quy im lặng cười lạnh, xẻ thịt con gái ruột của mình để nuôi con gái riêng và con vợ lẽ. Chẳng lẽ Lâm Uyển Nương cho rằng mình vĩ đại sao?
“Trước kia con rất ngoan mà, hôm nay làm sao vậy? Mẹ hỏi Thiên Tứ rồi, lúc cơm sáng Thiên Tứ chưa có lên nên không biết trứng gà là mẹ cho con nên hiểu lầm thôi. Với lại em chỉ là đùa giỡn với con mà thôi, không có cố ý, sao con lại coi là thật mà đánh em thành ra thế này chứ. Con đừng trách dì Nguyệt đánh con, em ấy cũng vì xót con trai thôi. Cũng đừng oán bà con nhốt con vào kho củi. Sao con có thể đánh Thiên Tứ chứ? Đó là em con mà, con là chị, con không nhường em thì thôi, sao lại đánh em….”
Lâm Uyển Nương tận tình mà tẩy não, trong lời nói của bà, người sai duy nhất là nguyên chủ không chịu nhẫn nhục, nhưng thực tế thì sao?
Hôm nay là sinh nhật của Khương Lai Đệ, Lâm Uyển Nương đã tặng cô ấy một quả trứng trong bữa sáng. Đây là quả trứng đầu tiên cô ấy nhận được kể từ Tết mặc dù gà vịt ở nhà một tay cô ấy nuôi. Khương gia suy thoái không còn người hầu, nhưng có hai con bò già Lâm Uyển Nương và Khương Lai Đệ ở đây thì cả Khương gia vẫn há miệng chờ cơm như địa chủ.
Quả trứng gà kia Khương Lai Đệ không nỡ ăn, buổi chiều làm việc mệt nhọc mới lấy ra chuẩn bị ăn thì bị Khương Thiên Tứ thấy, hắn ta hét to: “Trong tay mày là cái gì?”
Khương Lai Đệ giật mình làm quả trứng rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Khương Thiên Tứ. Khương Lai Đệ chạy tới muốn nhặt đã bị Khương Thiên Tứ ăn no uống đủ dẫm nát trứng: “Hay lắm, mày dám ăn trộm trứng gà!”
Khương Thiên Từ đá quả trứng vỡ ra, nhìn chằm chằm Khương Lai Đệ đang ngồi xổm trước mặt, cười ác liệt: “Muốn ăn trứng thì ăn đi, mày ăn rồi tao sẽ không nói cho bà biết là mày ăn vụng.”
Bả vai của Khương Lai Đệ run nhè nhẹ.
Khương Thiên Từ thúc giục với vẻ mặt như đang xem khỉ biểu diễn: “Ăn nhanh đi, nếu không ăn tao sẽ nói cho bà.” Ngay sau đó, hắn ta chao đảo ngã xuống đất.
Hóa ra Khương Lai Đệ bất ngờ ôm lấy chân Khương Thiên Tứ đè hắn ta xuống đất. Sau đó Khương Lai Đệ ngồi lên người rồi bắt đầu đánh hắn ta tới tấp, vẻ mặt dữ tợn tới vặn vẹo như bị điên.
Tuy Khương Thiên Tứ lớn hơn Khương Lai Đệ nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể khóc toáng lên.
Lần này thì hay rồi, cả tập thể Khương gia giả chết giờ như xác chết vùng dậy lo lắng lao ra ngoài để cứu trứng phượng quý giá của nhà.
Mẹ ruột Khương Thiên Tứ, Uông Thu Nguyệt là người đầu tiên, bà ta lao ra nắm tóc, giơ tay tát cô ấy hai cái: “Con nhỏ đáng chết này, ai cho mày lá gan đánh Thiên Tứ!”
Khương Thiên Tứ nằm dưới đất kêu la: “Mẹ ơi, đau quá!”
Uông Thu Nguyệt nhìn con trai, trên khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của hắn ta có vết máu làm bà ta đau lòng muốn chết, lửa giận nóng đầu mà đá cô ấy ra, còn chưa hết giận mà túm gánh nước bên cạnh quất tới tấp: “Thứ đê tiện, cho mày đánh Thiên Tứ này, cho mày đánh này! Không biết tự nhìn bản thân là thứ gì à mà dám đánh Thiên Tứ của tao!”
Khương Lai Đệ mười bốn tuổi, cơ thể thiếu hụt dinh dưỡng còn vì làm việc nhà nặng nhọc mà gầy trơ xương nào kham nổi từng đòn đánh từ Uông Thu Nguyệt, chỉ có thể co người lại mà chịu đòn.
“Như vậy đủ rồi, đừng thật sự đánh chết nó.” Bà Khương lạnh lùng nhìn Khương Lai Đệ đang cuộn tròn như chó chết, như đó không phải cháu gái của bà.
Uông Thu Nguyệt hả giận vứt cái gánh xuống, lau nước mắt: “Mẹ, con tức quá mà. Ai mà chẳng biết Thiên Tứ nhà ta là độc đinh chứ, mẹ xem kìa.” Uông Thu Nguyệt nâng mặt Khương Thiên Tứ lên cho bà Khương xem: “Lỡ mà mặt của Thiên Tứ bị hủy dung thì sao, Lai Đệ thực sự quá đáng.”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Khương Thiên Tứ đột nhiên xuất hiện một vết xước thực sự là làm người ta kinh hãi. Bà Khương lập tức giật mình nói: “Sao không nhanh đi gọi bác sĩ? Lỡ có vết sẹo thì sao?” Bà ấy quay lại trừng mắt nhìn Khương Lai Đệ đang đau đớn nằm trên mặt đất: “Nhốt nó vào kho củi, cho nó nhịn ba ngày đi.”
Khương Lai Đệ bị kéo vào trong kho củi, cô ấy ngất đi vì đau đớn, sợ hãi và tức giận, khi tỉnh dậy đã trở thành Khương Quy.
Chạng vạng Lâm Uyển Nương mới về, vì để cả nhà sống tốt hơn một chút nên bà xin vào làm ở một xưởng dệt bông. Bà gặp Khương Minh Châu đang đợi trên đường làng. Khương Minh Châu mới mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, da thịt non mịn, ăn mặc chỉnh tề trông như con gái lớn của một gia đình giàu có đầy lạc lõng trong ngôi làng nhỏ này. Tuy cô ta cũng là con gái nhưng lại là cháu nội đầu của Khương gia, mẹ ruột lại là cháu gái ruột của bà Khương nên rất được bà ấy yêu chiều, cuộc sống tự nhiên cũng không tệ. ( truyện trên app T Y T )
“Minh Châu, sao con lại đến đây? Ở đây gió lớn, về nhanh đi. Cẩn thận bị cảm lạnh.” Lâm Uyển Nương thực sự có trái tim yêu thương của người mẹ. Bà thực sự coi Khương Minh Châu như con ruột của mình và yêu thương cô ta, nói chính xác là yêu cô ta hơn cả con gái ruột của mình. Khương Lai Đệ đốn củi cắt cỏ trong mưa gió cũng không khiến bà thấy thương mà chỉ xem đó là đương nhiên.
Khương Minh Châu dịu dàng cười, đầy lo lắng nhắc nhở: “Mẹ, hôm nay Thiên Tứ lại bắt nạt Lai Đệ, nhưng mà Lai Đệ còn đánh trả, bị dì Nguyệt đánh một trận còn bị nhốt ở kho củi, lúc về mẹ chú ý chút.”
Lâm Uyển Nương kinh hãi. Điều bà quan tâm nhất chính là: “Thiên Tứ có bị thương không?”
Khương Minh Châu thấp giọng nói: “Có trầy chút, nhưng không nghiêm trọng.”
Dù vậy, Lâm Uyển Nương vẫn lo lắng, ước gì mình có thể mọc cánh mà bay về liền, nói với Khương Minh Châu: “Con đi từ từ thôi, mẹ về trước xem Thiên Tứ.”
Khương Minh Châu chân nhỏ, đi không nhanh, chậm rãi đi ở phía sau, nhìn bóng lưng lo lắng của Lâm Uyển Nương. Lâm Uyển Nương bị người cha tú tài kia nhồi nhét những thứ hiền lương thục đức, đối với bà mà nói, con chó con mèo nhà chồng còn quan trọng hơn cả bà, duy chỉ con gái ruột là không quan trọng nên mới giống bà làm trâu làm ngựa. Khương Minh Châu một lần nữa may mắn vì Lâm Uyển Nương là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột của cô ta. Nếu Lâm Uyển Nương là mẹ ruột thì có lẽ cô ta sẽ là Khương Lai Đệ thứ hai.
Về đến nhà, Lâm Uyển Nương liền chạy đến nhà chính nơi Khương Thiên Tứ ở, bà thấy ở trên mặt của hắn ta có vết máu thì nước mắt lưng tròng, đau giống như bị dao cứa vào da thịt.
Uông Thu Nguyệt vặn eo quở trách: “Em nói chứ chị à, chị dạy Lai Đệ kiểu gì đấy, thế mà dám đánh cả em trai, Thiên Tứ là cây độc đinh nhà ta, lỡ có chuyện thì nó gánh nổi không, nó chết cũng không gánh nổi…” Đôi môi đỏ hồng luyên thuyên không ngừng.
Lâm Uyển Nương không để ý đến bà ta, bước tới nhìn vết thương của Khương Thiên Tứ, hắn ta đánh bà rồi trừng mắt nhìn Lâm Uyển Nương một cách hung dữ: “Đừng chạm vào tôi, con vịt trời của bà gây chuyện rồi này, tôi không muốn thấy bà, cút đi!”
Lâm Uyển Nương bị đánh tay đau đến đỏ bừng, trong lòng lại càng đau đớn hơn, bà nhìn Khương Thiên Tứ, trong mắt đầy khổ sở: “Thiên Tứ.”
“Thiên Tứ lúc đói thì tính tình không tốt, mẹ đi nấu cơm nhanh đi, làm món khâu nhục kho cải ấy.” Khương Minh Châu bước vào cửa nhỏ giọng hòa giải.
Lâm Uyển Nương cảm kích nhìn Khương Minh Châu một cái, vội vàng nói: “Mẹ đi làm ngay.”
Uông Thu Nguyệt trợn mắt, cô tiểu thư này đủ ương ngạnh ấy chứ, mẹ con Lâm Uyển Nương cũng chịu không ít khổ trên tay cô ta. Vì gia đình sa sút, lại bị mẹ chồng tương lai nhân cơ hội bắt gặp cô ta nhục mạ mẹ kế và em gái mà hủy bỏ hôn ước nên mới bắt đầu giả vờ làm người tốt. Lâm Uyển Nương thật là ngu ngốc, nào đâu biết rằng Khương Minh Châu mới là con người ác nhất nhà, ngu ngốc đến độ chưa biết gì đã bán còn đếm giùm tiền cho cô ta.
Lâm Uyển Nương tự mình đốt lửa nấu nướng, sau đó dọn bữa tối cho già trẻ trong nhà, trên bàn cơm còn bị Uông Thu Nguyệt chèn ép rồi rửa bát rửa nồi. Lâm Uyển Nương sau đó mới cầm cái bánh bột bắp đen sì không ai thèm tới kho củi làm mẹ hiền.
“Đành để con tủi thân một đêm, ngày mai cơn giận của bà con hết, con có thể xin lỗi bà.” Lâm Uyển Nương nghiêm túc dạy dỗ: “Xin lỗi cả Thiên Tứ, nếu bọn họ tha thứ cho con, con có thể ra ngoài.”
Khương Quy rất muốn bịt miệng bà lại, bản thân đã ngu muội rồi còn muốn tẩy não người khác giống bà à.
Lâm Uyển Nương chịu khó nói thêm mấy câu nữa, nhưng không thấy có phản ứng gì liền thất vọng, bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này, hôm nay con sao vậy? Mẹ để bánh bột bắp ở đây, con tự mình ăn, đừng để bản thân bực bội khó chịu.”
Không cần hỏi lúc trước, chỉ nhìn cảnh này là biết đây chắc chắn không phải là yêu thương. Khương Quy cười nhẹ, nhắm mắt nằm trên củi dưỡng sức.
Chiếc bánh bột bắp đen ở trong góc càng ngày càng nguội cứng đi.
Màn đêm dần trở nên tối hơn.
Trong bóng tối, Khương Quy mở mắt, đứng dậy. Ánh trăng xuyên qua khe hở thưa thớt khiến cô miễn cưỡng nhìn thấy bên ngoài. Cô mò mẫm đi tới cửa và đẩy nó, đúng như dự đoán, cánh cửa đã bị khóa. Tuy nhiên, từ trí nhớ của nguyên chủ, cô biết cửa kho củi không phải khóa bằng khóa sắt mà bằng chốt gỗ, cửa có thể mở được bằng cách tháo chốt gỗ.
Cánh cửa kho củi đã rất cũ, có một khe hở khá to, Khương Quy kiên nhẫn dùng một cây gậy mỏng đẩy chiếc chốt gỗ từng chút một.
Đột nhiên, Khương Quy nghe được tiếng dế kêu lúc cao lúc thấp rất rõ ràng trong đêm. Giữa mùa đông thì lũ dế từ đâu bay tới? Khương Quy lập tức dừng việc đang làm, tập trung nhìn ra bên ngoài. Cô thấy cánh cửa phía tây lặng lẽ mở ra, Uông Thu Nguyệt lén lút bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía cửa sân, từ từ mở cửa ra.
Một bóng người cao lớn chen qua kẽ hở trên cánh cửa còn chưa mở hẳn: “Em yêu, cuối cùng em cũng đến rồi. Anh sắp chết cóng rồi, em sờ thử đi.”
“Muốn chết à, nhỏ giọng thôi, anh đi đi.” Uông Thu Nguyệt nũng nịu, âm thanh đầy sến rện, bà ta đẩy tên đàn ông ra ngoài rồi từ từ khép lại cửa sân.
Á đù!
Kích thích!
Khương Quy chặc lưỡi, cô không ngờ lại hóng được chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cô nhận ra người đàn ông này chính là Nhiếp lão tam ăn không ngồi rồi trong làng, vẻ ngoài ưa nhìn mà bên trong đen thùi lùi. Ở trong cốt truyện thì Uông Thu Nguyệt sẽ trộm hết toàn bộ tiền riêng của bà Khương mà trốn chạy cùng tên này.
Thì ra Uông Thu Nguyệt và người đàn ông này đã sớm dây dưa với nhau, Khương Quy quyết định rồi. Ban đầu cô tính cuỗm hết vốn của bà Khương để cao chạy xa bay, cô không muốn ở lại nơi này làm trâu làm ngựa đâu, nhưng giờ thì cô quyết định hóng hết chuyện này rồi lại chạy cũng được.