“Bà ơi.” Khương Minh Châu đầu tóc rối bù, ngồi quỳ trên ghế đẩu, gương mặt bầm tím sưng đỏ khóc lóc thảm thiết: “Thiên Tứ không cho cháu kiểm tra phòng của nó, còn muốn giết cháu, chắc chắn Uông Thu Nguyệt đã giấu đồ ở đó.”
“Bà ơi, Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam định lấy trộm tiền của nhà ta rồi cùng con trai cao chạy xa bay.”
“Nhiếp Bắc và Uông Thu Nguyệt, bà ơi, cháu tất nhiên tin Nhiếp Bắc hơn là tin vào Uông Thu Nguyệt lăng loàn.”
“Bà ơi, cha cháu thông minh hiếu thảo, nhưng Thiên Tứ thì sao, nó ngốc nghếch, đã lưu ban hai năm, còn thường xuyên chống đối bà. Nó làm sao có thể là con của cha cháu, rõ ràng nó là con hoang của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam.”
“Nếu nó là em trai cháu, cháu làm sao cũng có thể dung thứ, nhưng nó không phải, cháu tuyệt đối không thể dung thứ cho nó. Nhìn thấy nó cháu liền nhớ đến người mẹ đê tiện của nó, nhớ đến việc Uông Thu Nguyệt phản bội cha cháu, làm bà thất vọng.”
“Bà ơi, bà thực sự muốn nuôi con của cặp gian phu dâm phụ đó sao? Nhà chúng ta thực sự muốn trở thành trò cười sao, sau này cha cháu về sẽ xấu hổ biết bao.”
Những lời khóc lóc của Khương Minh Châu như tiếng chuông gọi hồn, khiến bà Khương nằm trên giường mặt mày tái mét, gân tay nổi lên.
Lâm Uyển Nương đứng ngoài cửa, không biết làm sao để giải thích việc chị em đánh nhau đổ máu với bà Khương, không nhịn được đẩy cửa bước vào: “Mẹ, Thiên Tứ không phải không cho Minh Châu kiểm tra phòng, mà là không thể chấp nhận việc Minh Châu coi nó như kẻ trộm. Con đã nói rõ lý do với Thiên Tứ, Thiên Tứ ngay lập tức đồng ý. Con đã kiểm tra phòng của Thiên Tứ, không có gì quý giá, cũng đã hỏi Thiên Tứ, Thu Nguyệt không đưa cho nó bất cứ thứ gì. Mẹ, Thiên Tứ do mẹ nuôi lớn, chẳng lẽ mẹ không tin nó, nó nói không có tức là không có. Có thể Thu Nguyệt đã đưa những thứ đó cho người khác, rồi hoặc không phải do Thu Nguyệt lấy.”
“Nếu không phải dì ta lấy thì còn ai vào đây, chẳng lẽ là mẹ sao?” Khương Minh Châu lạnh lùng nhìn Lâm Uyển Nương.
Bị ánh mắt đầy căm ghét của Khương Minh Châu chiếu vào, tim Lâm Uyển Nương đau nhói: “Minh Châu, mẹ không cố tình bênh vực Thiên Tứ, chỉ là con là chị, nên nhường nhịn em trai.”
“Nó không phải em trai con, nó là con hoang của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam!” Giọng Khương Minh Châu vì phẫn nộ mà trở nên đặc biệt chói tai.
Lâm Uyển Nương cảm thấy lạnh lòng và cay đắng: “Minh Châu, con không thể nói Thiên Tứ như vậy được. Tuy Thiên Tứ ra tay nặng, nhưng đó là vì nó còn nhỏ, chưa biết chừng mực. Con đã là người lớn, lẽ nào con không biết những lời đó đau lòng đến thế nào. Nghe con nói mà mẹ cũng thấy tức giận, huống chi là Thiên Tứ. Người ngoài nói Thiên Tứ thế nào cũng được, nhưng Minh Châu, con là chị của nó, con nói như vậy, sao nó không buồn, không tức giận được.”
Khương Minh Châu trợn mắt giận dữ, thường ngày nghe Lâm Uyển Nương mắng Khương Lai Đệ, cô ta không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đổi lại là mình, Khương Minh Châu chỉ muốn nắm một nắm đất nhét vào miệng bà. Dường như mọi hành động của Khương Thiên Tứ đều có lý do, còn cô ta không nhường Khương Thiên Tứ là tội ác tày trời, vì cô ta là chị, nên phải chịu bị Khương Thiên Tứ ức hiếp.
“Mẹ, Uông Thu Nguyệt dám ngoại tình, tại sao con không thể nói. Chẳng lẽ, nhà chúng ta phải đội nón xanh, nuôi con cho Nhiếp lão tam. Mẹ không mang họ Khương nên mẹ không quan tâm. Nhưng con mang họ Khương, con tuyệt đối không cho phép một đứa con hoang làm bẩn cửa nhà chúng ta.”
Lâm Uyển Nương đau lòng tột cùng, môi run rẩy nhìn bà Khương với vẻ buồn rầu: “Mẹ, Thiên Tứ do chính tay mẹ nuôi lớn, sao mẹ có thể vì lời nói của người ngoài mà nghi ngờ thân thế của nó. Vẻ ngoài của nó và đại gia giống nhau như đúc, sao có thể không phải là con của đại gia. Khi nó còn nhỏ, đại gia cũng thường nói Thiên Tứ giống mình.”
Nhớ đến con trai, bà Khương cảm thấy đau buồn, nước mắt lăn dài. Nếu Khương Kế Tổ còn sống bà ấy đâu phải rơi vào hoàn cảnh này. Nếu Khương Kế Tổ còn sống, bà ấy đâu cần phải do dự. Vấn đề huyết thống luôn là thà sai còn hơn bỏ sót. Nhưng Khương Kế Tổ mất tích, thậm chí sống chết chưa rõ, bà ấy không dám cũng không thể phủ nhận thân thế của Khương Thiên Tứ. Nhưng bà ấy không thể không nghi ngờ, nên cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Thiên… Tứ là… cháu… tôi.” Sáu từ này bà Khương nói ra một cách khó nhọc, mồ hôi đầm đìa.
Lâm Uyển Nương mừng rỡ đến rơi nước mắt: “Mẹ đã nói, Thiên Tứ là cháu của mẹ. Minh Châu sau này con không được nói những lời gây tổn thương như vậy nữa. Con là chị, phải chăm sóc em, không được ức hiếp nó.”
Khương Minh Châu cắn chặt răng, ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong lòng. Chỉ vì Khương Thiên Tứ là con trai nên bà nội tự lừa dối bản thân đến mức này, con trai quan trọng đến thế sao?
Ngồi trong sân đun thuốc, đồng thời nghe lén một cách công khai, Khương Quy nhún vai, quả nhiên là vậy. Đối với bà Khương và Lâm Uyển Nương, con trai là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn tính mạng của họ. Đây là dấu ấn thời đại để lại trên người họ, đã thấm sâu vào tận xương tủy.
Khương Quy liếc nhìn qua khe cửa sổ thấy Khương Thiên Tứ đang sợ hãi. Một kẻ như vậy, không tài, không đức, chỉ có hai lạng thịt ở phía dưới, nhưng lại trở thành bậc cao nhất trong chuỗi thức ăn ở Khương gia, thật buồn cười.
Sau khi đánh Khương Minh Châu, Khương Thiên Tứ có chút hối hận. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta hối hận vì đã đánh chị mình, không phải vì lương tâm cắn rứt mà vì hắn ta biết mình đang trong tình thế khó xử. Hắn ta không dám gặp bà Khương, sợ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của bà ấy. Hắn ta trốn trong phòng, lắng nghe động tĩnh từ phòng chính, nhưng không nghe rõ, trái tim hắn ta như bị treo lơ lửng, không biết nên đi đâu về đâu.
Bất chợt chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Khương Quy, hắn ta trừng mắt nhìn lại. Dù hắn ta có sa cơ lỡ vận đến đâu, cũng không đến lượt đứa con gái không giá trị này mạo phạm hắn ta.
Khương Quy cười khẩy một tiếng.
Khương Thiên Tứ không nghe thấy, nhưng ánh mắt giễu cợt thì hắn ta hiểu, khiến hắn ta tức giận không thôi. Thấy mình lâm vào cảnh ngộ này, ngay cả Khương Lai Đệ cũng dám chế nhạo hắn ta! Khương Thiên Tứ nghiến chặt răng, ghi nhớ điều này trong lòng.
Một lát sau, Lâm Uyển Nương vào phòng Khương Thiên Tứ trấn an hắn ta. Biết rằng bà nội vẫn công nhận hắn ta, Khương Thiên Tứ như được đại xá, cả người như được bơm đầy sinh khí, lập tức trở nên tươi tỉnh.
Hắn ta theo Lâm Uyển Nương vào phòng chính, không lâu sau tiếng khóc vang lên. Một lát sau, Khương Thiên Tứ bước ra khỏi phòng, vẻ mặt rạng rỡ, không còn chút dáng vẻ sụp đổ hay sợ hãi.
Hắn ta vui mừng, Lâm Uyển Nương cũng vui mừng. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài, bà nhớ đến việc bị gián đoạn vì bà Khương bị ngất xỉu - việc lo hậu sự cho Uông Thu Nguyệt.
Biết rằng bà Khương không thích, Lâm Uyển Nương liền ra hiệu cho Khương Thiên Tứ trở về phòng, rồi khẽ khàng hỏi: “Thiên Tứ, dù sao đi nữa bà ấy cũng là mẹ con.”
Khương Thiên Tứ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Uyển Nương: “Bà im đi. Bà còn nói nữa, tôi sẽ mách bà nội.”
Lâm Uyển Nương đau lòng: “Thiên Tứ, bà ấy đã chết rồi, con…”
Nói được một nửa, Khương Thiên Tứ hung hăng đẩy bà một cái: “Bà đi ra, ra ngoài, im miệng!”
Lâm Uyển Nương bị đẩy mạnh ra khỏi phòng, bà đứng ở cửa với vẻ mặt buồn bã, khuyên nhủ một cách chân thành, nhưng chỉ đổi lại được Khương Thiên Tứ mở cửa với cơn giận bừng bừng, ném mạnh một cái gối: “Im miệng! Sao bà phiền thế!”
Lâm Uyển Nương ôm trán bị ném đau, buồn bã nhìn Khương Thiên Tứ.
Khương Thiên Tứ đóng cửa một cách dữ tợn.
Lâm Uyển Nương càng buồn hơn, cả người như ngâm trong nước hoàng liên, khổ đến tận tâm can. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Tiếng cười khinh bỉ “hừ” phát ra từ sau lưng.
Lâm Uyển Nương quay lại, liền thấy Khương Minh Châu đứng dưới mái hiên, khuôn mặt sưng tím treo nụ cười chế nhạo.
“Khương Thiên Tứ cho mẹ vài cái mặt mũi tốt, mẹ liền nghĩ rằng nó coi mẹ như mẹ ruột. Nó sợ bị bà đuổi ra ngoài mới bám lấy mẹ. Bây giờ nó lại là cậu chủ quý giá, đương nhiên không coi mẹ ra gì. Buồn cười, mẹ còn muốn bày vở làm mẹ ruột, trong mắt Khương Thiên Tứ, mẹ chỉ là một người hầu gọi đến thì đến, bảo đi thì đi mà thôi.”
Khương Quy vô cùng đồng ý, đúng thế, muốn nhặt con trai trắng trợn, đâu có dễ dàng như vậy. Lâm Uyển Nương nghĩ quá ngọt ngào rồi, bà phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, bán con gái ruột để trả nợ cho con trai, lấy tiền da thịt của con gái nuôi con trai, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, dọn dẹp các bãi rác của con trai, làm việc đến mức thổ huyết... chịu đựng đủ mọi tra tấn khổ cực, bà mới có thể cảm hóa Khương Thiên Tứ, đổi lại một tiếng mẹ chân thành.
Muốn nuôi Khương Thiên Tứ thành con ruột của mình, Lâm Uyển Nương còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Chưa biết đoạn đường còn dài và đầy chông gai, Lâm Uyển Nương kinh ngạc nhìn Khương Minh Châu quen thuộc nhưng lại xa lạ: “Minh Châu!?”
Khương Minh Châu không còn giả vờ nữa, cười lạnh lùng. Chuyện hôm nay, khiến cô ta nhận ra mình đã làm một việc ngốc nghếch mấy năm nay. Cô ta không cần thiết phải giả làm người tốt trước mặt Lâm Uyển Nương, vì cô ta tốt với bà như thế nào, bà cũng đối xử với cô ta như vậy, cô ta không tốt với bà, bà vẫn đối xử với cô ta như vậy. Vậy thì tại sao cô ta lại phải lãng phí tâm sức đối xử tốt với bà, loại người như Lâm Uyển Nương không xứng đáng được đối xử tốt.
“Con vẫn đang trách mẹ.” Lâm Uyển Nương mắt ướt, bước vài bước muốn giải thích.
Khương Minh Châu lại không cho bà cơ hội này, quay đầu rời đi tìm trưởng thôn. Trong nhà đã lục tung lên, vẫn không tìm thấy tiền bà nội giấu, cô ta nghĩ có thể là Uông Thu Nguyệt đã giao cho Nhiếp lão tam. Không khỏi trách bà nội không phát hiện sớm, giờ đây gian phu dâm phụ đều đã chết, họ trở thành những con ruồi không đầu.
Nhìn theo Khương Minh Châu lạnh lùng rời đi, Lâm Uyển Nương như mất một mảnh tim, ngẩn ngơ rơi lệ, thật đau lòng. Bà thất thần bước ra khỏi sân, chuẩn bị tiếp tục đi lo hậu sự cho Uông Thu Nguyệt, từ đầu đến cuối không một lần nào nhìn vào Khương Quy trong sân.
Khương Quy cười nhạt, cô gái trong thân xác này tồn tại duy nhất trong gia đình là làm việc, làm trâu làm ngựa chính là toàn bộ ý nghĩa của sự tồn tại của cô ấy.
Một giờ sau, Khương Quy mở nắp nồi thuốc trước lò, nhìn kỹ, đã thấy gần xong, liền chuẩn bị đi vào bếp lấy bát múc ra.
“Thuốc nầu xong chưa?” Khương Thiên Tứ mở cửa phòng đi ra.
Khương Quy thản nhiên nói: “Xong rồi.” Biết rằng hắn ta chuẩn bị làm cháu trai hiếu thảo đút thuốc, đúng ý cô, nấu thuốc cho bà già kia đã là lương tâm cuối cùng của cô.
Khương Thiên Tứ giọng điệu thô bạo: “Xong rồi còn không mau múc ra.”
Khương Quy ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt rất bình thản: “Cậu không có tay à?”
Khương Thiên Tứ rõ ràng ngẩn người, ngẩn mấy giây mới hồi thần, tức giận: “Khương Minh Châu bắt nạt tao, mày cũng muốn bắt nạt tao.” Nói xong giơ chân đá vào Khương Quy, cũng không qua tâm bên cạnh là bếp lò.
Khương Quy kịp thời tránh né.
Chân Khương Thiên Tứ đá thẳng vào bếp lò, lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng rút về nhưng bị bếp lò móc lấy đầu ngón chân, bếp lò cùng nồi thuốc trên đó đổ về phía hắn ta.
Trong cơn hoảng loạn, Khương Thiên Tứ mất thăng bằng ngã xuống đất, than trong bếp lò và thuốc trong nồi đều đổ hết lên chân hắn ta.
“A…” Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.