Đang lo hậu sự của Uông Thu Nguyệt, Lâm Uyển Nương lại bị gián đoạn. Người dân làng đến thông báo nghi ngờ Khương gia bị ai đó động vào phong thủy của phần mộ tổ tiên. Nếu không, sao trong một ngày lại liên tiếp gặp tai họa: Uông Thu Nguyệt ngoại tình, bà Khương bị đột quỵ, tài sản bị trộm, Khương Thiên Tứ bị bỏng, không có chuyện gì là không xảy ra.
Nghe tin dữ, mắt Lâm Uyển Nương tối sầm lại, thân thể lảo đảo, chưa kịp đứng vững đã vội vã chạy về nhà.
Khương gia rất nào nhiệt, đều là người bị tiếng kêu thảm thiết của Khương Thiên Tứ thu hút đến.
Tam Thúc Công được gọi đến đang chỉ huy mọi người cẩn thận cắt quần của Khương Thiên Tứ, chiếc quần bị than lửa đốt cháy và ngấm nước dính chặt vào da thịt.
Mặt Khương Thiên Tứ không còn chút máu, thỉnh thoảng đau đến co giật, kêu cũng không ra tiếng, chỉ còn hơi thở yếu ớt rên rỉ, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông như chỉ còn nửa cái mạng sống.
Khương Minh Châu đứng bên cạnh phải cắn chặt răng để không bật cười hả hê, sự phẫn uất vì không tìm được gì ở Nhiếp lão tam đã tan biến, đây chính là quả báo cho việc Uông Thu Nguyệt ăn trộm tiền!
“Thiên Tứ, Thiên Tứ!” Lâm Uyển Nương chưa đến nơi, tiếng khóc thấu tim gan đã đến trước.
Người dân làng thở dài một tiếng: “Đây chắc là mạng sống của Lâm Uyển Nương.” Có thể thấy hình ảnh người mẹ hiền của Lâm Uyển Nương đã ăn sâu vào lòng người.
Mọt người đồng loạt nhường đường cho Lâm Uyển Nương tiến lại gần.
Lâm Uyển Nương lao thẳng đến giường của Khương Thiên Tứ, nhanh đến mức Tam Thúc Công cũng không kịp cản lại.
Bị đụng vào vết thương, Khương Thiên Tứ thét lên một tiếng thảm thiết, làm Lâm Uyển Nương đau lòng hận không thể chịu đựng thay hắn ta.
Tam Thúc Công tức giận: “Đừng chạm vào vết thương của cậu ta, sẽ đau chết người đấy.”
Lâm Uyển Nương luống cuống buông Khương Thiên Tứ ra, trời đất sụp đổ, nước mắt như đê vỡ: “Thiên Tứ, Thiên Tứ. Con làm sao vậy, sao lại thành ra thế này, sao đang yên đang lành lại thành ra thế này?”
Khương Quy với vẻ mặt hoảng sợ và bất an lại giải thích: “Con đang nấu thuốc, Thiên Tứ mắng con chậm chạp còn định đá con, con tránh đi, không biết sao em ấy lại đá vào bếp lò, thế là thành ra thế này.”
Trong sân chỉ có cô và Khương Thiên Tứ, mà sức mạnh của cô và Khương Thiên Tứ rõ ràng, mọi người thường đồng cảm với kẻ yếu, tự nhiên sẽ tin lời cô nói, huống chi những gì cô nói rất hợp với tính cách của Khương Thiên Tứ.
Lâm Uyển Nương nhìn Khương Quy, môi mấp máy, thần sắc có phần phức tạp.
Khương Quy ngẩng đầu nhìn vào mắt bà: “Có phải mẹ đang trách con, nghĩ rằng con không nên tránh.”
Lâm Uyển Nương trong một khoảng khắc tỏ ra lúng túng. Bà biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng bà không thể không nghĩ, nếu Lai Đệ không tránh, cõ lẽ Thiên Tứ không bị bỏng như vậy. Đá một cái và bị bỏng, tất nhiên đá một cái thì không sao.
Mẹ của Nhị Hổ nhìn thấy mà tức giận, Lâm Uyển Nương có ý gì, muốn trách Lai Đệ à, bà ấy tức đến mức đau cả tim gan phổi: “Không thể trách Lai Đệ được, nếu Lai Đệ không tránh, biết đâu người bị bỏng là Lai Đệ. Chỉ có thể trách Thiên Tứ không cẩn thận, đang yên đang lành lại đi đá người ta làm gì.” Quả báo rồi đấy.
Có người tán thành, cũng phụ họa thêm vài câu, sợ Khương gia sẽ giận lây sang Khương Lai Đệ. Khương gia thiên vị như thế nào, họ đều biết rõ. Trong thôn này có bao nhiêu nhà, chỉ có Khương gia là điều kiện tốt nhất. Nhưng trong thôn này có bao nhiêu cô gái, chỉ có Khương Lai Đệ là khổ nhất.
Lúc này, Khương Minh Châu hơi ngẩng mặt lên, để mọi người nhìn rõ hơn vết bầm trên mặt cô ta: “Sau khi xảy ra chuyện, Thiên Tứ như phát điên lên, trước đó cháu đã bị nó đánh đập một trận.” Cô ta da trắng, xinh đẹp, vết thương trên mặt lại càng thêm chói mắt.
Những người dân trong thôn vốn có chút thương cảm cho Khương Thiên Tứ cũng muốn nói một câu “Đáng đời.”
Khương Thiên Tứ đau đớn muốn chết đi sống lại muốn phản bác, nhưng hoàn toàn không đủ sức, hai chân hắn ta bị bỏng đến máu thịt lẫn lộn, như có vô số cây kim thép không ngừng châm vào, đau đến mức hắn ta chỉ muốn chết ngay lập tức để giải thoát.
Tam Thúc Công nhìn hắn ta như vậy, nói với Lâm Uyển Nương: “Bị bỏng nghiêm trọng thế này, tôi chỉ có thể xử lý đơn giản, hay là bà đưa nó đến bệnh viện của người nước ngoài xem sao, loại vết thương này vẫn là ở đó chuyên nghiệp hơn.” Đổi lại nhà người khác, Tam Thúc Công sẽ không đề nghị như vậy, bệnh viện của người nước ngoài tốn tiền, nhưng Khương gia có tiền.
Lâm Uyển Nương vội vàng gật đầu, lại nhờ dân làng giúp đỡ đưa Khương Thiên Tứ đến đó.
Dù không thích tính cách ngang ngược của Khương Thiên Tứ, nhưng Lâm Uyển Nương có mối quan hệ tốt, nên có hai người đàn ông nguyện ý giúp đỡ lái xe đưa họ đến bệnh viện Tây.
Lâm Uyển Nương vội vàng bảo Khương Minh Châu đi lấy tiền.
Khương Minh Châu cắn chặt răng hàm, trước mặt nhiều người như vậy không tiện từ chối, đành phải quay người đi vào phòng của bà Khương. Vừa mở cửa đã thấy bà Khương nằm gục trên bậc thang, Khương Minh Châu hoảng sợ: “Bà nội!”
Bà Khương nắm lấy tay Khương Minh Châu, mặt méo mó vì lo lắng, lắp bắp hỏi: “Thiên, Thiên... Tứ?” Bà nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Thiên Tứ, lòng như lửa đốt, cố gắng muốn ra ngoài nhìn một cái, nhưng lại ngã xuống giường không thể bò dậy.
Khương Minh Châu nghẹn ngào, nếu người gặp nạn là mình, liệu bà nội có bò ra xem một cái không? Câu trả lời hiện lên trong đầu, nhưng cô ta mạnh mẽ đè nén nó xuống.
“Nó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Chuyện gì thế này?” Nghe tiếng kêu hoảng hốt của Khương Minh Châu, một người dân làng nhiệt tình đến xem, nhanh chóng bước lên giúp đỡ đỡ bà Khương: “Bà không sao chứ?”
Bà Khương run rẩy môi: “Thiên... Tứ?”
Người dân làng nhiệt tình thở dài: “Đạp đổ lò than, bị bỏng, đang vội đưa đi bệnh viện Tây đây.”
Bà Khương như bị sét đánh, cơ thể run rẩy dữ dội.
“Bà ơi, bà phải giữ gìn sức khỏe, con trai có để lại sẹo cũng không sao.”
Bà Khương môi run run, cố gắng muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được gì, càng gấp càng không nói được, môi run càng dữ dội, cả người cũng run theo.
Người dân làng nhiệt tình bị bà run đến lo lắng: “Đừng gấp, đừng gấp, không sao đâu, đến bệnh viện là ổn thôi, đang đưa đi bệnh viện rồi. À, tiền, cần tiền, Minh Châu, cô đã lấy được tiền chưa?”
Bà Khương run rẩy nhìn về phía bàn trang điểm, miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Người dân làng nhiệt tình hiểu ra, liếc nhìn thúc giục Khương Minh Châu, không thể để cô ta là người ngoài đi tìm tiền.
Khương Minh Châu muốn giả vờ không hiểu nhưng không được, cô ta nén sự bất mãn lấy túi tiền đựng đại dương. Đây là số đại dương hiện có của gia đình, một khi hết, họ sẽ làm sao đây, số trang sức đó có thể duy trì được bao lâu, Khương Minh Châu lo lắng vô cùng.
Những chuyện sinh kế như thế này, Lâm Uyển Nương tạm thời không nghĩ đến, trong mắt bà chỉ có Khương Thiên Tứ đang đau đớn không muốn sống. Lâm Uyển Nương vội vàng dẫn Khương Thiên Tứ đến bệnh viện, những người dân làng nhiệt tình cũng lần lượt rời đi, trong nhà chỉ còn lại bà Khương, Khương Minh Châu và Khương Quy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Sau khi quấy nhiễu như thế, Khương Quy đói bụng, cô đi vào bếp nấu ăn, tìm thấy mì và trứng gà làm một bát mì trứng, chỉ làm phần của cô.
Khương Minh Châu đang ngồi trên giường của bà Khương khóc nghèo khóc khổ cũng đói bụng, bà Khương nằm trên giường cũng đói, ngửi thấy mùi thức ăn, cả hai đói càng thêm đói. Đợi mãi không thấy Khương Lai Đệ gọi họ ăn, Khương Minh Châu mất kiên nhẫn đi vào bếp.
Vừa bước vào đã thấy Khương Quy ngồi trên ghế ăn mì, trên mì còn có một quả trứng chín một nửa, Khương Minh Châu tức giận điên lên: “Mày dám ăn trộm.” Cô ta lại phát hiện trong nồi chỉ còn chút canh, không thấy mì khác, không thể tin nổi: “Mày chỉ nấu cho mình mày, mày muốn để tao và bà nội chết đói sao?”
Khương Quy nói: “Mày không có tay chân không thể tự làm được sao?”
Với Khương Lai Đệ, Khương Minh Châu mấy năm trước muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng. Sau này phải giả vờ thục nữ, trước mặt người khác thì kiềm chế, sau lưng vẫn kiêu ngạo như cũ. Nếu bị mẹ con Khương Thiên Tứ làm tức giận, cô ta sẽ véo Khương Lai Đệ hai cái để trút giận, rồi đe dọa không cho nói ra. Dù sao cũng chẳng phải thứ tốt gì. Khương gia chẳng ai tốt, cô gái nhỏ này mở chế độ địa ngục rồi.
Phản ứng của Khương Minh Châu và Khương Thiên Tứ như nhau, đều ngẩn ngơ, rõ ràng là không ngờ Khương Lai Đệ luôn nhẫn nhịn lại dám chống đối họ. Vì chưa từng bị chống đối, nên càng không thể chịu đựng, hơn nữa Khương Minh Châu tích tụ đầy một bụng tức giận, giơ tay muốn tát Khương Quy.
Khương Quy hành động còn nhanh hơn, cô đem nửa bát mì còn lại đập thẳng vào mặt Khương Minh Châu.
Khương Minh Châu bị trúng đòn kêu lên đau đớn, ăn vào miệng một miếng mì, nước canh còn xộc vào mũi, lập tức ho dữ dội. Tiếp đó đầu gối đau nhói, cơ thể nghiêng về phía trước, ngã xuống đất, đầu gối đau như gãy, đau đến mức nước mắt tuôn rơi. Chưa kịp phản ứng, cổ lạnh toát, nhận ra đó là gì, Khương Minh Châu lập tức mặt mày tái mét: “Khương… Lai Đệ, mày, mày điên rồi sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khương Quy cầm dao bếp kề vào cổ mảnh mai của Khương Minh Châu: “Đừng cử động, nếu tay tao run lên vô tình cứa đứt cổ mày thì không hay đâu. Dù không phải là cổ, cắt đứt cái mặt xinh đẹp của mày cũng không tốt, mày nói đúng không?”
Lưỡi dao lướt qua mặt, Khương Minh Châu cứng đờ như đá, thật sự không dám động đậy, nhưng không thể kiểm soát hàng răng đánh vào nhau lập cập, mặt trắng bệch run rẩy nói: “Mày đừng làm bậy, Lai Đệ, mày bình tĩnh lại.”
“Tao rất bình tĩnh, người cần bình tĩnh là mày. Lần sau còn động tay động chân với tao, không chừng nửa đêm tao cầm dao bếp chặt mày thành khúc, dù sao cuộc sống của tao cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Khương Quy cười, giọng nói như đang thuật lại chứ không phải đe dọa.
Gương mặt bầm dập của cô cùng với nụ cười bình thản ấy trong mắt Khương Minh Châu vô cùng quái dị, khiến Khương Minh Châu sợ đến hồn bay phách lạc, chợt nhớ đến một câu: ‘Người lành ra tay ác’. Đó là vợ của người đồ tể ở phía bắc thôn, người phụ nữ bị chồng hành hạ suốt năm ngoái, vào mùa hè năm đó, người phụ nữ yếu đuối nhút nhát ấy đã cầm dao giết lợn của chồng chém chồng thành đống thịt nát, bà nội đã nói câu này.
Nghĩ đến đây, Khương Minh Châu run rẩy, từng tầng sợ hãi ập đến, một dòng nước nóng chảy xuống: “Đừng giết tao, đừng, Lai Đệ, đừng, sau này tao không dám nữa, không dám nữa!”
Mùi hôi hám thoảng qua mũi, Khương Quy liếc nhìn Khương Minh Châu không có cảm giác, biểu cảm khó tả, thật là ngang ngược mà lại hèn nhát như vậy.
Cô dùng lưỡi dao lạnh lẽo vỗ lên mặt Khương Minh Châu: “Thế mới đúng chứ.”
Lưỡi dao lạnh như băng chạm vào má, một luồng hơi lạnh ghê rợn từ nơi tiếp xúc truyền đến, khiến máu trong người Khương Minh Châu như đông lại, cô ta tê liệt, không còn cảm giác, như hóa thành tượng.
Khương Quy chán ghét nhấc chân di chuyển, không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, cầm dao bếp rời đi.
Khương Minh Châu cảm thấy mình vừa thoát chết, kiệt sức ngã xuống đất, cuối cùng nhận ra điều gì đó khác thường, đơ ra như khúc gỗ, ngay lập tức mặt đỏ bừng, bật khóc nức nở.