Vừa xấu hổ vừa sợ hãi, Khương Minh Châu cùng tay cùng chân chạy ra khỏi bếp. Khi đi ngang qua sân, cô ta vô tình liếc thấy phòng của Khương Lai Đệ, không kìm được mà rùng mình. Trong khoảnh khắc đó, cô ta thực sự nghĩ rằng Khương Lai Đệ thực sự sẽ giết mình. Đặt mình vào vị trí của Khương Lai Đệ, nếu cô ta là Khương Lai Đệ, chắc chắn cô ta đã cầm dao chém họ từ lâu rồi. Đầu gối Khương Minh Châu mềm nhũn, suýt ngã trong sân, cô ta lảo đảo chạy vào phòng của bà Khương, ngay cả quần ướt đẫm cũng không kịp về phòng thay.

Thấy Khương Minh Châu thảm hại như vậy, bà Khương sợ hãi kêu lên một cách mơ hồ.

Khương Minh Châu vẫn còn hoảng sợ, nằm trên người bà Khương khóc không ra hơi, nói năng lộn xộn: “Bà nội, Khương Lai Đệ muốn giết cháu. Cô ta điên rồi, cô ta thực sự điên rồi!. Cô ta cầm dao bếp kề vào cổ cháu, suýt chút nữa giết cháu. Bà nội, Khương Lai Đệ bị ma nhập rồi, cô ta điên rồi, cô ta sẽ giết hết chúng ta sớm thôi. Bà nội, cháu sợ quá. Hãy đuổi cô ta đi, bán cô ta đi. Nếu không, cô ta sẽ giết hết chũng ta, cô ta thật sự điên rồi, cô ta như một người điên.”

Khương Minh Châu lặp đi lặp lại những lời đó, cô ta thực sự tin rằng một ngày nào đó Khương Lai Đệ sẽ nổi điên giết người, giống như người phụ nữ nhà đồ tể. Trước khi xảy ra chuyện, người phụ nữ đó hiền lành nhút nhát, ai mà ngờ được cô ta sẽ dùng dao chém chết chồng mình. Câu nói xưa quả không sai, thỏ cùng đường cũng cắn người.

Bà Khương nghe rõ, nhưng khó tin, Khương Lai Đệ? Người đánh ba gậy không ra một cái rắm đấy sao? Sao có thể?

Nhưng Khương Minh Châu khóc lóc thê thảm quá, sợ đến mức còn bị mất kiểm soát, bà Khương không tin cũng phải tin. Bà ấy tức giận trừng mắt, mơ hồ bảo Khương Minh Châu gọi Khương Lai Đệ đến.

Khương Minh Châu nào dám, lúc này Khương Lai Đệ trong mắt cô ta như một con quỷ khát máu, cô ấy vẫn còn cầm dao bếp, làm sao Khương Minh Châu dám đến gần.

Bà Khương bị dáng vẻ nhát gan của cô ta làm tức chết, chỉ hận mình không thể đứng dậy được, nếu không bà ấy sẽ tự đi dạy dỗ. Từ khi bà ấy bị đột quỵ, mọi thứ đều đảo lộn.

Sau một hồi khóc, Khương Minh Châu dần bình tĩnh lại, cảm thấy sâu sắc rằng không thể giữ Khương Lại Đệ lại được, giữ lại chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết kho nào sẽ nổ, có thể sẽ làm cả nhà tan tành.

“Bà nội, Lại Đệ phát điên rồi, cô ta sẽ giết người đấy, Những năm qua mọi người đối xử với cô ta thế nào, cô ta đều ghi nhớ trong lòng. Giống như vợ của đồ tể họ Uông, không biết chừng một đêm nào đó Khương Lai Đệ sẽ phát điên và giết chúng ta. Bà bây giờ đang ốm, nếu cô ta phát điên, bà không kịp tránh đâu. Bây giờ cháu nghĩ lại, sợ rằng Thiên Tứ bị bỏng cũng không thoát khỏi liên quan đến Lai Đệ, làm sao lại trùng hợp như vậy, Thiên Tứ vừa đá đổ bếp lò.”

Điểm này làm bà Khương tức giận, bà vừa sợ vừa giận, thở hổn hển dữ dội.

Sợ rằng sẽ làm bà Khương tức chết, Khương Minh Châu vội vàng an ủi.

“Bán… bán… đi!” Sắc mặt bà Khương u ám và độc ác.

Khương Minh Châu chờ đợi khoảng khắc này, cô ta cảm thấy cách giải quyết tốt nhất là bán Khương Lai Đệ đi, để loại trừ mối nguy hiểm mãi mãi và còn có thể kiếm chút tiền, coi như Khương Lai Đệ làm điều cuối cùng cho gia đình.

Trong mắt Khương Minh Châu hiện lên nụ cười thỏa mãn, dám dọa cô ta bằng dao, làm cô ta mất mặt. Cô ta sao có thể tha thứ, có trách thì trách cô ấy tự tìm đường chết.

Vậy thì, làm sao để bán?

Bà nội bị liệt, còn cô ta? Cô ta không thể nhúng tay vào chuyện bẩn thỉu này, việc này sẽ phá hoại danh tiếng mà cô ta đã dày công xây dựng.

Cô ta đã nếm trải hậu quả của việc mang tiếng xấu, bốn năm trước cô ta bị mẹ chồng tương lai bắt gặp cảnh chửi bới Lâm Uyển Nương và Khương Lai Đệ. Bạch gia vốn đã không hài lòng vì gia cảnh sa sút nhân cơ hội này chỉ trích cô ta bất hiếu và từ hôn một cách chính đáng. Sau khi bị từ hôn, những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh như lưỡi dao sắc nhọn, xé nát cơ thể cô ta. Năm đó bà nội bán căn nhà cũ chuyển đến thôn Tam Gia, một trong những lý do là để tránh tai tiếng.

Sau bài học đó, cô ta rất coi trọng danh tiếng, những năm gần đây cô ta đã bỏ nhiều công sức xây dựng hình ảnh đoan trang, dịu dàng trước mặt mọi người, nhằm tìm được một đấng lang quân như ý nhờ vào nhan sắc và danh tiếng.

Nhiều năm cố gắng sao có thể bị Khương Lai Đệ phá hủy, cô ta xứng sao?

Khương Minh Châu nghĩ đến Lâm Uyển Nương, cô ta bảy tỏ suy nghĩ của mình với bà Khương.

Bà Khương gật đầu đồng ý.

Trong lòng Khương Minh Châu cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc này mới nhớ đến việc thay quần, nhớ lại cảnh mình bị mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên méo mó, giận đến nghiến răng.

Vừa giận vừa sợ, Khương Minh Châu không dám trở về phòng mình thay quần, sợ rằng Khương Quy sẽ xông lên chém cô ta. Cuối cùng Khương Minh Châu phải miễn cưỡng mặc quần áo của bà Khương.

Khương Quy nhẹ nhàn trèo qua cửa sổ sau của căn phòng chính trở về phòng mình, ngồi trên giường với vẻ mặt u ám.

Nghe xem cô đã nghe thấy gì? Khương Minh Châu và bà Khương muốn Lâm Uyển Nương bán cô đi, thậm chí đã nghĩ cách ép Lâm Uyển Nương phải làm. Gia đình này rất giỏi trong việc kiểm soát Lâm Uyển Nương.

Nguyên chủ bị họ bán để trả nợ thay cho Khương Thiên Tứ, tuổi còn trẻ đã nhảy dông tự tử. Bây giờ vì cô đã xúc phạm Khương Minh Châu, họ lại muốn bán cô. Trong mắt họ, Khương Lai Đệ thấp kém đến mức họ có thể tùy ý chà đạp. ( truyện trên app tyt )

Trong mắt Khương Quy bùng lên cơn giận dữ kinh người, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến cực độ, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Đêm đó, Khương Minh Châu ngủ trên chiếc giường trong phòng bà Khương, trước khi ngủ cô ta còn đẩy ghế và bàn chắn cửa, để đề phòng Khương Lai Đệ nửa đêm vào gây án.

Khương Minh Châu gặp ác mộng suốt đêm, mơ thấy Khương Lai Đệ cầm dao đứng bên giường, cười man rợ nói rằng sẽ chém tất cả họ thành nhân bánh bao.

Cô ta giật mình tỉnh dậy, phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo ngủ, sau đó không thể ngủ lại được nữa.

Trong mắt Khương Minh Châu đầy tia máu, như mạng nhện. Cô ta tuyệt đối không thể để lại Khương Quy tiếp tục ở lại trong nhà, một ngày cũng không được, nếu không cô ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Đêm nay, đáng lẽ Khương Quy phải rời đi.

Nguyện vọng của Lại Đệ rất đơn giản: Tránh xa khỏi đám người xấu trong Khương gia, sống một cuộc sống trong sạch và đàng hoàng.

Đơn giản đến mức làm người ta thương cảm, cô gái nhỏ này quá mềm yếu, bị chà đạp như vậy mà không có lòng trả thù. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Nguyên chủ không có, nhưng Khương Quy thì có.

Như có trời giúp, Uông Thu Nguyệt ngoại tình, bà Khương bị liệt, Khương Thiên Tứ bị bỏng, Khương Minh Châu ích kỷ, nhà không có tiền, ngày sau của Khương gia có thể tưởng tượng được.

Khương Quy nghĩ rằng mình có thể tạm thời thành công rút lui rồi.

Nhưng Khương Minh Châu lại muốn gây chuyện, có phải cô ta nghĩ rằng mình chưa bị kéo xuống, một nhà không trọn vẹn, rất khó chịu. Được, cô thành toàn cho cô ta.

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Nương vội vàng về thôn lấy tiền, Khương Thiên Tứ bị bỏng nặng, cần dùng thuốc tốt. Lâm Uyển Nương dĩ nhiên không tiếc gì, nếu bác sĩ nói cần dùng máu của bà để bào chế thuốc, bà cũng không từ chối, huống hồ chỉ là mười lăm đồng bạc lớn.

Khương Minh Châu không dám sai khiến Khương Quy, liền bảo Lâm Uyển Nương sai khiến Khương Quy đi giặt đồ bẩn, cô ta không tin Khương Quy dám không nghe lời Lâm Uyển Nương.

Quả nhiên, Khương Quy ngoan ngoãn bưng chậu đồ bẩn ra ngoài.

Đuổi Khương Quy ra ngoài, Khương Minh Châu thay mặt bà Khương trả lời Lâm Uyển Nương đang chìa tay xin tiền, nhà không còn tiền nữa.

Lâm Uyển Nương không suy nghĩ nhiều nói đem trang sức đổi tiền.

Mắt Khương Minh Châu thoáng qua vẻ u ám: “Đó là số tài sản cuối cùng của gia đình, nếu đem đi, bệnh của bà nội phải làm sao, chúng ta sau này sống thế nào?”

Lâm Uyển Nương: “Mẹ sẽ cố gắng làm việc, mẹ có thể kiếm tiền.”

Khương Minh Châu: “Số tiền lương của mẹ có ích gì, nuôi sống Thiên Tứ đã khó.”

Lâm Uyển Nương cứng họng, nước mắt lại lăn dài: “Mẹ, đó là Thiên Tứ, là máu mủ duy nhất của Khương gia.”

Nghe vậy Khương Minh Châu mặt giật giật, máu mủ duy nhất, hợp lại mình không phải máu mủ của Khương gia sao?

Lâm Uyển Nương khóc lóc: “Mẹ không nhẫn tâm để Thiên Tứ không có tiền chữa bệnh sao? Sau này đại gia trở về, chúng ta phải ăn nói thế nào với ông ấy.”

Trước khi Khương Kế Tổ trở về, bà Khương đương nhiên không bỏ rơi Khương Thiên Tứ, bà ấy không phải không muốn cứu Khương Thiên Tứ, mà là muốn ép Lâm Uyển Nương bán Khương Lai Đệ.

“Thiên Tứ có tiền chữa bệnh hay không, còn tùy thuộc vào cô thôi.” Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Uyển Nương, Khương Minh Châu từ từ nói: “Bán Lai Đệ, chắc cũng đủ mười lăm đồng bạc lớn, chẳng phải có tiền chữa bệnh cho Thiên Tứ rồi sao.”

Lâm Uyển Nương ngẩn người rồi vội vàng phản đối: “Không! Mẹ, Lai Đệ có sai, nhưng con bé không cố ý, con bé cũng không ngờ sẽ hại Thiên Tứ thành ra thế này, nếu biết sẽ như vậy, con bé chắc chắn sẽ không trốn.”

“Cô ta cố ý.” Khương Minh Châu nghiến răng nghiến lợi: “Đầu tiên cô ta cố ý hại Thiên Tứ, sau đó còn muốn hại con, hôm qua cô ta còn cầm dao thái rau dí vào cổ con muốn giết con. Khương Lai Đệ đã phát điên rồi, nếu tiếp tục giữ cô ta lại, không biết cô ta còn làm ra những việc vô nhân tính gì nữa.”

Lâm Uyển Nương như bị sét đánh, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.

“Bán! Bán!” Bà Khương dùng hết sức lực thốt ra hai chữ, tỏ rõ thái độ của mình. Trước là Thiên Tứ, sau là Minh Châu, Khương Lai Đệ chính là tai họa, không thể giữ lại.

Khương Minh Châu nhìn chằm chằm Lâm Uyển Nương, ánh mắt đầy sát khí: “Mẹ tự chọn đi, Khương Lai Đệ hay là Thiên Tứ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play